P3-Chap 4: Nhật ký nuôi dưỡng bé con (2)
Sáng sớm, ánh nắng nhẹ nhàng nhảy múa trên khung cửa sổ nhỏ, chiếu sáng căn phòng nhỏ, làm căn phòng càng thêm mỹ lệ. Trên chiếc giường kingsize trong căn phòng hoa lệ đó đang có hai người ôm nhau ngủ ngon lành. Người lớn hơn ôm đứa bé vào lòng, đứa nhỏ kia cũng chui vào lòng người nọ mà bình yên ngủ.
Khi HanSung bước vào phòng liền bị cảnh tượng ấm áp này làm cho chói mù mắt. Cậu tự hỏi tại sao khi mình bé papa nhỏ không ôm mình ngủ thế này nhỉ ? Mà cũng đúng thôi, lúc nhỏ cậu lớn nhanh như vậy, papa YoonGi cũng không cho mình cơ hội ngủ chung với papa nhỏ. Thử hỏi vậy làm sao cậu có cơ hội được chăm như nhóc Bengal.
HanSung nhìn chằm chằm hai người một lớn một nhỏ trên giường, dường như cậu không nỡ đánh thức hai người dậy, phá hỏng cảnh tượng đẹp đẽ này. Mà, càng nhìn Bengal thì HanSung càng cảm thấy gương mặt này vô cùng quen thuộc, chỉ là HanSung không rõ mình nhìn thấy ở đâu.
Cho dù không tình nguyện muốn phá cảnh tượng trước mắt nhưng HanSung vẫn phải gọi JungKook dậy, sắp đến giờ cầu nguyện rồi.
"Papa, papa, người mau dậy đi." HanSung cúi người, lay nhẹ người JungKook.
"Ưm ~ để ta ngủ thêm tí nữa đi ~" JungKook rầm rì nói, ôm Bengal vùi đầu vào trong chăn.
"Không được đâu papa, người sắp trễ giờ rồi." HanSung kéo chăn ra, kéo JungKook ngồi dậy.
"Thiệt là ~ Ta biết rồi." JungKook vò rối mái tóc của mình, bế theo Bengal nửa tỉnh nửa mê đi đến bồn tắm.
HanSung thấy JungKook dậy rồi liền đi lấy đồ để thay cho cậu. Khi HanSung mở tủ ra liền thấy trong đó có thêm mấy bộ quần áo cho trẻ con được sắp theo từ bé đến lớn. HanSung nghĩ hẳn là quần áo cho Bengal theo từng độ tuổi đi, nhìn cũng biết là do JungKook tự tay may cho Bengal. Kể ra thì JungKook đúng là một người papa tốt. HanSung nghĩ xong liền cầm một bộ cho JungKook, một bộ cho Bengal để trên giường, khăn lau người thì để cạnh bồn tắm.
"Papa, con đặt khăn lau ở đây, quần áo mới thì con để trên giường. Người tắm xong thì thay ha, con đi trước."
"Ta biết rồi. Cảm ơn con." JungKook gật gật đầu, mỉm cười nhẹ với HanSung rồi lại quay qua đùa nghịch với Bengal.
HanSung đột nhiên cảm thấy có em cũng thật tốt. Papa nhỏ lâu lắm đã không cười vui vẻ như vậy. Từ sau khi rời thế giới có papa YoonGi thì papa rất ít khi cười, lúc nào cũng chăm chăm học mấy kĩ năng, cố gắng làm cho mình bận rộn thêm. Bengal làm papa vui như vậy thiệt tốt. HanSung mỉm cười nhìn hai người kia chơi đùa với nhau, lẳng lặng đóng cửa rời đi.
JungKook tắm rửa xong, cầm lấy khăn lau người cho Bengal, mặc quần áo cho bé, mặc kệ người mình vẫn còn ướt sũng. Mặc đồ cho Bengal xong JungKook mới dùng thần lực tự làm khô người cùng tóc cho mình, cầm quần áo mặc vào. Mặc dù cậu có thể dùng thần lực làm khô người cho Bengal nhưng cậu lại thích cảm giác chính mình tự tay chăm cho bé hơn. Cậu cảm thấy hạnh phúc khi làm những việc này, tự tay nuôi lớn đứa bé của chính mình.
JungKook tự hỏi không biết Bengal khi lớn lên sẽ như thế nào ta ? Cậu ôm Bengal hướng nơi cầu nguyện đi đến, mỉm cười hạnh phúc khi nghĩ đến lúc Bengal lớn lên sẽ như thế nào. Bengal giống như đọc được suy nghĩ của cậu, bé ngước đôi mắt to tròn của mình lên nhìn cậu, bàn tay nhỏ nắm lấy ngón cái của cậu đùa nghịch, miệng cười khanh khách.
.
.
.
.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, thoáng cái đã qua hai năm, đến lúc câu chuyện bắt đầu.
Hai năm này JungKook mỗi ngày đều theo thường lệ bế theo Bengal đi cầu nguyện. Bengal dính cậu rất chặt, chẳng ai có thể bế bé ngoài cậu cả. Cậu chỉ cần rời đi chưa đầy năm bước là bé liền khóc lớn lên. Mà mỗi lần bé khóc là đều dùng đôi mắt ngập nước đáng thương nhìn cậu, hại cậu đau lòng muốn chết, đành phải bế bé đi khắp mọi nơi.
Hai năm qua đi, JungKook nhờ việc cầu nguyện mà thần lực ngày một nâng cao, trở thành người có thần lực cao nhất tộc Tinh Linh. Ngoại hình của JungKook cũng dần trở nên sắc sảo hơn, càng mê người hơn. Cậu rũ bỏ nét ngây thơ, thay vào đó là vẻ ngoài nam tính, quyến rũ hơn. Vẻ đẹp của cậu hấp dẫn cả nam lẫn nữ, bất kỳ ai cũng không thoát khỏi mị lực của cậu.
Bengal càng lớn lại càng đáng yêu. Bé hiện tại đã có thể bước đi vững chắc rồi nhưng bé lại luôn thích được papa của mình bế hơn. Lúc mà JungKook bế mỏi liền đặt bé xuống cho bé tự đi, bé biết papa mình mỏi nên không khóc nháo, ngoan ngoãn đi theo sau papa mình. Cái chân ngắn ngủn từng bước từng bước đi theo papa, bàn tay mũm mĩm thì nắm lấy gấu áo papa để khỏi bị lạc.
Mỗi ngày người trong thần điện đều được nhìn hình ảnh ấm áp mà đáng yêu này. Trong lòng không khỏi cảm thán về tình cảm của hai cha con họ đồng thời cũng ghen tỵ không thôi. Con họ toàn những đứa nghịch như quỷ vậy, làm gì có đáng yêu như bé Bengal của ngài Ceil chứ !!
Hôm nay là một ngày đặc biệt vô cùng. Hôm nay là ngày làm lễ trưởng thành của Ceil cũng là ngày mà cậu ta gặp Monas.
JungKook hôm nay đã phải thức dậy thật sớm để tẩy trần, thay lễ phục, trang điểm. Cậu mặc một bộ đồ màu màu trắng tuyền, viền áo, thắt lưng đều có thêu biểu tượng hoa nguyệt quý đỏ lên, trên đầu cũng đội một vòng hoa nguyệt quý đỏ. Màu trắng cùng hoa nguyệt quý đỏ giống như sinh ra cho cậu vậy. Nơi cậu bước qua đều thu hút ánh nhìn của mọi người. Cậu bình thường đã xinh đẹp khiến người ta ghen tỵ nhưng hôm nay cậu càng thêm rực rỡ, chói mắt hơn.
Monas ngẩn người nhìn người con trai xinh đẹp trước mắt mình. Hắn chưa từng gặp người nào xinh đẹp như vậy. Trái tim hắn bất giác đập nhanh hơn bình thường, mặt đỏ bùng lên, bối rối nhìn JungKook.
JungKook cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình liền liếc mắt nhìn sang, ngay lập tức thấy Monas bối rối tránh ánh mắt của mình. JungKook khẽ nhếch khóe miệng cười khinh bỉ, ánh mắt cũng lạnh hơn vài phần.
"Ceil." Vua tộc Tinh Linh hiền từ nhìn JungKook.
"Đức vua." JungKook cung kính cúi chào đức vua. Với cậu, ông là một nhà vua hiền từ, luôn yêu thương con dân của mình.
"Con trưởng thành rồi, trở nên thật xinh đẹp." Đức vua cười hiền từ, nhìn JungKook với ánh mắt tự hào, đầy trìu mến.
"Là nhờ ngài đã chăm lo tốt cho con." JungKook cười nhẹ đáp lời.
Đứa vua hài lòng nhìn JungKook. Ông cảm thấy vô cùng tự hào khi tộc Tinh Linh xuất hiện một Tinh Linh có thần lực mạnh mẽ như vậy. Điều này chứng tỏ rằng Thần Light tối cao yêu mến tộc Tinh Linh của ông như thế nào. Đức vua lại quay qua nhìn người con thứ hai của mình đang ngẩn người nhìn Ceil. Đột nhiên ông nghĩ, không biết nếu con trai mình cùng Ceil kết thân thì đứa con của hai đứa sẽ vô cùng mạnh mẽ hay không ?! Nghĩ thế, ông liền mỉm cười nhẹ, đẩy đứa con trai đang ngẩn người của mình lên trước, giới thiệu với Ceil.
"Ceil, đây là Monas, con trai thứ hai của ta."
"Ch.... Chào em." Monas ấp úng chào cậu.
"Ra là nhị hoàng tử. Hân hạnh được biết ngài." JungKook cười nhạt, khẽ gật đầu như chào Monas.
Thái độ cao ngạo như vậy nếu là người khác hẳn sẽ bị cho là bất kính với hoàng tử. Nhưng người nọ lại là Ceil, con cưng của tộc Tinh Linh, mọi điều cậu làm đều có thể bỏ qua. Mà hơn hết, Monas hoàn toàn chìm đắm trong vẻ ngoài hoàn mỹ của Ceil nên không hề chú ý đến thái độ ghét bỏ của JungKook.
"Đức vua, đã đến giờ rồi ạ." Cha sứ - người cai quản thần điện lên tiếng nhắc nhở đức vua.
"Ân, chúng ta mau tiến hành nghi lễ thôi." Đức vua gật đầu, cười hiền nhìn Ceil cùng con trai rồi cùng cha sứ đi chuẩn bị nghi lễ trưởng thành cho Ceil.
Monas ngượng ngùng nhìn Ceil, đỏ mặt mời Ceil đi cùng mình. JungKook thì thờ ơ, chỉ chăm chăm đi về phía trước. Tất cả mọi người đều không ai chú ý đến đứa bé đang nhìn Monas với ánh mắt băng giá ở đằng sau kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com