Chap 27: Hội săn.
Ngày hôm sau.
- Chí Mân, ta cũng muốn đi mà...
Jungkook nhõng nhẽo năn nỉ nhưng chỉ nhận lại từ "không" từ Phác Chí Mân.
Chu môi hừ nhẹ rồi quay sang nam nhân ung dung uống trà:
- Thái Hanh, ta sẽ không sao đâu.
Hắn lại lắc đầu từ chối. Jungkook xụ mặt xuống: Các ngươi không thương ta...
Sáu nam nhân nghe tiếng cậu nức nở liền cuống cuồng dỗ dành. Kim Nam Tuấn nhanh ôm cậu vào lòng dịu dàng:
- Đi, sẽ cho ngươi đi cùng.
Đôi tay nhỏ lau giọt nước mắt trên khóe mi, đồng tử đầy sao long lanh nghi hoặc:
- Có thật không?
- Tất nhiên.
Tiếng cười khúc khích ranh ma vang lên, Jungkook bỏ hắn ra rồi nhanh kéo tay bọn họ đi:
- Mau, mau lên.
Trịnh Hiệu Tích cười khổ: Không ai kháng cự lại được sự làm nũng của con thỏ này. Kim Thái Hanh nhẹ giọng:
- Chính Quốc, bình tĩnh, chúng ta đi thay y phục đã.
Jungkook liền đứng lại:
- Được, Tiểu Lan, giúp ta. Phải rồi, các người không được nhân cơ hội đi trước bỏ ta lại đâu đấy.
Đám người mỉm cười bất đắc dĩ haizzz...
Ba mươi phút trước..
Sáng sớm, Jungkook thức dậy dùng bữa xong đã chạy đi kiếm bọn họ. Vừa hay nghe được lời Thạc Trân nói về cuộc săn bắn trong cung. Bọn họ đi hết thì cậu một mình trong phủ làm gì? Hơn nữa đi săn vô cùng thú vị, cậu phải chớp lấy cơ hội. Và rồi, tình cảnh thụ nam đáng yêu phải năn nỉ hết lời mới được bọn họ mang theo. Sáu chàng công của chúng ta cuối cùng vẫn là phải gật đầu đồng ý. Chậc, đúng là thiếu nghị lực mà.
Cuộc đi săn tại khu rừng lớn, nơi tập trung đã được đánh dấu rõ ràng. Bọn họ vừa đến nơi, nhanh chóng hành lễ với hoàng thượng cùng quan viên. Hình như có cả người từ nước khác. "Kia là người Mông Cổ sao?" Jungkook ngồi bên cạnh Nam Tuấn tò mò.
Hắn đáp nhẹ:
- Ngươi đoán đúng rồi.
Oh nhẹ một tiếng rồi nhấp ngụm trà. Nữ nhân Mông Cổ kia hình như là đang nhìn chằm chằm về phía cậu và bọn họ thì phải.
Mặt trời lên cao, hoàng thượng bắt đầu chủ trì cho cuộc thi. Mọi người đều bắt đầu xuất phát.
Jungkook nhỏ giọng:
- Các người đi trước đi, ta sẽ làm vướng tay vướng chân các người.
Mẫn Doãn Kỳ không nói không rằng ôm cậu lên xe ngựa:
- Không phải lo lắng, đi cùng bổn vương.
Năm người còn lại cũng nhanh chóng ngồi trên yên ngựa, giọng trầm ổn:
- Đi thôi.
Jungkook vui vẻ gật đầu, thoải mái ngồi phía trước dựa vào lồng ngực Mẫn Doãn Kỳ. Vào trong rừng, Trịnh Hiệu Tích cùng Kim Thái Hanh đã nhanh bắn được một con thỏ, Jungkook vỗ tay phấn khích. Môi cong lên đắc ý sung sướng. Nam nhân còn lại cũng không thua kém thu được mấy con chồn. Mắt cậu ánh lên tia cảm thán ngưỡng mộ:
- Giỏi quá, giỏi quá!
Dàn người cũng nhanh tản dần để săn con mồi lớn hơn. Jungkook ngồi trong lòng Doãn Kỳ thi thoảng lại hát lên mấy câu cho vui tai. Nhưng lại khiến hắn thoáng kinh ngạc: Giọng hát của cậu.
- Chính Quốc, ngươi hát rất hay, hát tiếp đi.
Jungkook mỉm cười ngọt trước lời khen từ nam nhân. Không nhịn được phấn khích hôn lên má hắn một cái.
Mẫn Doãn Kỳ có chút đơ nhẹ, giữ vai cậu lại nhìn khuôn mặt đỏ ửng kia liền hôn lên đỉnh trán cậu thì thầm:
- Bổn vương sau này nhất định sẽ ăn sạch ngươi trước.
Jungkook ho nhẹ bối rối quay đầu đi:
- Ngài, mau săn tiếp đi. Cái đó..
Môi mỏng nhếch lên, thỏ con xấu hổ, đáng yêu..
Nhanh phát hiện mục tiêu, hắn giương cung lớn, biết cậu buồn chán liền áp người cậu vào lồng ngực. Bàn tay to lớn trùm lên bàn tay nhỏ nhắn giữ dây. Jungkook có chút bỡ ngỡ:
- Doãn Kỳ..
Mẫn Doãn Kỳ ôn nhu:
- Chúng ta cùng săn.
Mắt híp nhẹ rồi cùng thả dây bắn tên vào bụi cỏ. Tiếng éc vô cùng lớn. Tử Lâm liền chạy đến thu lại cao giọng:
- Vương gia, là một con heo rừng.
Jungkook cảm thán:
- Bắn trúng rồi, trúng rồi. Haha.
Mẫn Doãn Kỳ ôn nhu sủng nịnh nhìn cậu. Chỉ cần cậu cười thôi, hắn đã vô cùng hạnh phúc rồi.
Nắng bắt đầu gắt hơn. Jungkook lau nhẹ mồ hôi trên trán hắn ngọt ngào:
- Sẽ rất mệt. Ngài không cần cố gắng săn nữa đâu, chúng ta săn được cả bao rồi, đủ để một tuần có thịt ăn no luôn.
Trong lòng dâng lên cảm xúc ấm áp, môi cười nhẹ: Đúng là thỏ con ham ăn.
Tiếng ngựa hí nhẹ gây sự chú ý. Jungkook quay sang thì gặp được nữ tử xinh đẹp trong y phục Mông Cổ, là cô gái hồi nãy. Mẫn Doãn Kỳ liếc mắt qua loa. Lệ Á Đông mắt lộ tia dịu dàng nhìn hắn, rồi lại nhanh chuyển biến khinh thường sang người cậu khiến mặt Jungkook ba chấm. Cậu gây ác cảm vậy sao?
Cô nàng tỏ vẻ kiêu ngạo rồi dịu hiền lại:
- Mẫn vương gia, không ngờ chúng ta lại có duyên đến vậy, cùng đi chứ?
Jungkook kinh ngạc:
- Doãn Kỳ, cô ta là ai?
Lệ Á Đông lập tức phản ứng, mắt sắc lạnh lườm cậu khiến Jungkook giật mình. Mẫn Doãn Kỳ thấy cậu xao động vội giữ dây cương ôm chặt hơn:
- Quận chúa, trong thi đấu không nên có người đồng hành.
- Vậy sao thiếu nam kia lại đi cùng ngài?
Mẫn Doãn Kỳ nhíu mày thị uy:
- Quận chúa, Mông Cổ phóng khoáng nhưng đây là Hiên Viên quốc, xin cẩn trọng lời nói. Đây là vương phi của bổn vương, tất nhiên là phải đi cùng ta.
Jungkook đắc ý đấu mắt lại cô ta. Cậu biết phỏng là cô nàng quận chúa này để ý đến nam nhân của cậu rồi. Nằm mơ! Hừ! Lệ Á Đông tức giận nhìn cậu khiêu khích, chỉ là thụ nam yếu ớt, cô ta mới xứng đáng bên cạnh lục vương gia. Nữ nhân Mông Cổ từ trước đến nay không gì là không có được. Hừ, chờ đấy.
Cô ta quay ngựa chạy đi, Jungkook lè lưỡi ra trêu chọc. Mẫn Doãn Kỳ liền cốc nhẹ đầu cậu:
- Giận sao?
Hai tay ôm eo hắn nũng nịu:
- Ngài là của ta, không cho ai đến gần. Hừ.
Bàn tay to lớn dỗ dành ôn nhu cùng hài lòng:
- Rồi rồi chỉ là của ngươi thôi.
Cũng may là quân binh đứng cách xa nhằm bảo vệ khi cần, không thì thấy cảnh mật ngọt này sẽ đồng loạt tự đánh mình kiểm chứng xem có phải là mơ không vì vương gia của bọn họ đang hạ mình ôn nhu với người khác.
Trời xế chiều, tiếng trống tù dừng cuộc thi lại. Mẫn Doãn Kỳ lập tức ôm cậu trở về với chiến công không nhỏ. Năm nam nhân còn lại thấy cậu an toàn quay lại thì thở phào nhẹ nhõm. Không phải bọn họ không tin Doãn Kỳ mà là sợ có kẻ ám hại đánh lén.
Jungkook được Mẫn Doãn Kỳ đỡ xuống ngựa rồi nhanh tụ họp với bọn họ. Trịnh Hiệu Tích dịu dàng vén tóc rối sang một bên:
- Có mệt không?
Đầu nhỏ lắc lắc rồi cười nhẹ:
- Không mệt, rất vui.
Tiếng quan hầu lớn giọng:
- Hoàng thượng, Mông Cổ quốc đến Hiên Viên, chúng ta cũng nên cẩn thận đáp lễ. Thần thỉnh cầu việc chúng ta đóng trại tổ chức tiệc đêm đón tiếp.
- Chuẩn tấu.
Jungkook gật gù, vậy là sắp có chuyến dã ngoại qua đêm. Hừm, không tồi. Tiếng bước chân, có người đi tới thì phải. Bọn họ nhàn nhạt đáp lễ:
- Khả hãn, không biết có việc gì?
Nam nhân mặt lớn da ngăm cùng râu dài quanh cằm từ tốn:
- Lục vương gia không cần khách sáo. Hoàng thượng muốn cùng ta nói chuyện, Á Đông lại nói chán nên nhờ các ngài trông chừng đứa nhỏ này hộ ta.
Nữ nhân kia vội nũng nịu kiều diễm: Cha...
Bọn họ nhíu mày, cô ta lớn thế này thì cần gì người coi chừng, thật rắc rối.
Kim Nam Tuấn trầm giọng:
- Khả hãn, nếu quận chúa không chê thì để ta cho người quan sát dẫn dắt giới thiệu phong tục nơi đây. Chúng ta cũng là vô cùng bận rộn nên không thể ở bên quận chúa.
- Chuyện này..., được rồi, đa tạ các vị.
Lệ Á Đông khó chịu lắc tay người đàn ông: Cha, con không muốn.
- Đừng nháo nữa.
Ông ta quay đầu nhìn bọn họ bình tĩnh: Ta đi trước.
Thái Hanh thản nhiên một câu:
- Thất lễ.
Lệ Á Đông nhìn cha cô ta rời đi bực dọc. Quay mặt lại nhẹ lời:
- Lục vương gia, bổn quận chúa muốn đi cùng các ngươi.
Trịnh Hiệu Tích nhíu mày, cô ta nghĩ mình là ai, đây là địa phận của bọn họ, cô ta dám đặt điều với bọn họ sao. Hơn nữa, nữ nhân này thật chẳng có ý tứ:
- Quận chúa, thần sẽ cho người đón tiếp người. Lều cũng dựng xong rồi, nếu người không thích có thể quay về.
Lệ Á Đông giậm chân tức giận, cô ta chưa bao giờ bị người khác từ chối. Đánh mắt sang phía cậu đang đứng yên bên cạnh bọn họ từ nãy giờ chỉ thẳng tay:
- Vì cậu ta nên các người mới không quan tâm ta phải không?
Jungkook kinh ngạc, cậu đã làm gì đâu. Hai mắt tròn xoe:
- Hả?
Mẫn Doãn Kỳ không vui lên tiếng, hắn đã cảnh cáo cô nàng rồi cơ mà:
- Quận chúa nên bỏ tay xuống. Bổn vương đã nói rồi, Chính Quốc là vương phi của bọn ta. Người chỉ thẳng tay như vậy là bất kính mạo phạm. Hiên Viên chúng ta xem trọng lễ nghĩa sẽ không bỏ qua đâu.
Lệ Á Đông cứng mặt vội bỏ tay xuống khi cảm nhận được sát khí từ bọn họ. Jungkook chu môi: Cô ta đúng là cố chấp. Tay khều nhẹ nam nhân bên cạnh:
- Thái Hanh, ta đói quá. Cũng rất buồn ngủ.
Kim Thái Hanh lo lắng xoa đầu ôn nhu:
- Chúng ta về trại nghỉ ngơi.
- Ngài cõng ta đi.
Hắn sủng nịnh cúi xuống, Jungkook vui vẻ liền nhảy lên lưng ôm chặt cổ hắn cười thích thú:
- Haha, Thái Hanh, chúng ta về đích nào.
Đôi chân liền di chuyển. Lệ Á Đông tức giận: Cậu ta là đang cố tình mà. Đám người còn lại có lẽ đã quá quen thuộc với cảnh cậu tinh nghịch làm nũng thế này, có điều chỉ cần cậu thích, bọn hắn sẽ cưng chiều hết mức có thể.
Bình thản theo sau để lại khuôn mặt nhăn nhó của ai đó. Tử Lâm được Mẫn Doãn Kỳ phân phó bất đắc dĩ phải mở lời:
- Quận chúa, chúng ta đi đâu trước?
- Ta không cần, phiền phức.
Tử Lâm nhăn mặt nhìn cô ta ngạo mạn rời đi: Đúng là ngang ngược, chẳng bằng vương phi của bọn họ, hừ.
Lục Dương bên cạnh lắc đầu ngao ngán, ám vệ tương ứng của bọn họ kết giao cùng nhau đánh mắt thương cảm cho Tử Lâm vì bị chịu trận. Triệu Minh - ám vệ của Hạo Thạc vỗ vai hắn ngậm ngùi:
- Được rồi, chúng ta đi uống rượu.
Tử Lâm thở dài, số hắn thật đen đủi. Cả sáu người khoác vai nhau, bóng lưng mờ dần trong trời chiều chập choạng tối...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com