chap 83: Gợi lại kỷ niệm của chúng ta
Frankenstein đem khay đồ ăn về phía phòng ngủ của Jungkook, dù biết rằng chủ nhân của anh sẽ không ăn nhưng anh vẫn phải cố. Mở cửa phòng ra, sự im lặng tuyệt đối chào đón anh và anh cũng không lạ gì chuyện này, chủ nhân không thích ồn ào, hơn một nghìn năm anh ở bên người, không gian lúc nào cũng tĩnh lặng như vậy. Giá như lúc này cũng như những năm tháng ấy..... Gạt bỏ những suy nghĩ dư thừa, anh đặt khay đồ ăn lên bàn rồi quay lưng, đi về phía giường của cậu. Nhưng đáng ngạc nhiên, Jungkook đang ngồi đó, và sau một thời gian dài....cậu không còn khóc nữa, hay đúng hơn là không còn đủ nước mắt để khóc nữa.
"Chủ nhân!" Frankenstein vội vã quỳ gối, chủ nhân của anh tỉnh dậy sớm như vậy? Có việc gì chăng?
"Frankenstein.... Đưa ta đến chỗ Cha Mẹ ta, nếu được thì tìm chị Hani và cho người dọn dẹp thánh đường ở rừng Geminorum phía sau cung điện" Giọng nói của cậu không bao hàm một chút cảm xúc nào, bằng phẳng như mặt nước hồ thu không lăn tăn gợn sóng.
"Dạ, thưa Chủ nhân. Bề tôi đã hiểu....." Frankenstein cúi đầu, muốn nói thêm rồi lại nuốt lời định nói xuống bụng, hiểu rằng bây giờ không phải lúc.
Khi anh chuẩn bị bước ra, khay thức ăn trên bàn bay nhẹ nhàng rồi tự mình dừng trước mặt Jungkook, cậu cầm dĩa ăn một hai miếng rồi nhìn Frankenstein vẫn đứng ở cửa.
Như giật mình tỉnh ra, anh mỉm cười, cúi đầu, sau đó đóng cửa lại trước khi rời đi. Chủ nhân vẫn luôn biết anh rất lo lắng cho Người. Như thế..... Như thế là đủ làm anh vui rồi.
Ăn thêm một vài miếng, Jungkook đứng dậy, tay nâng lên đóa hoa hồng mà Frankenstein đặt sẵn trên khay thức ăn. Từng cánh hoa mềm mại trong tay cậu héo úa rồi rơi xuống đất, thật giống trái tim cậu lúc này. Gai hồng sắc nhọn đâm vào tay khiến máu chảy ra, một giọt rồi hai giọt, rơi xuống những cánh hoa kia. Cậu nhíu mi, bỏ nhánh hoa xuống.
Jungkook đi về phía ban công. Sáng sớm tinh mơ, vạn vật vẫn còn say ngủ, thật yên bình, thật tĩnh lặng. Một làn gió chạy qua kẽ tóc, đem hương hoa nhàn nhạt, ngọt ngào như một lời chào buổi sáng. Ánh bình mình dát vàng lên không gian, chiếu vào những giọt sương lấp lánh trên những tán lá xanh, chạm nhẹ lên gò má cậu bằng hơi ấm như một sự an ủi dịu dàng. Không gian im ắng chỉ có tiếng gió chạy qua như một tiếng thở dài mệt mỏi, xót xa. Cậu đã rất lâu không ngồi lại nhìn ngắm cảnh vật như thế này, để thấy được mọi thứ tươi đẹp, tưng bừng sức sống ra sao..... Cậu sẽ nhớ nơi đây rất nhiều đấy.
=======================
"Chủ nhân, Nữ hoàng cùng cha của người và tiểu thư Hani đều có mặt ở đại sảnh đường." Frankenstein kính cẩn cúi chào. Giây phút anh ngước lên, anh hơi sững sờ. Chủ nhân của anh luôn rất xinh đẹp, đó là điều không có gì phải bàn cãi. Nhưng bây giờ, anh dám thề không có ai hay bất cứ thứ gì trên đời có thể rực rỡ hơn cậu.
Jungkook mặc một chiếc áo lụa mềm có màu xanh trời, nhìn như thực sự tỏa ra ánh nắng, mái tóc nâu xoăn nhẹ ôm lấy gương mặt cậu, đôi mắt tròn to như hai viên ngọc lấp lánh như phủ một lớp sương mỏng, làn da tuy vẫn hơi nhợt nhạt nhưng nó lại càng làm nổi bật hơn đôi môi như hai cánh hồng của cậu. Cậu như một thiên thần bước nhầm xuống nơi này, đem trên mình mọi sự tinh túy, hoàn mỹ nhất.
"Được rồi Frankenstein. Đi thôi. Đến sảnh đường ta còn có việc cần ngươi làm." Jungkook mỉm cười nhẹ như nụ hoa mới chớm nở. Vẻ vui tươi khác hoàn toàn với sự suy sụp đau khổ mới đêm hôm qua.
"Dạ, bề tôi đã hiểu." Anh lùi sang một bên, đúng theo quy củ, chờ chủ nhân đi trước rồi mình mới đi theo. Nhưng bỗng nhiên cậu giữ lấy tay anh, nhẹ nhàng nắm lấy rồi đi đến sảnh đường.
Cả chặng đường đi anh không nói gì cả, cũng không biết phải nói gì. Mọi sự xảy ra đẹp đẽ còn hơn một giấc mơ và nó khiến anh sợ. Sợ rằng anh sẽ tỉnh lại, sợ rằng cơn ác mộng sẽ ập đến lúc anh không phòng bị nhất.....
Trước khi anh suy nghĩ xong, hai người đã tới nơi. Jungkook buông nhẹ tay anh ra, hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười.
"Frankenstein, ta cần ngươi tìm Jupiter. Ta đã truyền thư cho cậu ta nhưng giờ ta cần ngươi đưa cậu ta về LaLiga. Chuyến đi sẽ tốn không ít thời gian..... "
"Tất nhiên không có vấn đề thưa chủ nhân. Ngoài ra không còn gì nữa đúng không ạ?" Cảm giác bồn chồn lại rộn lên trong lòng anh, một nỗi bất an khó gọi tên len lỏi đến từng ngóc ngách trong tâm trí.
"Còn một chuyện...." Cậu đưa tay lên má anh, để anh nhìn cậu rồi không báo trước, hôn nhẹ lên trán anh "...đi đường cẩn thận"
Frankenstein ngẩn người nhìn cậu, cảm giác sợ hãi lại càng bùng lên. Không phải anh sợ cậu hôn mình, tất nhiên là không, anh rất hạnh phúc nếu không nói rằng anh cực kì vui sướng. Nhưng có điều gì đó khiến anh cảm tưởng như cậu đang nói lời từ biệt. Không phải lời từ biệt trước một chuyến đi xa mà là lời chia ly vĩnh viễn, không còn cơ hội gặp lại.
Cậu bước về phía sau rồi quay lưng đi vào đại sảnh đường. Frankenstein nhìn bóng lưng cậu rời đi thì bỗng có xúc động muốn lao tới, giữ cậu lại nhưng anh biết anh không có tư cách đó. Anh chỉ có thể đè nén bao cảm giác đang vùng vẫy trong lồng ngực rồi tuân lệnh cậu rời đi.
===========================
Jungkook bước vào, thấy cha mẹ mình ngồi trên ngai vàng, bên cạnh là chị gái của cậu. Họ đều có vẻ rất lo lắng cho cậu, tất cả đều thể hiện rõ trong ánh mắt của họ và điều đó khiến bước chân của cậu hơi sững lại. Hít sâu thêm một lần nữa, cậu từ từ đi về phía gia đình mình.
Cậu nhận ra, dù đã sống một đời thiếu vắng hạnh phúc gia đình, khi được làm lại một lần, được đoàn tụ, cậu cũng không dành nhiều thời gian bên họ, điều này khiến cảm giác tội lỗi trong cậu bùng lên mãnh liệt nhưng bị cậu mạnh mẽ áp xuống.
"Cha mẹ, chị Hani..... "
"Jungkook của ta. Con đã ổn rồi chứ?" Mẹ cậu nhìn cậu đầy yêu thương, con trai bà luôn chịu khổ và điều đó khiến bà đau đớn rất nhiều.
"Jungkook. Frankenstein nói rằng con cần tìm chúng ta, là có việc gì sao?" Cha cậu lên tiếng. Ông thấy được con gái mình đang nhìn mình với một ánh mắt đầy phản đối, ông cũng biết con trai mình cần nghỉ ngơi sau cố sự vừa rồi. Nhưng nếu hôm nay nó tìm tới họ, ông tin chắc hỏi thăm sẽ chỉ là phương pháp kéo dài thời gian vô ích, tốt hơn hết thì cứ thẳng thắn vào chủ đề chính.
"Dạ, con tới đây hôm nay là để xin một điều...."
============================
Namjoon, em biết anh sẽ hiểu em đang làm những gì, em cũng cho rằng anh sẽ thấy lựa chọn của em là vô cùng khôn khéo.....mặc dù anh sẽ phản đối rất nhiều.
Hoseok ah~ cũng như anh, em sẽ luôn mỉm cười, luôn tích cực trong mọi chuyện. Dù bây giờ anh sẽ phải đau khổ nhiều lắm nhưng hãy tin tưởng em như anh vẫn luôn làm được không?
Điều khó tin nhất, cậu lại chọn cách này, cách mà Min Yoongi từng làm rất lâu về trước, cách mà cậu từng cho là rất tàn bạo nhưng bây giờ, chỉ có cách đó mới là sự trả giá thích đáng sau những gì BỌN HỌ đã làm với cậu.
Cầm lưỡi dao trên tay, cậu cắt một đường dài, để hàng máu tươi rơi xuống trận pháp ở thánh đường phía sau lâu đài mà Frankenstein đã cho người chuẩn bị từ trước. Từng cổ tự sáng lên, lấy cậu làm trung tâm rồi sống dậy.
Ta, Jeon Jungkook, hôm nay sẽ đùng quyền năng được trao cho bởi Đức Mẹ khai sinh và sự cho phép bởi Thần Chết....
Những cổ tự bay xung quanh như tạo ra một hàng rào ma thuật. Nguồn năng lượng tuôn trào gần như phá bỏ mọi vật xung quanh trận pháp.
....khôi phục lại ký ức bị chôn sâu trong vòng chảy của số phận....
Những món kỷ vật của cậu và họ xuất hiện. Chúng là nửa còn lại, là nửa mà cậu luôn đem bên mình.
...mở khóa ký ức bị phong ấn ở nơi đây với cầu nối tới vùng đất vĩnh hằng....
Cả sáu món bảo vật sáng lên, cây bút, chiếc túi thơm, chiếc nhẫn, cái dây chuyền, cây ghim cài và chiếc khuyên tai. Ở dòng sông của những món đồ bị lãng quên dưới địa ngục, sáu món đồ tương tự cũng rực sáng, những kỷ niệm họ đã đánh mất.
....để đổi lại, ta xin được trao đi.....
Từng món đồ vỡ nát, sáu đốm sáng bay lên bầu trời rồi rời khỏi tầm mắt. Jungkook nhìn theo chúng rồi nở nụ cười đau xót, giọt nước mắt rơi xuống trận pháp dươi chân.
.....sinh mệnh của bản thân.
Ta sắp tới bên con rồi, con trai của ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com