Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13

Jungkook lên phòng mình, cậu vào phòng thật nhanh rồi khóa chặt cửa lại. Cậu ngồi trên giường, ôm lấy con gấu bông mà mình được mẹ Kim tặng ôm vào lòng. Cậu đang khóc, khóc rất nhiều là đằng khác.

"Bé gấu ơi! Có phải do tình cảm của anh là thứ gì đó rất ghê tởm không? Anh không nên như thế, đúng không?"

Jungkook nhìn con gấu vô tri vô giác, cậu ôm chặt nó.

Jungkook à, nếu như con gấu biết nói. Nó sẽ nói không phải là người ngu ngốc, tình cảm của cậu không hề ghê tởm. Ai cũng được yêu thương và cậu cũng được như thế.

Vì khóc quá nhiều nên cậu đã mệt mỏi nên đã ngủ khi nào cũng không hay. Cùng chung một mái nhà, căn phòng khác nhau, sáu người thì không ngủ được vì suy nghĩ nhiều chuyện, còn một người do khóc quá nhiều mà mệt mỏi ngủ quên. Trong giấc ngủ ấy, lâu lâu có những tiếng nấc nhẹ, thật xót xa.

Sáng hôm sau, cậu giật mình thức giấc vì tiếng chuông báo thức quen thuộc. Cậu vội vàng đi thay quần áo để đi học, nhìn thấy đôi mắt của mình bị sưng lên vì hôm qua khóc quá nhiều mà thở dài.

Sau khi thay đồ xong, cậu đeo ba lô vào rồi xuống phòng khách. Hôm nay sau giờ học, cậu sẽ đến cửa hàng tiện lợi hôm trước mà làm việc. Jungkook không thấy họ ở phòng khách thầm nghĩ chắc họ đã đi học rồi. Định mang giày vào thì nghe tiếng gọi:

"Jungkook...cậu có muốn đi học chung không?"

Đó là tiếng của Jimin, cậu không trả lời mà ngồi xuống mang giày vào. Mang xong, cậu quay người lại để trả lời họ.

"Cảm ơn! Nhưng không cần đâu, tôi sẽ đi học bằng xe buýt"

Họ không nói gì cả.

Jungkook nói xong liền bước ra khỏi nhà với gương mặt không cảm thấy vui cho lắm. Hôm nay lớp cậu học tiết ba nên bình thường giờ này thì không còn xe buýt đi qua tuyến đường đến trường của cậu nữa. Jungkook biết điều đó, có lẽ đi cùng với họ cậu sẽ tiện hơn nhưng cậu không muốn đối diện với họ nữa như thế cậu sẽ còn phải lấn sâu thêm tình cảm mà cậu đã dành cho họ.

Đi xe buýt đến trường cũng mất khoảng mười lăm đến hai mươi phút, đi bộ thì cũng mất ba mươi phút. Đối với cậu không sao cả, vì cậu đã từng đi bộ đến trường vì trễ xe buýt nên đối với cậu đi bộ cũng rất là bình thường.

Họ cũng không thể nào bắt cậu đi chung được, nên cứ để cậu làm theo ý mình. Mà hôm nay cậu không nấu đồ ăn sáng cho mọi ngày, cậu giận họ rồi sao.

Jungkook hôm nay không nấu đồ ăn sáng vì cậu đang khá là mệt. Cậu để cho những người anh của mình ăn sáng ở bên ngoài. Mặc dù nói như thế có thể xem là khá vô tâm nhưng bình thường họ cũng không có ăn những món cậu nấu, họ chỉ mới chấp nhận ăn vài ngày nay.

Đi một lúc cũng đã tới trường, trước khi lên lớp cậu ghé quầy ăn của trường mua một hộp sữa chuối rồi đi lên lớp. Vừa vào lớp, cậu đã bị Jihoon nhào tới ôm chặt cứng mất rồi.

"Jungkook của tớ ơi"

"Thôi thôi, tớ xin cậu Jihoon. Cậu nặng chết tớ rồi" Cậu cười kéo Jihoon ra khỏi mình.

"Tớ nhớ Jungkook của tớ chết đi được"

"Thôi đi ông tướng, tối hôm qua tớ với cậu còn đóng một vở kịch hay nhất thời đại xong đó"

"Haha. Mà mắt cậu sao sưng lên thế, cậu khóc xong sao?"

Jungkook không nói gì chỉ gật đầu, Jihoon nghĩ chắc là do chuyện họ và cậu nên cậu mới khóc thế này.

"Chuyện gì cũng sẽ tốt đẹp thôi, tới tin là như thế"

"Được rồi, cảm ơn cậu. Mà nè, hôm qua cậu sến quá đó"

"Không sến thì làm sao họ ghen cơ chứ, mà cậu hôm qua phối hợp với tớ tốt lắm đó nha"

"Vậy tớ có nên thi vào ngành diễn xuất không?"

Cả Jihoon bật cười vì câu nói đùa của Jungkook. Người bạn này của mình, cậu thật sự rất đáng yêu.

Mới đó thôi đã tới giờ ra chơi, cậu và Jihoon cùng nhau xuống nhà ăn của trường. Jungkook mua cho mình một bịch bánh phô mai, còn y là mua một tô mì thêm một cái bánh mì thịt gà nữa.

"Jungkook ở đây có chỗ ngồi nè, qua đây nhanh lên"

Cậu cầm cái bánh chạy nhanh lại về phía bàn Jihoon đang ngồi. Cậu đang định mở cái bánh ra, thì nghe tiếng xì xào của những người khác trong nhà ăn. Vì tò mò cậu ngước lên nhìn. Nhìn thấy những người anh của mình, đang lấy thức ăn mà đã hiểu ra.

Đây không phải là chuyện lạ, vì họ là những nam sinh có gương mặt cực kỳ đẹp trai và nổi tiếng nhất trường. Jungkook cũng biết, các anh của mình đầy sự nổi tiếng và quyến rũ như thế nào ở trong trường.

Cậu chỉ nhìn họ một lát rồi quay đi nói chuyện cùng với Jihoon. Họ đã nhìn thấy cậu, nhưng điều họ cảm thấy lạ nhất là cậu không chú ý về họ. Trước đây, mỗi lần khi gặp họ, Jungkook đều dành cho họ một đôi mắt ngưỡng mộ và luôn chú ý đến họ mà bây giờ cậu đã chú ý đến cái người trước mặt rồi.

Họ nhìn thấy Jihoon đang ngồi cùng cậu mà trong lòng cảm thấy khó chịu mà họ không thể tả được. Lấy thức ăn của mình, rồi họ tiến tới ngồi kế bên chỗ của cậu. Khi thấy họ ngồi xuống, cậu đặt dấu chấm hỏi cực kỳ lớn trong đầu. Jungkook quay lại nhìn xung quanh, thấy còn rất nhiều bàn còn trống, vậy tại sao lại ngồi cùng bàn với cậu.

"Rất còn nhiều bàn còn trống. Sao các anh không ngồi mà lại ngồi ở đây?"

Jungkook còn chưa kịp hỏi, Jihoon đã hỏi giúp cậu. Họ chỉ ngước lên nhìn y rồi từ tốn trả lời:

"Muốn ngồi đâu là quyền của tôi, cậu cấm được sao" Namjoon không hơn không kém đáp lại y.

"Thôi được rồi, không sao đâu Jihoon, cứ để các anh ấy ngồi cùng"

Jungkook thấy bầu không khí căng thẳng liền nói vài câu để làm dịu đi. Y nghe cậu nói thế cũng không muốn nói gì về họ cả mà cả hai cùng nhau ăn. Jungkook mở bịch bánh ra, bắt đầu ăn chúng, Jihoon thì cũng bắt đầu ăn mì. Đang ăn, y lấy miếng thịt gà đưa lên miệng cậu.

"Jungkook, ăn thử thịt gà đi ngon lắm"

Cậu không từ chối, há miệng ra nhận miếng thịt gà từ tay của Jihoon. Họ nhìn thấy cậu như thế, liền cảm thấy không vui. Y nhận ra ánh mắt của họ dành cho cậu là như thế nào mà cười thầm.

"Này! Ăn đi"

Seokjin đẩy mấy miếng xúc xích qua cho cậu rồi tập trung ăn. Jungkook ngạc nhiên, miệng còn đầy thịt gà ngước lên nhìn anh lớn. Seokjin không nói gì nhưng cũng nhận ra anh đang xấu hổ, bằng chứng là tai của anh đang đỏ ửng lên rồi.

"Anh Seok...Seokjin...cảm ơn ạ"

Cậu lấy xúc xích bỏ vào miệng, ăn chúng một cách ngon lành. Seokjin nhìn thấy liền nở nụ cười tất nhiên nụ cười đó cậu sẽ không thể thấy được. Jihoon thấy càng ngày chuyện của cậu và họ có kết quả tốt mà không thể không khen chính bản thân mình làm ông tơ quá giỏi.

Đang ăn thì có một cô gái nào đó ngồi xuống chỗ họ. Cố tỏ ra là người thân thiết với họ, liền nói với giọng điệu vô cùng ớn lạnh.

"Các cậu xuống nhà ăn, sao không rủ tớ"

Họ nhìn thấy cô gái này thì nhận ra đây là người học chung lớp với họ, thích õng à õng ẹo trước họ muốn lấy được cảm tình của họ. Nhưng rất tiếc, cô gái này sắp bị họ cho ra đảo rồi đấy.
Jungkook nhìn thấy họ và cô gái này thân thiết với nhau như thế liền thấy buồn và khó chịu, cậu cũng dừng lại việc ăn xúc xích mà Seokjin đưa cho. Jihoon nhận ra được cậu bạn của mình đang như thế nào, nên đứng dậy nắm lấy cổ tay cậu.

"Jungkook đi thôi, không nên ở đây nữa đâu"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com