Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 45: Đơn thuốc bị tráo

Trong sảnh, Liên Thi Nhã ăn mặc chỉnh chu, bên cạnh là nha hoàn tên A Nhu tâm đắc theo hầu, bộ dạng liền trở nên mềm mại yếu ớt khi thấy năm nam nhân cao lớn đi tới. Cô ta đã ở Chân Viên Các gần một tháng. Không thể ra ngoài gặp bọn họ. Trong lòng thầm toan tính, lợi dụng hôm qua là lễ hoa đăng tự khiến Chân Viên Các bốc cháy để ra bên ngoài. Cô ta không thể để Điền Chính Quốc kia độc chiếm ân sủng.

Cất giọng nói dịu dàng như nước:
- Vương gia, thần thiếp thỉnh an các ngài.
Đám nam nhân ngồi trên ghế nhìn xuống có chút chán ghét. Ở bên Chính Quốc sẽ không có việc giữ hình tượng hiền lương giả tạo như này, cậu rất vô tư, cũng rất tốt bụng. Lớp mặt nạ của Liên Thi Nhã khiến bọn họ rợn gai ốc.

Kim Thạc Trân khó chịu đứng dậy:
- Ta về phòng trước. Cô ta cho các huynh.
Liên Thi Nhã tái mặt gọi theo:
- Vương gia, vương gia.
Mẫn Doãn Kỳ xoa mi:
- Liên Thi Nhã, cô bây giờ chỉ là một quý nhân, muốn được ở lại trong phủ thì an phận về biệt viện cũ cho bổn vương. Nhớ kĩ, đừng để ta phát hiện cô ra tay làm hại Chính Quốc, bổn vương sẽ không nhân nhượng đâu. Hừ.

Liên Thi Nhã nắm chặt góc váy, sao lại thế này. Điền Chính Quốc rốt cuộc đã có bản lĩnh gì khiến bọn họ thay đổi, không quan tâm đến cô ta. Không được, chuyện này không thể để yên như vậy.
- Vương gia, các huynh sao vậy?

Trịnh Hiệu Tích nhàn nhạt:
- Liên Thi Nhã, sau này ngươi không được phép đặt chân đến biệt viện của Chính Quốc làm loạn, vương phủ hiện tại do đệ ấy quản. Ngươi chỉ cần biết thân biết phận, bổn vương sẽ không đối xử tệ bạc.

Những người còn lại rời đi, cô ta níu chặt tay Kim Nam Tuấn khóc lóc:
-  Nam Tuấn, các huynh bỏ mặc ta vậy sao? Thi Nhã có gì không tốt, nhất định thần thiếp sẽ thay đổi mà.

Hắn gạt tay ra lạnh lùng:
- Từ nay gọi ta là vương gia, xưng tì thiếp, ngươi không phải là chính thất, đừng tùy tiện sử dụng cách xưng hô đó. Ngươi không xứng!

Liên Thi Nhã ngã sõng soài ra đất nhìn bóng nam nhân đằng xa. A Nhu bên cạnh vội đỡ cô ta.

" Cút, cút hết cho ta."
Cô nàng điên loạn gào thét rồi đứng lên rời đi. Cung nhân, binh lính canh gác trong sảnh lắc đầu chán nản, vẫn là vương phi đối xử tốt với bọn họ.

_________________________________

Xế chiều, Jungkook mệt mỏi mở mắt, đây là phòng của Chí Mân. Cậu trở mình gọi khẽ:
- Chí Mân, Chí Mân.
Hắn đang xem sách trên bàn gấp gáp chạy vào buồng trong. Mở rèm ôm cậu vào lòng ôn nhu:
- Chính Quốc, tỉnh rồi.
Cậu lười nhác úp mặt vào lồng ngực nam nhân vững chắc:
- Chí Mân, ta khó chịu, đầu vẫn còn đau...

Hắn xót xa vỗ lưng cậu, lúc trưa cho cậu uống thuốc rồi nhưng giờ  vẫn còn mệt. Thái y nói cậu cảm mạo bình thường, sao lại không thuyên giảm triệu chứng:
- Tiểu Quốc, có muốn nằm tiếp không?
Cậu lắc đầu dằn dỗi:
- Không muốn, muốn ăn bánh ngọt, muốn ngươi đọc binh thư cho nghe.
Hai mắt long lanh ngước lên nhìn hắn khiến hắn mềm nhũn lòng. Đôi tay to lớn đỡ cậu dậy mặc y phục cẩn thận rồi ôm ra ngoài. Jungkook tựa cằm lên vai bám dính hắn không buông.

Đặt cậu xuống ghế trong sân đình, Jungkook tựa người vào vai hắn ăn bánh. Đôi tay xoa bóp nhẹ giúp cậu thoải mái.

Đám người Thạc Trân, Doãn Kỳ vừa hay đi tới. Jungkook gật gù lấy tay vẫy vẫy. Bọn họ sủng nịnh nhìn cậu:
- Chính Quốc, còn mệt không?
Cậu lắc đầu:
- Chí Mân xoa bóp giúp ta, đỡ hơn rồi.
Nét mặt nam nhân ôn hòa dịu lại, bình thản ngồi xuống nhấp một ngụm trà. Phác Chí Mân bấy giờ mới lên tiếng:
- Mấy người còn lại đâu, chuyện kia các huynh xử lý xong chưa?

Kim Thạc Trân nhàn nhạt:
- Đi làm công vụ, chắc là ở thư phòng. Còn chuyện kia tạm ổn.
Jungkook tròn mắt:
- Chuyện kia là chuyện gì?
Mẫn Doãn Kỳ lau khóe miệng cậu ôn nhu:
- Không có gì, đừng lo lắng.
Đám nam nhân đánh mắt nhìn nhau, nếu để cậu biết chuyện của Liên Thi Nhã sẽ ảnh hưởng xấu đến tâm trạng.

Quân Phong từ đâu tới lộ diện:
- Vương gia, nhị hoàng tử cầu kiến.
Phác Chí Mân bình thản vuốt ve mái tóc mượt mà của cậu lên tiếng:
- Cho vào đi.

Jungkook cựa quậy: " Này, ta ở đây có làm phiền các người nói chuyện không? Hay là ta về phòng nhá."
Phác Chí Mân dịu giọng:
- Không cần, nó đến cũng là để gặp ngươi đấy.
Cậu kinh ngạc chỉ tay vào mình: Ta?

Bọn họ cong môi nhìn bộ dạng ngây thơ khó hiểu kia. Âm thanh khác lại vang lên khiến cậu nhìn xuống dưới.
- Tam thúc, Bạch Ly xin bái kiến.
Kim Thạc Trân trầm giọng:
- Được rồi, đứng dậy đi. 

Nam nhân trẻ tuổi hướng tầm nhìn về cậu:
- Thúc thúc, đa tạ người đã cứu mẫu phi con. Đây là chút quà mọn, mong người nhận lấy.
Gia đinh mang lên đầy giương lớn toàn vàng bạc châu báu quý hiếm.

Cậu chán nản cầm bánh tiếp tục gặm nhấm. Lúc trước muốn rời phủ nên mới cần tiền. Bây giờ sống ở đây vật chất đầy đủ, cậu kì thực không có hứng thú với mấy cái này.

Bạch Ly gượng gạo:
- Thúc thúc, ngươi không hài lòng sao. Để con cho người mang thêm nữa.
Cậu vội vàng giơ tay biểu thị:
- Không, không cần. Như này được rồi. Chuyện kia...chỉ là góp ít sức, ngươi không cần để tâm tới.

Kim Thạc Trân nhấp trà ung dung:
- Bạch Ly, không cần câu lễ nghĩa. Thúc thúc nhỏ của con thích cái gì ăn được, nhất là đồ ngọt. Mấy thứ quý hiếm này không có tác dụng đâu.

Jungkook đỏ mặt đánh vào vai hắn một cái. Nam nhân ở dưới nhanh trí lên tiếng:
- Vậy được, trong cung rất nhiều điểm tâm bánh ngọt cống nạp, con sẽ cho người mang đến.

Phác Chí Mân nhìn sắc trời đã không còn tối nhẹ giọng:
- Được rồi, cứ như vậy đi. Bạch Ly, có muốn ở lại dùng cơm với bọn ta không?
- Đa tạ thúc thúc quan tâm, A Ly có việc. Xin phép cáo lui.
- Được, chúng ta không tiễn.

Đầu tự dưng lên cơn đau nhức, Jungkook khều khều tay hắn:
- Chí Mân, đầu ta lại đau rồi. Phải làm sao?
Bọn họ lập tức lộ ánh mắt lo lắng. Mẫn Doãn Kỳ sờ trán cậu sửng sốt: Nóng quá, mau gọi thái y đến đi.

Phác Chí Mân bế hẳn cậu lên, Jungkook nhăn mặt khó chịu, nước mắt đỏ ửng rơi xuống, tay bám chặt vào nam nhân cao lớn cụp hẳn mí mắt mê man thiếp đi.

Bọn họ ôm cậu về phòng, vương thái y hấp tấp đến khám. Bắt qua mạch rồi mở giọng:
- Vương gia, ban đầu vương phi chỉ là cảm mạo bình thường, sao bệnh tình lại nặng hơn.
Lão vuốt râu trầm giọng:
- Vương gia, thần muốn xem đơn thuốc cho vương phi.

Kim Thạc Trân nhanh gọi Tiểu Lan bước vào. Cô nhóc nhanh mang tờ giấy dắt bên người cẩn thận đưa tới. Nhìn lông mày của Vương thái y nhăn lại, Phác Chí Mân bực dọc:
- Rốt cuộc đã có vấn đề gì?
- Vương gia, đơn thuốc này không giống với đơn thuốc thần kê, có mấy nguyên liệu gây hại cho cơ thể. Cũng may là phát hiện sớm, có thể giải độc. Thần sẽ kê đơn thuốc mới cho vương phi. 
Ông ta hành lễ rồi rời đi.

Tiểu Lan bàng hoàng quỳ xuống:
- Sao lại thế này, nô tì lấy đơn thuốc từ Tử Lâm caca, hoàn toàn không hề chỉnh sửa.
Mẫn Doãn Kỳ mặt lạnh gọi Tử Lâm vào:
- Xem đi, đơn thuốc này có phải ngươi đưa cho Tiểu Lan không?
Hắn cầm giấy lên rồi đáp vội:
- Vương gia, đây không phải đơn thuốc thần đưa cho Tiểu Lan. E rằng đơn thuốc thật đã bị đánh tráo.

Tiểu Lan lẩm bẩm: Đánh tráo?  Sáng nay cô nhóc lấy đơn thuốc chuẩn bị đi bốc nguyên liệu thì va phải một nha hoàn đi tới. Sau đó bị ngã ra, được cô ta đỡ lên. Không lẽ, nha hoàn đó đánh tráo đơn thuốc. Đôi mắt sáng lên mở lời bắt đầu kể lại cho bọn họ nghe.

Đám nam nhân đen mặt , Phác Chí Mân bóp chặt tờ giấy:
- Sáng mai gọi hết hạ nhân trong phủ ra. Ta muốn xem kẻ nào lớn mật dám hại Chính Quốc.

_________________________________

Nắng mới chiếu nhẹ xuống vương phủ rộng lớn, tiếng chim lanh lảnh bên ngoài lay động mĩ thiếu say trong giấc nồng. Jungkook chép miệng nhỏ xinh xắn rồi từ từ mở mắt.

Đôi tay theo thói quen lại dụi dụi rồi đơ nhẹ. Cậu ngồi dậy đảo mắt nhìn xung quanh rồi gật gật. Phòng của cậu, Jungkook vỗ trán. Bụng dưới lại kêu rồi, đầu cũng bớt đau thì phải. Cậu khẽ gọi:
- Tiểu Lan, Tiểu Lan.
Không thấy cô nhóc xuất hiện, Jungkook nghi hoặc rồi từ từ đứng dậy. Cậu táp nhẹ dòng nước mát lên mặt, tìm y phục mỏng mặc vào rồi mở cửa phòng ra bên ngoài.

Lúc này, tại sân chính, gia đinh trong phủ tập trung đứng xếp hàng không dám thở mạnh. Phác Chí Mân ung dung ngồi trên ghế nhàn nhạt:
- Tiểu Lan, tìm nha hoàn hôm qua ngươi va phải cho bổn vương.
- Vâng, Phác vương gia.

Cô nhóc bắt đầu di chuyển, ai nấy đều hoảng sợ không dám nhúc nhích. Sao lại không có:
- Vương gia, nô tì không tìm thấy nha hoàn đó.
Hắn nhíu mày:
- An quản gia, ngươi đảm bảo nha hoàn trong phủ đều đứng hết ở đây.

- Chuyện này, vương gia, các cung nữ theo hầu các thiếp thất trong phủ nô tài không dám đả động.

Chén trà đập mạnh xuống bàn:
- Bổn vương đã nói thế nào? Bằng không, ông gọi hết thiếp thất nha hoàn trong phủ đến đây cho ta.
Lão run rẩy:" Vâng, vương gia."

Kim Thái Hanh cùng Trịnh Hiệu Tích vươn vai đi tới nhìn đám người trước mặt thắc mắc:
- Chí Mân, sáng sớm huynh cho người tập trung trước sân làm gì? Điểm danh à?
Tia mắt sắc lạnh hướng đến câu nói trào phúng của Thái Hanh:
- Chuyện này không phải để đùa cợt. Có kẻ đánh tráo đơn thuốc gây hại cho Chính Quốc.
Trịnh Hiệu Tích sửng sốt:
- Hả, cái gì? Chính Quốc làm sao?
Hắn hừ nhẹ:
- Cũng may phát hiện sớm không để lại chuyển biến xấu.

Dàn thê thiếp bước tới đông đủ, Liên Thi Nhã bị giáng xuống làm quý nhân nên không còn người nịnh bợ cô ta. Có người còn cười cợt mỉa mai khiến cô ta tức điên nhưng không thể làm gì. Đám nữ nhân nhanh chóng hành lễ:
- Tham kiến vương gia.
- Đứng dậy đi.

Phác Chí Mân đáp nhạt rồi ra dấu hiệu cho Tiểu Lan:
- Tìm đi.
- Vâng, vương gia.
Tiểu Lan lướt một vòng rồi nói lớn: Vương gia, chính là người này. Đám người kinh ngạc, là nha hoàn bên Liên Thi Nhã. Mấy tên vương gia nhíu mày, không lẽ cô ta đứng sau chuyện này?
__________________________________

[Cut]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com