Chương 20
Chuyện kể rằng, có một tên ngốc vừa làm việc xấu đã thế chẳng buồn chột dạ mà ngủ lăn quay đằng kia...Số là hết tiết thể dục, Aomine cũng ra sảnh sau rửa mặt, nôm Kuroko vừa từ đó bước ra, tới bồn rửa liền thấy cái vòng xấu xí bị bỏ quên, chơi xấu mà bỏ túi giấu đi, rồi chẳng hiểu sao lại ngồi rình bên hông nhà kho
Vừa xong thì cậu đầu xanh liền quay lại ra sức tìm tìm kiếm kiếm, rồi buồn bã như muốn khóc tới nơi...Một cơn khó chịu bực bội lại cuồn cuộn, cái vòng đó quý giá vậy sao,vô thức đánh một cái vào tường làm Kuroko chú ý lại gần.
Thấy cậu nhỏ ngơ ngác bước vào nhà kho, nghĩ ra trò vui, nhanh trí chạy lại đóng sầm cửa...Lần này dọa cho một trận nhớ đời haha!
Công nhận giỏi! Tính hù một chút rồi thả người ta, ai dè tên aho này ngủ quên một phát tới tận giờ về...Tỉnh dậy hớt hả hớt hải mở cửa chạy vô, nghĩ chắc cậu ta đang ở trong khóc hết nước mắt rồi...
" Ê Tetsu, cậu đâu rồi?"_ nhìn quanh chẳng thấy ai, chẳng lẽ leo cửa sổ...ê bậy! Cái cửa đó không biết mèo có chui lọt chưa nữa là
"Tớ ở đây!"_ Kuroko ngồi trong góc lên tiếng, hình như đang chơi gì đó
"Haizz...Đang làm gì đấy?"thở ra một chút, tự nhiên người bị dọa lại là mình, còn tên kia nữa, sao tỉnh bơ thế, không thấy sợ à, vừa nghĩ vừa tiến lại gần
"Aomine-kun, xem này!"_ cậu thì thầm rồi vẫy vẫy, tới nghía liền ngạc nhiên, trong góc phòng có một bé cún con nho nhỏ, có lẽ là mới sinh nên chưa mở mắt, trông yêu cực!
"Ban nãy tớ bị ai chơi xấu nhốt ở đây, rồi đột nhiên có tiếng ư ử, đến xem thì phát hiện bé này...Đáng yêu ghê!"
Cái tên chơi xấu đang đứng lù lù một cục kia kìa, lúc này mới nhột nhột gãi đầu, ấp úng lên tiếng
"Tớ...tớ đi ngang, tiện tay thôi...Mệt quá kệ đi, ra ngoài th...ôi"
Chưa nói hết, nghe tiếng chốt cửa lạo xạo, nuốt nước bọt trợn mắt giựt giựt quay đầu... Thiệt giỡn đây!? Thì ra thầy giáo đi ngang, thấy cửa mở, trách tên nào quên nhiệm vụ nên dứt khoát khóa lại mà chẳng buồn xét bên trong...Ngạc nhiên chưa! Hai đứa nhỏ giờ phút này mới chính thức bị kẹt nè.
Trong căn phòng tối, có hai con người đang ngồi tựa lưng vào cửa, cậu bé tóc thiên lam đang dịu dàng vuốt ve cún nhỏ trong lòng, tên còn lại thì ngẩn ra ngắm nhìn chợt "ọttttt" một tiếng đánh thức cả hai
"Aomine-kun, cậu đói hả?"_ nghiêng đầu hỏi
" Thì...thì giờ này ai chả đói"_ ngượng quá nói lắp, cậu nhỏ bên cạnh được chuyện cười cười
"Im coi!"_ bị cười nên nhục quá hóa giận, gằn giọng
" Đây...cho cậu"_ Kuroko lấy trong túi ra một bịch bánh quy nhỏ rồi đưa ra trước mặt người nọ, vẫn còn tức nên mạnh bạo giựt lấy rồi nhai ngấu nghiến
"Đâu ra có vậy?"_ vừa nhai vừa nói
"À...Murasakibara-kun vẫn hay bỏ vào túi tớ vài cái"
Nghe xong, miếng bánh mới nuốt nghẹn nơi cổ họng, ho sặc sụa
" Sao không nói sớm!?"
Biết trước là của tên "chỉ được cái to con" đó có ép ta đây cũng nhất quyết không ăn...Hừ! Chợt nhìn qua bên cạnh, giờ mới nhận ra, tay nhỏ kia đang đè lại nơi trước bụng, đần như Aomine cũng biết cậu nhỏ đã đói đến thắt cả dạ dày rồi! Ấy thế vẫn không do dự đưa bánh cho người khác mà chẳng màng bản thân. Ánh mắt Aomine dần nguội lại, đồng tử tỏa ra nhuệ khí ôn nhu, hướng mặt về trước, tựa đầu ra sau
"Không giận tớ sao?"
" Vì cái gì?"
" Tớ đã bắt nạt cậu"
"Hmm...giận chứ! Bị một tên vừa ham ngủ vừa ngốc xít vừa bạo lực vừa khó chịu hành lên bờ xuống ruộng như thế tất nhiên rất giận!"
"Ê...Cậu dám..."_ trán nổi gân xanh, mới dịu lại đã bị chọc tức, chuẩn bị sực lại đã bị chặn
" Nhưng...tim tớ lại mách rằng cậu là người tốt, chỉ là hơi xấu tính chút thôi nên mình xí xóa, hông giận nữa"_ thiên sứ ấy dịu dàng nói, đôi mắt màu lam long lanh trân thành nhìn thẳng mắt ai kia, rồi mỉm cười, một nụ cười xao động lòng người
Aomine thở nhẹ nhoẻn môi, im lặng không nói gì trông bình tĩnh phết nhưng tim phản chủ mất kiểm soát đập muốn thòng luôn rồi...Nói mình ngốc, chẳng phải tên ngốc là cậu à, sao có thể khờ đến mức tha thứ dễ dàng như thế? Vậy mà mình lại cảm thấy may mắn, thật kỳ lạ? Tự dưng nhớ ra gì đó, chột dạ mà chảy mồ hôi, chần chừ
"Tetsu...Thật ra..." chưa nói hết thì bên ngoài phát ra tiếng động lớn khó nghe, hai cậu nhóc giật cả mình bật dậy, âm thành như tiếng máy ồ ồ đáng sợ, càng ngày càng lớn như đang tiến lại gần
" Tình huống này sao thấy quen quen"_ Aomine lên tiếng ngẫm nghĩ
"A nhớ rồi...Lần trước tớ coi bộ phim, có cảnh tên hề điên cầm máy cưa có tiếng giống vầy, từ từ tiến vào phòng đang nhốt 2 cô gái, sau đó từng người từng người bị chẻ....ưm"_ đang thích thú kể liền bị bàn tay phóng lên đập mạnh một cái đau điếng vào mồm bịt lại , hai mắt phía dưới rưng rưng nhìn cậu lắc đầu
"Đừng kể nữa...Đừng kể"_ Kuroko sợ hãi cực độ, đó giờ cậu vẫn không ưa phim kinh dị hay phim ma...Đáng sợ lắm a~
Bỗng im bặt một lúc, Kuroko thở ra, chưa kịp mừng lại nghe tiếng lạch cạch như đang mở khóa cửa vang lên,cậu xanh mặt, quýnh quáng lôi Aomine trốn vào góc, xung quanh chật hẹp khó cử động.
Aomine đột ngột bị kéo đi nên hơi choáng, định hình lại liền khượn lại chứng kiến cảnh tượng trước mắt, Kuroko đang nằm dài lọt thỏm trên thân cậu, 2 cơ thể một đen một trắng dính sát lấy nhau, cậu có thể ngửi rõ mùi vani thơm dịu tỏa ra từ mái tóc thiên lam mềm mại trước mặt, tim Aomine đập như đánh trống, sợ người kia nghe được liền đẩy ra thì Kuroko lại càng ghìm chặt,da càng kề da, mắt vẫn chăm chú nhìn ra cửa
"Nàyy..cậu.."_ vẫn là chưa hết câu đã bị người kia chặn đứng,mặt kề mặt
"Suỵt! Cậu im lặng chút đi"_ mùi vani ngày một nồng hơn, cơ thể càng sát vào nhau, nhìn xuống có thể thấy làn da trắng hồng không tì vết lấp ló xương quai xanh thanh mảnh, Aomine lúc này cứng đờ như tượng, mặt đỏ đến tận mang tai, máu mũi muốn chảy đến nơi, hên là Aho vẫn chưa dậy thì nha~~ không thì toang thật!
Cánh cửa chầm chậm mở, hiện bóng dáng cao to, mập mạp cầm theo là máy hút lá lù lù xuất hiện...Ra là bác lao công đi dọn dẹp lá khô sau trường, vì học sinh đã về hết, không sợ phiền bởi tiếng ồn mới lấy máy hút ra xài, ai ngờ giữa chừng hết dầu phải vào nhà kho lấy...Nhờ vậy tụi nhỏ mới được về nhà
Cùng nhau đi trên đường vắng hoàng hôn chiều tà, hai cậu bé đi song song nhau bỗng cậu cao hơn dừng chân, nắm tay cậu nhỏ kia kéo lại, một tay lấy trong túi ra vòng tay màu tím rồi tự mình đeo vào tay người kia...Mắt không dám nhìn thẳng, tuy da trâu nhưng má vẫn hiện rõ tia đỏ ửng, hít vào một hơi rồi nhắm mắt xổ một tràng
" Thật ra hôm nay người nhốt cậu là tớ...Lấy vòng tay cũng là tớ...XIN LỖI"
Cúi đầu nhanh rồi đứng thẳng quay người định toang bỏ chạy, thì bất ngờ bị kéo ngược ra sau, té nhào đè lên vật thể mềm mềm quen thuộc, người ấy ngước mắt xanh nhìn thẳng
" Tớ đã nói là không giận cậu...Thật đấy! Với cả hôm nay thật sự rất vui, ngoài việc được gặp bé cún, còn có cơ hội thân thiết hơn với cậu nữa, Aomine-kun"_ nói rồi mỉm cười, một tay giơ lên vỗ vỗ đầu người đối diện, đứng dậy phủi phủi rồi chìa tay nhỏ ra trước mặt Aomine vẫn còn ngáo ngơ khuỵu gối
" Chào cậu, tớ là Kuroko Tetsuya...Hân hạnh được làm quen"
Lúc này cậu kia mới sực tỉnh, kinh ngạc đôi chút rồi lòng như được gọt rửa bằng dòng nước ấm mê hoặc, đồng tử ý cười bắt lấy bàn tay đang chờ đợi
"Aomine Daiki...Hân hạnh làm quen"
Cứ thế tay trong tay bước đi, sâu thẳm nơi nào đó trong tâm trí, Aomine đã dần khắc ghi hình ảnh cậu bạn cùng bàn nhỏ nhắn xinh xắn này rồi.
Và, theo sau đó, chờ đợi ở nhà là một trận bão táp cuồng phong đồng thời chào đón một thành viên mới, Kuroko Nigou.
________________________
Bonus: Hậu cung của bé Kuroko chào đón một thành viên nữa nhaa...Còn sương sương 3 bạn nữa thuii
Đoán xem hiện tại có mấy anh công ròi nhaa~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com