[NamKook] Những bản sáng tác không tên
Tôi nghe thấy những tiếng đập cửa vang vọng khắp căn nhà trong lúc vẫn còn ngẫm nghĩ nhận ra mình đang ở đâu lúc này, à không phải nơi đó chính là tại cánh cửa xiêu vẹo không biết còn trụ vững được bao lâu nữa nhà mình sao?.
Chẳng gấp gáp gì mà thong thả mặc lên mình chiếc áo khoác như bọn nhà giàu khách sạn mỗi khi bọn chúng dùng xong cái nhà tắm đầy xa hoa đó, chỉ có điều chiếc áo này đã ngả màu vàng ố với đôi chỗ sờn rách xuyên thấu cả lớp da thịt nhợt nhạt che đi khung xương gầy gò. Sẽ thật kì lạ nếu có ai đó mặc mộc bộ đồ đắt tiền ở cái khu nhà tập thể ẩm mốc này và bọn họ cũng sẽ bàn tán bởi cái việc bạn kênh kiệu như thế nào nếu bộ đồ bạn mặc nhìn mới toanh dù bạn có may mắn nhặt được nó ở cái xó rách nào.
Những con người nhiều chuyện.
Tôi tiếng về phía vật duy nhất ngăn cách căn nhà này với thế giới bên ngoài trước khi nó kịp đổ xuống dưới tiếng đập cửa vang lên thật mạnh bạo. Nếu cánh cửa kia có đổ xuống tôi nhất định sẽ giết chết tên khốn đã làm nó ra như vậy, thật đấy.
"Ai đó". Tôi càu nhàu với cái chất giọng lè nhè như một gã say rượu vốn có khi cố gắng mở cánh cửa ra để tránh việc nó rớt xuống đất.
"Jungkook?". Tôi lờ mờ nhận ra người đang cau mày nhăn nhó có lẽ vì sự chậm chễ của tôi. Tôi hiểu quá rõ con người này, em ấy ghét việc mình phải chờ đợi người khác như thế nào.
"Anh về nhà trễ Namjoon".
Em lách qua người tôi để bước thẳng vào nhà khi miệng vẫn đang trách móc tôi những điều mà tôi đã nghe nhiều đến mức thuộc lòng trong khi đôi tay vẫn đang bận rộn nhặt mớ quần áo nhàu bẩn vứt bừa lên sàn. Tôi ước gì em sẽ không nhặt nó lên, tôi thật sự không nhớ rằng nó đã ở đó bao lâu nữa rồi.
"Hôm nay em không có tiết sao?". Tiện tay vứt luôn cái áo choàng cũ vào tay em khi tiến vào trong phòng để tìm lấy bộ đồ sạch sẽ còn sót lại trước khi bước vào nhà tắm để giủ bỏ cái hình ảnh dơ dáy này.
Kim Namjoon dù đến chết cũng phải chết trong tình trạng sạch sẽ.
"Không có nên mới tranh thủ qua đây xem anh chết chưa".Jungkook nói thật to để em chắc chắn rằng tôi vẫn nghe thấy dưới làn nước mạnh. Thật tình vì cái này là thứ duy nhất xứng đáng với cái giá cắt cổ ở đây. "Em đã cá với Taehyung rằng anh vẫn sẽ nằm chết dí trên giường hôm nay nếu em không xuất hiện".
"Cược cái gì?". Tôi vò cái đầu ướt nước của mình một cách đầy tạm bợ khi ngồi vào bàn ăn, nơi mà tôi không tài nào hiểu được tại sao em lại cố gắng đặt nó trong nhà tôi khi nó chiếm hết nửa diện tích nơi này.
"Những coupon mua hàng tại nơi của chị anh ấy". Jungkook cười thỏa mãn khi đẩy dĩa đồ ăn đến trước mặt tôi khi em trên đường đến đây và cố gắng giữ nó luôn nóng hổi. "Có lẽ em sẽ dùng nó để mua một vài thứ".
Tôi im lặng mà nhanh chóng bịt miệng cái dạ dày đang kêu gào thảm thiết vì bị bỏ đói từ hôm qua, có lẽ nước vẫn không thể nào khiến nó chết sặc được. Ăn nhưng không giây nào tôi quên liếc mắt nhìn cái thân người kia vẫn đang lượn lờ trước cây đàn piano cũ kĩ nhưng rất sạch sẽ – thứ chiếm quá nhiều không gian thứ hai trong nhà này. Thừa nhận rằng tôi vẫn thích nhìn thấy em ngồi ở đó, bên cây piano mà hát trên những nốt nhạc mà tôi sáng tác bằng cái giọng trong trẻo rót vào lòng người những tình cảm làm người khác sa ngã vào em như cái nam châm trái chiều.
Jungkook luôn như vậy, đẹp đến mức nguyền rủa người khác.
"Lần này anh đã sáng tác thứ gì vậy?". Em nghiêng đầu nhìn tôi. Có lẽ tôi nhìn nhầm nhưng tôi nhìn thấy đôi cánh của em. Đẹp thật, tôi nhủ thầm.
"Em không nên mong đợi vào nó. Nó thật tệ". Tôi chép miệng rõ chán nản khi nhớ đến cái bài hát tối qua mà đàn anh Tiger JK đã quăng xuống đất và hỏi tôi cái thứ đó liệu có xứng đáng gọi nó là một bài hát hay không? Chết tiệt, thừa nhận rằng anh ta không có ý xấu nhưng trong giây phút đó tôi thật sự muốn xông vào anh ta mà đánh nhau một trận dù biết rằng mình sẽ thua thôi.
Nhưng Kim Namjoon này vẫn muốn làm điều đó nên tôi đã xì lốp xe của anh ta nên chắc hẳn anh ta cũng phải về nhau quá nửa đêm.
"Không đâu. Những bài hát anh viết đều rất hay mà. Em chắc chắn là nó sẽ nổi tiếng thôi".
Em thật tốt bụng vì đã vì yêu một đứa ất ơ như tôi đấy Jungkook à, không gia đình tiền bạc lại không có lấy một đồng, sống ở cái căn nhà xiêu vẹo này từ tiền bản quyền bèo bọt kiếm được mà em vẫn tốt bụng mà yêu tôi.
Nhưng...
Tại sao khi bài hát đó thành công...
Tại sao khi tôi có thể cho em mọi thứ...
Chúng ta lại xa cách nhau như vậy...
Xin hãy để lại lời nhắn sau tiếng beep. BEEP
"Jungkook à, anh chỉ muốn biết rằng em đang ở đâu thôi? Anh đã đến nhà ba mẹ em nhưng họ nói rằng em không có ở đó. Anh muốn nói rõ chuyện hôm đó là như thế nào... Anh chỉ là...Haiz...Anh nhớ em".
Thật không cam lòng nhưng tôi vẫn phải tắt điện thọai mình đi mà nhớ rằng mình đã nói với cái tiếng này hơn hai mươi lần trong ngày rồi. Không một lời hồi âm kể từ ngày hôm trước em biến mất cùng với lời nói mà tôi nghĩ là em đùa giỡn. "Anh, em sẽ kết hôn". Nói dối. Em thật sự đang nói dối tôi sao? Hay là bọn họ nói dối với tôi rằng em không ở đó vì họ không muốn tôi gặp em sao?
Chúng ta tại sao lại trở nên thế này...
*Reng...Reng...".
"Jungkook".
Tôi mất kiên nhẫn gọi tên em khi không suy nghĩ mà nhấc điện thoại để rồi nhận ra giọng điệu ngại ngùng của Taehyung gọi tôi ở đầu bên kia. "Anh, là em, Taehyung"
Jeon Jungkook, tại sao em lại làm tôi mất bình tĩnh như vậy?
"Có việc gì sao?". Lại khôi phục cái giọng điệu như thường lệ tôi hay nói với cậu ta...à không phải là đối với mọi người.
"Anh sẽ không quá bận để ghé qua chỗ em chứ? Em có chuyện muốn nói với anh".
Gì đây? Tại sao tôi lại cảm thấy tôi chẳng muốn đến đó khi cái giọng ấp úng của cậu ta cứ vơn vởn trong đầu tôi mà hành hạ tôi đến mức đau nhức. Cảm giác này lại là gì đây.
"Hyung, anh đến rồi".
Tôi nhìn thấy Taehyung khuất sau quầy rượu của quán bar trong bộ đồ phục vụ lịch sự. Công việc của cậu ta sau khi bỏ học đấy, dù ít tiền nhưng ít ra cậu ta cũng vẫn sống tốt trong cái môi trường này dù bao thằng đàn ông cứ suốt ngày dán mắt vào đũng quần của cậu ta mỗi khi có thể cũng chính là cái kì tích mà tôi không thể hiểu nỗi rồi.
"Cậu có việc gì muốn nói sao?". Tôi lắc chiếc ly lưng rượu mà lắng nghe tiếng đá va chạm vào thành ly khi chờ đợi Taehyung lựa lời nói với tôi. Xem cái vẻ ấp úng khó xử của cậu ta thực làm tôi mất hết kiên nhẫn rồi đấy.
"Nếu không có gì thì tôi sẽ đi đây". Toan vội đứng dậy thì lập tức bị cậu ta túm lấy mà ấn lại chỗ ngồi. "Mẹ kiếp, tôi không phải con nít lên ba nên không cần phải lựa lời để nói tránh nói giảm với tôi đâu". Tôi rít lên đầy ầm ỉ khi cảm nhận được những cái nhìn chằm chằm trao cho bọn tôi trong khắp quán bar này.
Một lũ người nhiều chuyện.
"Anh...hôm trước...em nhìn thấy Jungkook đi với một cô gái".
"Chuyện này có gì bất thường sao". Tôi nhướn mày.
"Bọn họ...còn...hôn nhau...trước cửa nhà anh". Taehyung dường như cũng đã lấy hết sức mạnh để mà nói ra chuyện này rồi.
À...là ngày em ấy nói với tôi chuyện đó sao...Jungkook...em thật sự đã làm như vậy sao?
"Anh, có thể là em chỉ nhìn nhầm thôi". Taehyung xua tay nhanh chóng khi cậu ta cõ lẽ nhìn thấy sự biến đổi trên khuôn mặt tôi ngày càng tợn. Ý cười trên mắt cùng với cái nhếch môi ngày một sâu chẳng mang lại cảm giác gì ngoài hai chữ...khốn nạn. Tôi đã nhầm lẫn gì chăng khi những lời Taehyung vừa nói lại làm tôi đau lòng, đau lắm, nó đau đến mức tim tôi tưởng chừng đã nức ra trong khi mỗi nhịp thở ngày càng đến gần.
Mẹ kiếp, vậy đến cuối cùng kẻ bị lừa dối là tôi sao?
Tôi đứng dậy khi chắc chắn rằng mình đã để lại trên bàn một tờ mười nghìn won cho ly rượu này, một cái giá quá hời cho một ly rượu nhưng có lẽ phần còn lại xứng đáng cho thứ thông tin đang cố gắng làm tôi mất kiểm soát này. "Anh, anh định đi đâu?". Tôi nghe tiếng Taehyung nói lớn chỉ để tôi nghe thấy trong đám đông đang nhảy nhót điên cuồng kia. Đi đâu sao? Tôi cười khẩy rồi trả lời Taehyung với cái điệu bộ bảnh nhất có thể.
"Đi tự tử".
Ngày hôm nay mưa rất lớn, có ai nghĩ đến việc chết hôm nay như mình không?
Tôi mang theo chiếc xe thân yêu mà chạy như điên cuồng dưới mưa, những cơn mưa như trút nuớc cứ như thế mà bám lên kính chắn gió như thể nó đang điên cuồng muốn cắn xé người bên trong ấy như những con zombie lâu ngày thiếu hơi người. Thật tình tôi cũng muốn ra đó lắm nhưng mà không, tôi có việc quan trọng hơn thế mà.
Tôi đem chiếc điện thoại trong túi áo khoác mình và nhấn lên nó một dãy số quen thuộc, số điện thoại của em hiện ra dưới cái tên "thiên thần của tôi", thiên thần của tôi sao? Sao mà buồn cười quá vậy?
Hãy nhấc máy đi Jungkook. Tôi không muốn phải sống hết hôm nay đâu.
"Alo". Và em thật sự đã nhấc máy.
"Jungkook. Em cuối cùng cũng đã chịu nghe máy rồi. Ah, thật buồn vì không thể gọi cho em đấy, em đang cố lánh mặt anh sao?".
"Namjoon". Tôi thực sự nhớ giọng nói này quá.
"Xin lỗi em vì hôm nay tôi có uống rượu khi em lúc nào cũng cằn nhằn tôi về chuyện này. Ha...chỉ một ly thôi nên em không giận đúng không?". Tôi lẩm bẩm như một thằng say dù tôi chỉ mới uống có một ly. "Hình như tôi đang ra sông Hàn thì phải, mưa ở đây đang rất lớn đấy"
"Namjoon". Hình như em đang mất bình tĩnh thì phải. Không còn quá lâu đâu Jungkook.
"Và tôi nghĩ thời tiết hôm nay phù hợp với việc chết đi lắm đấy Jungkook à".
Tôi cười nhưng đầy mệt mỏi khi nhớ đến những điều về em khi em vẫn có thể hạnh phúc khi đã làm một người chết đi vậy sao? Thật không bằng Jungkook à. Tôi cười như một thằng tâm thần hết thuốc khi nhớ về những lời nói mềm mại em vẫn nói với tôi bên khung đàn ấy.
À...một thiên thần...
Thiên thần...
Đây là bản tin khẩn tối nay, một vụ tai nạn xe mất kiểm soát đã gây ra tại nạn ở phía gần khu vực sông Hàn. Nạn nhân xác định danh tính là nhạc sĩ Kim Namjoon...và Jeon Jungkook.
"Mất kiểm soát do rượu mà mất lái nhưng tại sao trên xe còn có một cái xác khác nữa?"
"Kim Namjoon được xác nhận là đã có vấn đề về thần kinh và hiện đang được điều trị bằng thuốc. Anh ta vẫn thường gài GPS vào điện thoại của...để theo dõi ".
"Jeon Jungkook được xác nhận là đã chết trước hai ngày kể từ khi tai nạn xảy ra và chúng tôi đã tìm được hiện trường xảy ra vụ án mạng là tại nhà riêng của nhạc sĩ Kim. Có lẽ đã bị sát hại bằng vật nặng và tử vong vì tổn thương não và mất máu".
Em là thiên thần của riêng tôi Jungkook.
Của riêng tôi mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com