Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

P3-Chap 3: Nhật ký nuôi dưỡng bé con (1)

JungKook ôm đứa bé đi đến thần điện. Trên đường đi cậu đều chơi đùa cùng với nó. Tiếng cười khanh khách của trẻ con vang lên, hòa cùng với tiếng cười vui vẻ của người thiếu niên làm thành một bản hòa ca đầy ắp hạnh phúc. Người khác nghe được bất giác cũng muốn cười theo hai người.

Suốt dọc đường đi đến thần điện, ánh mắt của những người hầu trong thần điện luôn gắn chặt lấy thân ảnh của hai người một lớn một nhỏ. Nụ cười dịu dàng như ánh ban mai, hành động ôn nhu ấm áp, vẻ đẹp tuyệt trần của họ, tất cả đều hấp dẫn ánh mắt người khác.

Một lớn một nhỏ, người với mái tóc đen tuyền cùng đôi mắt màu xám mỹ lệ, gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng, mang vẻ đẹp cao quý khiến người ta không dám chạm đến, nhưng chỉ cần nhìn vào đứa bé kia là liền biến thành ôn nhu, dịu dàng. Đứa bé kia thì lại là một đứa trẻ hết sức đáng yêu. Nó có mái tóc vàng ánh kim rực rỡ, đôi mắt xanh như biển đêm, ướt át khiến người ta không thể không chìm đắm vào đó, cặp má phúng phính cùng đôi môi chúm chím càng tăng thêm vẻ đáng yêu của đứa bé. Người nhìn chỉ hận không thể lập tức nhào vào mà ôm hôn đứa bé.

Thử hỏi xem hai con người mỹ lệ này mà đi cùng nhau sẽ gây ra phản ứng như thế nào. Chắc chắn là khiến người khác ghen tỵ với vẻ đẹp của họ. Nhưng hơn thế là ý muốn đem hai người nhốt vào trong nhà kính để ngắm họ mỗi ngày, hay là không muốn một ai nhìn thấy họ, ngắm vẻ đẹp tuyệt trần kia.

.

.

.

.

Mặc kệ những ánh nhìn nóng rực của người khác đến mình, JungKook vẫn tiếp tục đi đến nơi cầu nguyện hằng ngày. Thỉnh thoảng lại quay qua dịu dàng nhìn bé con, hôn lên cặp má của nó.

"Ngài Ceil." Người hầu nữ cung kính chào cậu. Nàng ta nhìn đứa bé cậu bé trên tay không khỏi thắc mắc trong lòng nhưng cô ta biết mình chẳng có quyền hỏi.

"Giúp ta bế đứa bé trong lúc ta cầu nguyện." JungKook gật nhẹ với cô, nhẹ nhàng đưa đứa bé cho cô.

"Vâng." Người hầu nữ cẩn thận nhận đứa bé từ tay cậu.

"Oa ~"

Không hiểu làm sao, ngay khi vừa rồi khỏi vòng tay cậu đứa bé liền khóc lên. Người hầu nữ thấy đứa bé khóc liền luống cuống dỗ dành. Nhưng cho dù cô ta làm thế nào đứa bé cũng không nín. JungKook vừa đi được hai bước liền nghe thấy tiếng khóc của đứa bé không khỏi nhíu mày nhanh chóng quay lại. Cậu đưa tay nhẹ ôm lấy đứa bé từ tay người hầu mà dỗ dành.

Thật kỳ lạ làm sao, đứa bé được cậu ôm vào lòng liền nín khóc. Thậm chí nó còn cười khanh khách, bàn tay nhỏ xíu nắm lấy áo cậu như muốn níu cậu lại cùng nó.

"Nó rất thích ngài, ngài Ceil." Người hầu nữ nói.

Người hầu nữ vô cùng bất ngờ khi thấy đứa bé này. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã biết đây chính là đứa trẻ vô cùng đặc biệt. Ở tộc này chẳng có một đứa trẻ nào lại có thể có màu tóc cùng ánh mắt tinh khiết như vậy. Cô có cảm giác, màu tóc cùng màu mắt này chính là của thần, còn của đám tinh linh như các cô chỉ là pha tạp. 

Không những vậy, thái độ của ngài Ceil đối với đứa trẻ này cũng khác biệt. Phải biết, ngài Ceil chưa từng thân thiết với ai. Ngài ấy rất ít cùng người khác đụng chạm, nói chuyện, nhìn thấy nụ cười của ngài ấy cũng vô cùng hiếm hoi. Vậy mà ngài ấy có thể bế đứa trẻ này mà đi đến thần điện, từ xa có thể trông thấy khóe miệng khẽ nhếch cùng điệu cười trong veo của ngài ấy. Thật không ngờ có một ngày lại được chứng kiến nụ cười của ngài Ceil.

"Vậy sao ?" JungKook nghe người hầu nữ nói liền mỉm cười dịu dàng, ngón tay trỏ đưa lên chọt chọt vào cái má phúng phính kia rồi lại nghịch đôi môi nhỏ nhắn của bé. Đứa trẻ thấy thế liền ngậm lấy ngón tay cậu mà mút.

"Ngươi lui đi. Ta tự mình chăm sóc nó." JungKook lạnh nhạt nói với người hầu nữ rồi quay người đi vào trong.

"Vâng."

JungKook bế theo đứa bé đi vào nơi cầu nguyện. Cậu quỳ xuống trước bức tượng, vái ba lạy trước rồi bắt đầu nói.

"Thần của con, hôm nay con xin người mạn phép cho đứa bé này cùng con cầu nguyện. Đứa bé đáng yêu này giống như là dành cho con vậy. Con vừa nhìn thấy nó là không thể rời mắt, trong lòng ấm áp vô cùng. Thần của con, có phải người đã ban đứa trẻ này cho con không ? Nếu thật là vậy, con sẽ hạnh phúc biết bao."

"Thần của con, nếu đó là đứa bé ngài ban cho con vậy hãy để con gọi nó là Bengal, Nguyệt Quý. Đứa bé được tìm thấy trong vườn hoa nguyệt quý đỏ để tặng cho ngài, con lại là người tìm thấy nó. Có thể hay không cho con nghĩ rằng người đang muốn nói tình cảm của mình với con. Con biết suy nghĩ đó thật đáng xấu hổ nhưng con lại chẳng thể ngăn nổi mình. Thần của con, người biết mà, con yêu người say đắm, yêu bằng cả linh hồn mình."

JungKook bế đứa bé thốt lên từng lời từng lời ngọt ngào. Một phần là do sự yêu thích đứa bé của JungKook, phần do tình cảm của Ceil fan cuồng kia càng khiến cho lời nói thêm ngọt ngào, chân thành. Cứ thế, nguyện một ngày JungKook bế đứa bé mà cầu nguyện.

"Con của ta, đứa con đáng yêu của ta, ta cũng yêu con say đắm, yêu bằng cả linh hồn của mình. Ta là của con, chỉ là của con mà thôi."

Hết một ngày dài, JungKook bé Bengal trở về phòng của mình. HanSung lúc này đang đứng trước cửa phòng cậu chờ cậu về.

"Papa, người trở về. Đứa bé này...." HanSung kinh ngạc nhìn đứa bé JungKook bế trên tay.

"Nó là Bengal. Từ nay sẽ là con của ta." JungKook trả lời, cũng không nhìn HanSung mà chỉ chăm chú chơi đùa với Bengal.

"Con của người ?!" HanSung kinh ngạc thốt lên nhưng vẫn theo thói quen mở cửa cho JungKook vào phòng.

"Ừm." JungKook lạnh nhạt trả lời.

Cậu theo thói quen mà đặt Bengal lên trên giường, bắt đầu cởi bỏ quần áo của mình rồi ôm Bengal đi xuống bồn tắm tẩy rửa. HanSung cũng không hỏi nhiều, như thường lệ nhặt quần áo cậu vứt ra đem đi giặt rồi cất vào tủ, lấy sẵn ra một bộ đồ mới cùng một chiếc khăn để quấn lên người JungKook khi cậu tẩy rửa xong.

Một lúc sau JungKook ôm Bengal ra khỏi bồn tắm đi đến chỗ HanSung, Bengal ngoan ngoan để cậu ôm, không khóc cũng không nháo. Nhưng khi HanSung vừa tiến đến quàng khăn định lau người cho JungKook thì bất thình lình khóc lớn lên.

JungKook và HanSung không khỏi sửng sốt, không hiểu vì sao Bengal đang yên lành lại khóc. JungKook nhẹ nhàng dỗ Bengal, HanSung cũng vậy nhưng Bengal cứ khóc mãi. Mặt Bengal bắt đầu hồng lên, nước mắt cũng theo khóe mi mà chảy ra, cặp mắt mở to dưng dưng nhìn JungKook, bàn tay nhỏ nhỏ quơ quơ lung tung về phía cậu.

"HanSung, con về trước đi. Ta chăm Bengal là được rồi." JungKook thở dài nói với HanSung.

"Người ổn chứ ạ ?" HanSung lo lắng hỏi.

"Không sao. Con trở về phòng nghỉ đi." JungKook gật gật đầu với HanSung.

"Vậy con đi đây." HanSung tuy hơi lo lắng nhưng vẫn nghe theo lời cậu mà trở về phòng minh.

Ngay khi HanSung vừa khuất bóng sau cánh cửa Bengal lập tức nín khóc. JungKook bất đắc dĩ n cười cười nhìn Bengal. Cậu đưa tay nhéo cái má phính phúng của bé, bĩu môi nói.

"Nhóc con, ghen tỵ với cả anh mình sao ? Con hư thật đấy."

"Ta đương nhiên ghen rồi. Cho dù là ai đi nữa thì cũng chỉ có ta được nhìn cơ thể của em thôi."

"Thiệt hết cách với con mà. Được rồi, ngoan ngoan này đây để ta đi thay đồ. Ta rất nhanh sẽ quay lại."

JungKook hôn lên trán Bengal mấy lần, đặt bé xuống giường rồi bắt đầu mặc đồ vào. Cậu dùng thần lực làm khô tóc cho mình, chạy đi lấy một ít vải cầm đi lại ngồi xuống bên giường. JungKook dùng thần lực tạo ra một cây kim nhỏ, cầm một mảnh vải lên bắt đầu may may, khâu khâu.

Bengal rất ngoan ngoãn nằm trong chăn, giương cặp mắt to tròn lên nhìn JungKook bận rộn với đống vải. Một lúc sau hình dạng quần áo bắt đầu hiện rõ, JungKook rõ ràng là đang may quần áo. Trong lòng Bengal thầm hâm mộ, ghen tỵ với người được cậu may quần áo cho.

"Xong rồi, lại đây ta mặc cho con nào ~"

JungKook may xong bộ quần áo bé xinh liền quay qua bế Bengal lên, mỉm cười nhìn bé. Tay cầm từng lớp quần áo mình may mặc cho bé con, JungKook trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ. Dù sao bé con hiện tai đã là con cậu, cậu đương nhiên phải chăm sóc nó cho tốt.

Bengal ngơ ngác nhìn cậu, mặc cho cậu mặc quần áo cho mình. Bengal lúc này trog lòng đang vui muốn chết, pháo hoa đang bắn ầm ầm trong lòng. Bengal nhìn JungKook cười ngốc, hại cậu mặc xong rồi liền không chịu được mà xoa nắn, nhào nặn cặp má đáng yêu kia của bé.

Đêm đó, có hai người một lớn một nhỏ ôm nhau ngủ ngon lành. Khung cảnh ấm áp vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com