Chap 14
Các anh hiện giờ đang vô cùng lo lắng cho cậu. Vẫn chưa có bất cứ tung tích nào... Các anh sắp phát điên rồi...
- Aish... Điên mất... sao có tin tức gì chưa_ Jimin hỏi
- Dạ thưa boss.... tụi em.... tụi em.... vẫn chưa tìm ra ạ_ một cậu đàn em giọng run run nói
- Một lũ ăn hại mau tìm tiếp đi, nếu không tôi sẽ chôn sống hết các cậu đấy. Mau tìm tiếp đi, bằng mọi cách phải tìm cho ra Jungkook hiểu chưa_ Taehyung tức giận quát...
- Dạ thưa boss..._ có một tên đàn em khác chạy vào...
- Nói
- Đã tìm ra tung tích của cậu Jeon rồi ạ. Là một nhà kho ở ngoại ô Seoul
- Mau đến đó
--- Tua tua tua ---
Mấy tên kia thật sự rất có hứng thú với cậu nha, cậu rất thơm và vô cùng sạch sẽ. Hít hà lấy hương thơm trên cổ cậu, mùi hương như vị thuốc kích dục, kích thích dục vọng của chúng (Thật ghê tởm) Chúng liếm môi, ngay khi vừa chuẩn bị xé áo cậu ra thì các anh lao vào. Người của anh bao vậy xung quanh, bắt hết bọn chúng không chừa một ai. Mặt mấy tên đó ai nấy đều tái xanh mét bị áp giải về trụ sở.
- Mau đi bắt Choi Hyemin về đây_ Seokjin gằn giọng nói
- Rõ
- Bảo bối em có sao không sợ lắm đúng không_ Namjoon choàng cho cậu cái áo của mình rồi bế cậu ra xe. Người cậu hiện giờ đang rất run, mắt thì nhắm nghiền lại có vẻ như rất sợ. Khổ thân thỏ con của bọn hắn. Bọn họ sẽ nhất quyết không tha cho Choi Hyemin nữa đâu, ả ta quá đáng lắm rồi.
* Tại bệnh viện *
- Không... không được... buông tôi ra... các anh ơi cứu em... cứu với... Ahh_ cậu bật dậy, thở hổn hển. Thấy bên cạnh là Hoseok đang nắm tay cậu
Hoseok đang ngủ thì thấy người bên cạnh tỉnh cũng tỉnh theo. Thấy cậu sợ hãi mà ôm cậu vào lòng
- Anh đây, có anh đây rồi... đừng lo_ Hoseok xoa lưng cho cậu. Cậu thấy thế thì ôm chặt lấy anh, khóc thút thít.
Sau một hồi lâu, cuối cùng cậu lại thiếp đi một lần nữa. Bảo bác sĩ vào kiểm sức khoẻ cho cậu, thấy cậu không có vấn đề gì mới an tâm. Thông báo cho mấy người còn lại biết rồi cùng đến chăm sóc cậu.
Tỉnh dậy lần nữa, bắt đầu cảm nhận xung quanh, thấy bản thân đang ở một nơi trắng xoá, toàn mùi thuốc sát trùng, lại còn không thấy Hoseok đâu. Xoa nhẹ đầu rồi mới nhớ ra nơi đây là bệnh viện. Đang ngồi suy tư một lúc thì thấy các anh từ ngoài bước vào. Thấy cậu vừa tỉnh lại thì Taehyung nhanh nhẹn đỡ cậu dựa lưng lên gối rồi lấy nước cho cậu uống.
- Có sao không, có đau hay choáng váng ở đâu không_ Yoongi hỏi
- Em không sao, chỉ hơi choáng ở đầu thôi.... Em đói rồi_ cậu xoa bụng. Đúng thật là hết nói nổi với cậu mà
- Đây há miệng nào anh đút cho
Seokjin ngồi ở ghế gọt chút trái cây làm điểm tâm cho cậu trong khi khi để Jimin đút cháo.
- Ăn no chưa_ Jimin xoa đầu cậu hỏi
- No rồi ạ_ cậu cười đáp, mặt cậu giờ đây cũng đã có sức sống hơn
- Thôi nghỉ ngơi đi, Yoongi sẽ ở đây trông em, bọn anh có việc đi trước_ Namjoon nói
- Nae_ thế là hai người chào tạm biệt mấy người kia. Các anh thật sự rất ghen tỵ với Yoongi nha, các anh vẫn còn muốn ở lại chăm cậu...
- Thôi em nghỉ ngơi đi, có gì bảo anh_ anh chỉnh lại gối cho cậu rồi đắp chăn, thơm nhẹ lên chán cậu. Cậu an tâm rồi cũng thiếp đi ngủ
.
.
.
* 3 ngày sau *
Sau khi tình hình sức khoẻ cậu đã ổn hơn thì cậu đòi xuất viện. Ban đầu các anh không cho vì muốn cậu nghỉ ngơi thêm chút nữa, nhưng cậu cứ đòi về vì cậu ngán không khí ở đây, thế là nhõng nhẽo một hồi các anh đành phải chiều lòng con thỏ của mình.
- Về đến nhà rồi bảo bối, có thoải mái không_ Taehyung xoa đầu cậu nói
- Có ạ~ thích lắm hí_ cậu cười tươi, híp cả mắt lại
- Vậy ngồi đây chơi nha, anh sẽ kêu Yugbam với Haram qua chơi với em
- Nae~
.
.
.
- Ya Jeon Jungkook ngươi có sao không, làm ta lo quá_ Bambam bay từ đâu ra ôm trầm lấy cậu khóc lóc.
- Cậu buông bảo bối nhà chúng tôi ra đi, em ấy vẫn chưa khoẻ đâu. Ngồi đây chơi với em ấy giúp bọn tôi. Bọn tôi có chút chuyện cần giải quyết_ Yoongi nói
- Ừm vậy các anh đi đi, Kookie cứ để chúng tôi lo_ Yugyeom nói
- Ôi Kookie của tớ_ lại đến lượt Haram. Các anh nhìn mà thật sự bất lực nha
- Ở nhà ngoan nhé Kookie
- Nae, các anh đi cẩn thận
.
.
.
* Trụ sở Hybe *
- Sao rồi bắt được Choi Hyemin chưa_ Jimin nói
- Dạ rồi thưa boss
- Tốt.... giỏi lắm
Các anh tiến vào phía bên trong trụ sở. Đi đến phòng tra tấn cuối dãy hành lang, thấy được thân ảnh cần tìm. Các anh tiền vào.
- Các anh... các anh đến cứu em đúng không... bọn họ tự dưng bắt em đến đây_ ả khuôn mặt tèm lem nói
- Cô im ngay đi... buồn nôn quá_ Namjoon quát lớn
- Anh...
- Treo ả ta lên, lấy đồ chơi ra đây_ Yoongi lạnh nhạt lên tiếng
Lúc sau, người của các anh đã trói chặt ả lên một cái bia phong phi tiêu lớn.
- Sắp thú vị rồi đây.... Anh em kéo búa bao nào, xem ai ném trước_ Taehyung đề nghị
*Kéo - búa - bao*....
1, Yoongi
2, Seokjin
3, Namjoon
4, Hoseok
5, Jimin
6, Taehyung
.....
- Sao tao vẫn về cuối vậy... thật không công bằng..._ Taehyung bĩu môi nói
- Im... giờ có chơi không, tao đuổi về bây giờ_ Seokjin nói
- Rồi Yoongi chơi trước đi
Yoongi chọn ngay một khẩu súng cho dễ dàng nha, anh già rồi, cũng muốn chơi thứ này cho gọn. Thế là anh giương súng lên bắn hai phát. Cả hai phát đều chúng ngay hai cánh tay của ả, thật sự quá giỏi.
Cả lũ vỗ tay, khen ngợi Yoongi. Ả thì đau điếng định hét lên nhưng miệng đã bị chặn lại.
- Đến mày đó Seokjin_ anh vơ đại một cái con dao bé gần đó rồi phi. Đích của nó là ngay cẳng chân của ả. Namjoon cũng không kém cạnh gì, cũng xử lí gọn nốt bên còn lại.
Còn Hoseok và Jimin, hai người lấy hai cái phi tiêu, nhưng lần này họ lại đeo thêm bịt mắt *bụp* chiếc phi tiêu chúng ngay bụng và cổ của ả... Quá nguy hiểm rồi... Nếu đến Taehyung cũng chúng nữa thì ả thật sự sẽ chết. Hyemin đau không nói nên lời. Cô muốn hét cũng không thể hét, ngất cũng không thể ngất.
Lượt cuối cùng là của Taehyung, anh lặng lẽ đến bên vuốt lấy khuôn mặt đã tái nhợt của ả. Lặng lẽ rạch một đường dài trên mặt, ả thống khổ, mặt trợn to không thể gào thét. Sau khi rạch xong anh kết thúc gọn gàng bằng một cú đâm ngay tim.
- Dọn dẹp đi_ Taehyung ra lệnh
- Rõ_ đám đàn em nhìn ả mà chỉ biết lắc đầu ngao ngán
------------- Cut ------------
감사합니다 !!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com