Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

P4-Chap 6: Quỷ ơi, chào mi

JungKook thi xong cảm thấy thoải mái vô cùng. Lâu lắm mới có dịp đến kinh thành, cậu đương nhiên phải chơi chán mới về rồi. Thời gian công bố kết quả ít nhất là 2 tuần sau khi kỳ thi kết thúc, cậu vẫn còn rất nhiều thời gian để đi thăm thú xung quanh kinh thành. JungKook nghĩ nghĩ, chậm rãi bước ra khỏi nơi thi.

"Tiểu Hiên, thi xong rồi ?!" Vừa bước ra ngoài JungKook đã thấy Hạo Thạc đứng đó chờ cậu.

"Ừm." JungKook gật đầu.

"Xem ra em thi rất tốt." Hạo Thạc đương nhiên thấy được nét vui vẻ, kiêu ngạo trong mắt cậu.

"Đương nhiên rồi. Em là ai chứ." JungKook kiêu ngạo ngửa đầu lên.

Hạo Thạc phì cười vì bộ dạng này của cậu. Anh đưa tay xoa đầu cậu khen ngợi một tiếng. Anh có thể thề với trời bộ dạng này của cậu thật giống vật nuôi cầu khen thưởng khi làm được việc. Thiệt đáng yêu mà. Nên nói cậu giống một con thỏ nhỏ hay là mèo nhỏ đây nhỉ ?! Hai cái răng cửa đáng yêu giống thỏ, đôi mắt cũng long lanh đáng yêu vô cùng. Nhưng tính cách của cậu lại giống một chú mèo Ba Tư kiêu ngạo, thông minh, sẽ giương móng vuốt lên với người khác khi đụng đến điểm mấu chốt của cậu. Thật là một tiểu yêu tinh thú vị mà.

JungKook được Hạo Thạc khen thì vô cùng vui mừng. Cậu nở nụ cười ngọt ngào với anh, mắt cậu khi cười tít cả lại, cong cong thành hình trăng khuyết. Thật là xinh đẹp. Cậu mới cười lên thôi mà mọi người đều dừng tất cả hoạt động lại, chìm đắm vào nụ cười tuyệt mỹ đó. Ngay cả Hạo Thạc cũng không tự chủ được trái tim đập mạnh của mình. Đáng tiếc, anh không thích người khác nhìn chằm chằm người của mình, đặc biệt là ánh mắt của An Thiên Hựu kia. Nếu đã là anh trai của An Hiên, vậy tốt nhất nên làm tròn bổn phận anh trai đi, đừng tơ tưởng đến cậu. Nếu không, hắn chết chắc với anh.

Hạo Thạc thản nhiên cầm lấy tay JungKook mà dắt đến chỗ xe ngựa, mặc kệ An phu nhân cùng An Thiên Hựu và Tiểu Cát đuổi theo đằng sau. JungKook đương nhiên không để ý việc Hạo Thạc đối vậy với mình nhưng An phu nhân với An Thiên Hựu lại khác, họ không quen với cách đối xử quá mức thân mật của anh với JungKook.

Hạo Thạc đối với họ là một người hoàn toàn xa lạ. Hơn nữa, tính cách và dáng vẻ của Hạo Thạc nói lên anh là một người không đơn giản chút nào, họ lo lắng JungKook bị anh lợi dụng. Nếu để Hạo Thạc biết JungKook là một ca nhi thì không biết thế nào nữa, họ không dám nghĩ đến. Thân phận của Hạo Thạc chắc chắn so với gia tộc họ quyền thế hơn rất nhiều, họ không muốn JungKook phải chịu khổ. Đáng tiếc, Hạo Thạc sớm đã biết JungKook là ca nhi rồi, sớm có ý định ăn sạch cậu.

JungKook nào để ý đến điều bọn họ lo lắng, suy nghĩ là gì cơ chứ. Hiện tại, cậu đang bận tâm đến cái thứ mà cậu nhìn thấy ở người đánh xe ngựa của bọn họ kia kìa. Cậu có thể thề với trời cậu chưa từng nhìn thấy thứ nào như vậy hay nói là sẽ chẳng ai nhìn ngoại trừ cậu lúc này. Thứ mà cậu nhìn thấy không phải cái gì khác mà là một người, cũng không phải, là một thứ có hình dáng giống người, một nữ nhân, cả người bọc bởi làn khói đen, khuôn mặt dữ tợn không ra hình dạng, lưỡi dài xuống tận cổ, mắt trợn trắng nhìn chằm chằm người đánh xe ngựa.

Trong đầu JungKook đình chỉ một lúc lập tức nhảy ra hai chữ : Lệ quỷ !!!

Mẹ ơi, thế này là thế nào ?!! Cậu như thế nào lại có thể nhìn thấy quỷ ?! JungKook liếc mắt nhìn xung quay, cậu dừng lại trên người một nam nhân có ngoại hình vô cùng nho nhã, nhìn tự nhiên cảm thấy là người tốt bụng, hiền lành. Nhưng cái JungKook chú ý đến lại là một thiếu niên tầm 15, 16 tuổi cùng một bé gái tầm 7, 8 tuổi cạnh thiếu niên, đứng đằng sau nam nhân này. Thiếu niên kia dường như là một ca nhi, vậy còn bé gái kia thì sao.

JungKook nhìn thế nào cũng thấy hai người này không phải người xấu. Cả hai người đều có một làn khói đen giống như thứ cậu nhìn thấy cạnh người đánh xe, có điều làn khói của hai người này nhạt hơn rất nhiều thứ kia. JungKook nhìn quần áo của họ, rách rưới vô cùng, nhìn thoáng có thể thấy trên người có rất nhiều vết thương, vết bầm tím, nhìn cũng biết là do bị đánh đập mà ra.

JungKook trợn tròn mắt lên khi thấy có người đi xuyên qua hai người nọ. Hít thở sâu một hơi, ổn định lại tinh thần, cậu cần có thời gian bình tĩnh lại đã. Thế mà lại có quỷ a !!! Được rồi, đến hệ thống còn có thì quỷ làm gì mà không có. Nhưng vấn đề này cậu vẫn cần thời gian để chấp nhận có được hay không ?!!! Cậu có nên đi qua mà chào hỏi không nhỉ ?! Có nên hay không ?!!! JungKook có chút rối rắm không biết làm sao.

JungKook còn bận rộn suy nghĩ có nên đi đến chào hỏi hai người bạn quỷ kia không thì Hạo Thạc đã sớm chú ý nhất nhất động của cậu rồi. Trong mắt Hạo Thạc, anh chỉ biết cậu đang nhìn chằm chằm vào cái người nam nhân bên kia chứ không phải là hai bạn quỷ bên cạnh. Đương nhiên mà, anh đâu có thể nhìn thấy quỷ, chỉ có mình cậu thấy mà thôi.

"Tiểu Hiên." Hạo Thạc chắc tầm mắt của cậu, trầm giọng xuống.

"Hửm ?!" JungKook khó hiểu, ngẩng đầu nhìn anh.

"Em chỉ có thể nhìn mình anh." Hạo Thạc nắm chặt cằm cậu.

"Em đương nhiên là chỉ nhìn mỗi anh." JungKook nhíu mày, khó hiểu nói. Anh chồng cậu lại bị cái gì kích thích rồi à ?! Nói toàn mấy lời đương nhiên, cậu không nhìn anh thì nhìn ai. Tưởng ai cũng lọt mắt xanh của Jeon JungKook này chắc !!

"Em biết vậy là được rồi." Tâm trạng Hạo Thạc thoáng tốt lên, bế cậu ngồi lên xe.

"Anh bị làm sao vậy ?!" JungKook hỏi anh.

"Không có gì." Hạo Thạc lắc đầu.

"Đúng rồi Tiểu Hiên, anh...."

"Chung Quốc." JungKook nhíu mày nói. Cậu không thích chồng cậu tên khác mà không phải tên cậu.

"Hả ?!" Hạo Thạc bị ngắt lời có chút ngây người.

"Gọi Chung Quốc. Cấm gọi Tiểu Hiên." JungKook lạnh giọng.

"An Hiên không phải cũng là tên em sao ?!" Hạo Thạc có chút khó hiểu.

"Anh có gọi hay không ?!" JungKook lườm anh.

"Gọi, gọi. Đương nhiên là gọi. Tiểu Quốc ~" Hạo Thạc cười khẽ, sủng nịch thêm lên má cậu.

JungKook hừ một tiếng, nhớ tới anh có chuyện muốn nói với mình liền mở miệng muốn hỏi. Đáng tiếc, đúng lúc này An phu nhân cùng An Thiên Hựu đã đi đến nơi. Thôi, đến quán trọ hỏi sau cũng chưa muộn mà. Dù sao thì Hạo Thạc cũng sẽ không giấu cậu chuyện gì. Bây giờ cậu cần hỏi HanSung về mấy bạn quỷ kia đã. Nghĩ vậy JungKook liền dùng ý nghĩ nói chuyện với HanSung.

"HanSung, chuyện này là sao ?! Sao ta lại có thể nhìn thấy quỷ ?!"

"Có vẻ như nam phụ có mắt âm dương nên người mới nhìn thấy quỷ được. Chuyện này không hề được nhắc đến trong tư liệu nên lúc đầu con cũng không chú ý."

"Được rồi. Đúng rồi, trong không gian có cái nào liên quan đến việc làm bùa chú hay cách để khống chế quỷ không ?!"

"Có thì có, nhưng con không chắc là giúp ích được gì không. Trước tiên người cứ đọc trước đi, con sẽ tìm thêm cho người sau."

"Ừm, buổi tối ta sẽ đọc sau."

.

.

.

.

Về đến quán trọ, bọn họ quyết định giải quyết bữa trưa trước tiên rồi mới đi nghỉ. Trong lúc ăn cơm, Hạo Thạc luôn quan tâm đến JungKook, gắp đồ ăn cho cậu, rót nước rồi còn lau miệng cho cậu nữa chứ. An phu nhân và An Thiên Hựu muốn nói Hạo Thạc đừng làm những hành động đó nhưng cái chính lại là thái độ của JungKook khiến họ khó mà mở lời được. JungKook hoàn toàn không có ý cự tuyệt, phản kháng gì đối với những hành động mà Hạo Thạc làm với mình. Cậu thậm chí còn thản nhiên hưởng thụ những hành động chăm sóc đó của anh. Điều này khiến cho An phu nhân cùng An Thiên Hựu vô cùng khó xử. Hai người liếc mắt nhìn nhau, quyết định lát nữa sẽ đến phòng JungKook nói chuyện với cậu.

Nhưng điều bọn họ muốn rất khó mà thực hiện được, bởi vì Hạo Thạc sau khi dùng bữa xong lập tức thôi JungKook về phòng của cậu. JungKook có chút phiền muộn, cậu hiện tại cần chút không gian để có thể đi tìm hiểu mấy cuốn sách về cách khống chế quỷ kia. Nếu Hạo Thạc cứ theo cậu thế này thì cậu khó có thể đi vào không gian để học tập được. JungKook rối rắm, nghĩ cách làm thế nào để nói với anh rằng cậu cần chút không gian riêng đây.

Đúng lúc này một bóng đen từ bên ngoài cửa sổ bay vào phòng JungKook. JungKook lập tức cảnh giác, ánh mắt sắc lạnh liếc về phía người vừa xuất hiện kia. Nhưng khi thấy người nọ quỳ xuống trước Hạo Thạc thì cậu đoán chắc là người của anh, thu hồi lại sát khí, yên lặng tiếp tục thưởng thức trà của mình. Hạo Thạc thấy người xuất hiện liền nhíu mày có chút không vui. Anh thầm chửi trong lòng sao lại xuất hiện đúng lúc này cơ chứ ?! Nhưng hẳn là có chuyện hệ trọng thì Hắc Tử mới xuất hiện như vậy.

"Nói đi, có chuyện gì ?!" Hạo Thạc lạnh giọng.

Hắc Tử - người xuất hiện đột ngột trong phòng thấy Hạo Thạc lên tiếng lập tức đứng lên, đi đến chỗ anh rồi ghé vào tai ah nói nhỏ. Hạo Thạc nghe xong sắc mặt liền lạnh xuống, anh hừ lạnh một tiếng, đập bàn giận dữ nói.

"Mấy lão già này có phải coi ta đây chết rồi hay không ?!! Dám tự ý quyết định. Giỏi lắm, giỏi lắm."

"Hắc Tử, lập tức trở về." Hạo Thạc lạnh giọng ra lệnh.

"Vâng." Hắc Tử tuân lệnh, lập tức biến mất đi chuẩn bị.

Hạo Thạc nguôi giận, lúc này mới chú ý đến còn có JungKook trong phòng. Anh có chút bối rối không biết giải thích với cậu thế nào. Anh áy náy nhìn cậu, định nói gì đó nhưng cậu đã chặn lời anh lại mà nói trước.

"Đi đi. Khi nào trả lại anh nhất định phải cho em một lời giải thích hợp lý." JungKook thản nhiên nói.

"....Được, nhất định." Hạo Thạc trầm ngâm nhìn cậu một lúc, thở dài gật đầu đáp.

"Cẩn thận chút. Hẹn gặp lại, Hoàng Thượng của em." JungKook đứng lên, cười ngọt ngào, vượn tay ôm lấy cổ anh, đôi môi nhỏ nhắn lướt qua môi anh.

"Hẹn gặp lại, Tiểu Quốc, bảo bối của anh." Hạo Thạc vuốt tóc cậu, nhẹ nhàng đáp trả cậu một nụ hôn nhẹ rồi rời đi.

Hắc Tử đã sớm đứng trước cửa phòng, Hạo Thạc vừa mở cửa ra đã thấy hắn rồi. Hạo Thạc khẽ gật đầu ra hiệu cho hắn, Hắc Tử lập tức đi xuống. Hạo Thạc định bước đi nhưng rồi quay đầu lại nhìn JungKook, anh khẽ cười rồi làm khẩu hình miệng với cậu "Chờ anh." Yên tâm thấy cậu gật đầu rồi anh mới rời đi.

JungKook thấy anh đi rồi liền đóng cửa lại, đi đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới, lúc này Hạo Thạc đang chuẩn bị bước lên xe ngựa. Không biết có phải thần giao cách cảm hay không, anh dường như cảm nhận được ánh mắt cậu mà cũng ngẩng đầu lên nhìn. Ánh mắt hai người chạm nhau, trong mắt hai người lúc này chỉ còn có đối phương mà thôi, mọi vật xung quanh đều trở nên mờ nhạt. Hai người đồng thời nở nụ cười, ánh mắt chan chứa tình cảm cùng luyến tiếc. Cuối cùng Hạo Thạc cũng phải rời đi. JungKook cũng đi vào trong không gian để làm việc.

.

.

.

.

Không biết là qua bao nhiêu lâu, JungKook từ trong không gian bước ra thì phát hiện trời đã gần tối rồi. Cậu ngồi xuống bàn, rót một chén trà cho mình. Uống xong một ngụm trà, JungKook thở dài, coi như lần này cậu hoàn toàn được mở rộng tầm mắt rồi. JungKook có chút đau đầu mà đưa tay lên thái dương day day.

Vừa rồi JungKook vào trong không gian, tìm hiểu cách khống chế quỷ thì mới cảm nhận được một thế giới hoàn toàn mới. Cái gì mà lệ quỷ, quỷ đói, ngạ quỷ, chó mặt người, ma cổ dài, rồi gì mà còn có cả địa ngục, Diêm vương, lại còn cái gì mà 18 tầng địa ngục.

Hại não !!! Quá mức hại não !!!

JungKook có thể thề là cậu một chút cũng không muốn biết về mấy thứ này tí nào hết. Nếu mà là kiến thức về tương lai, cơ giáp các thứ thì cậu còn hứng thú chứ mấy cái về ma quỷ này cậu không ham tìm hiểu chút nào. Tìm hiểu mấy cái bùa chú để khống chế quỷ khiến cậu đau đầu dã man. May mắn là cậu thông minh trời sinh, học một biết mười cộng thêm có trí nhớ siêu phàm nên mới có thể hiểu hết được mấy cuốn sách quái dị đó.

JungKook đột nhiên có xúc động phục chính bản thân mình quá đi mà. Jeon JungKook là giỏi nhất thiên hạ này !!!! Hahahaha !!!

"Khụ, papa. Con làm phiền người à ?!" HanSung đánh tiếng cắt phút giây tự sướng của JungKook.

"Có gì mau nói." JungKook nói.

"Con phát hiện Lee HaeMi bắt đầu hành động rồi."

"A, thiếu kiên nhẫn vậy sao ?! Ta chỉ mới rời nhà chỉ hơn 1 ngày đi." JungKook cười nhạt.

"Con phát hiện sáng nay cô ta bắt đầu dùng thôi miên để làm lão phu nhân nằm mộng thấy điểm xấu. Điều này khiến tinh thần lão phu nhân có vẻ đi xuống."

"Không nói cũng biết, hẳn điểm xấu là có liên quan đến ta đi." JungKook lạnh giọng.

"Đúng vậy. Lee HaeMi làm cho lão phu nhân mơ thấy người gian lận trong thi cử, Hoàng thượng phát hiện ra, liên lụy cả nhà. Hiện tại đây mới là bắt đầu. Các giấc mơ mà lão phu nhân mơ thấy một ngày nay chỉ có vậy. Còn lại chưa có động tĩnh gì hết."

"Được rồi, cứ tiếp tục theo dõi đi. Giải thuật thôi miên đối với ta dễ như trở bàn tay. Nửa tháng sau quay trở về vẫn còn kịp. Không cần phải lo. Con chỉ cần giúp ta chăm lão phu nhân cho tốt, lén lúc đi ngủ cho bà ấy uống thuốc bổ, duy trì sức khỏe cho tốt là được." JungKook dặn dò.

"Con biết rồi, người cẩn thận chút. Mắt âm dương không phải lúc nào cũng có lợi đâu." HanSung nhắc nhở cậu.

"Được, ta biết rồi. Chính ta sẽ cẩn thận." JungKook gật đầu đáp.

Nói chuyện với HanSung xong cảm thấy có chút mệt mỏi. Tuy rằng thời gian trong không gian trôi rất chậm. Cậu ở trong đó cũng hơn 1 tháng mà ở ngoài này mới trải qua 4 giờ đồng hồ mà thôi. Vẫn là nên đi nghỉ một chút vậy, nghỉ xong xuống giải quyết cái bụng rồi sẽ đi tìm quỷ thiếu niên cùng quỷ bé gái kia. Cậu có chuyện cần nhờ họ giúp, đương nhiên là tìm họ trước rồi.

Được rồi, nghỉ ngơi thôi nào !!! Thật chờ mong nha, quỷ ơi, chào mi !!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com