Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12

Aomine nắm cổ áo Kuroko "Cậu người này không cần đột nhiên xuất hiện được không!"

"Rõ ràng là Aomine-kun đột nhiên xuất hiện, nhưng lại lớn tiếng thét chói tai, lỗ tai của tớ đến bây giờ còn rất đau."

Aomine buông Kuroko, có chút ngượng ngùng nói "Phải không? Thật sự là ngượng ngùng a! Ngay từ đầu thấy cậu còn tưởng rằng là vài thứ kia đâu, bất quá nhìn cậu nho nhỏ còn thật có dũng khí a "

"Vì cái gì nói như vậy?"

"Ai? Cậu không biết sao?" Aomine thần bí bảo Kuroko tới gần hắn, ở Kuroko bên tai nói "Nghe đồn sân vận động này có chút thần quái nga, nói đúng là sẽ có cái loại đồ vật này nọ đi ra."

"Là do cậu ở đây chơi bóng rổ đi? Tớ đã nói trên thế giới này như thế nào có thể có cái loại đồ vật này nọ." Aomine tiếp tục bước đi nhưng khi quay đầu lại "Nói, cậu dùng nước hoa sao? Thơm quá a..."

Người đâu? Không thể nào? Aomine nhanh chóng lẻn đến góc sáng sủa ôm đầu ngồi chồm hổm, thật sự có sao? Trên đời này, cái loại đồ vật này nọ không khoa học a! TAT

Kuroko nghi hoặc nhìn Aomine "Aomine-kun, cậu đang làm cái gì?"

"Câu cậu cậu cậu...... Cậu chính là cái kia đi?" Nhìn thấy Kuroko đi tới "Đừng. . . Đừng tới đây, trước đó nói rõ tôi cũng không sợ cậu đâu!"

"Aomine-kun quả nhiên là AHO sao?" Kuroko thở dài, đi qua nắm lấy tay Aomine đặt lên ngực trái của mình. "Cảm giác được không? Tớ là có tim đập mà. "

Cảm giác được dưới tay truyền đến nhịp tim đập cùng nhiệt độ cơ thể, Aomine có chút thẹn thùng rất nhanh thu tay về."Vậy cậu vừa rồi như thế nào sẽ đột nhiên không thấy?"

"Cái kia a, đại khái là bởi vì ta tồn tại cảm có hơi thấp?" Hơn nữa hiện tại có chút thói quen nên hay dùng misdirection đối vớimoij người.

"Cái gì, làm nửa ngày tất cả đều là vì cậu cảm giác tồn tại thấp a. Ha ha, tớ đã nói mà, trên thế giới này như thế nào có thể có vài thứ kia." Aomine vỗ lưng Kuroko cười to.

"Aomine-kun, rất đau!" Kuroko lui ra sau vài bước "Còn có, những lời này từ miệng Aomine-kun nói ra một chút đều không có sức thuyết phục. "

"Thôi, không cần so đo nhiều như vậy lạp ~ Đúng rồi, cậu như thế nào biết tên của tớ?"

"Aomine-kun ở câu lạc bộ bóng rổ bộ thực nổi tiếng." Aomine toàn tâm toàn ý ngu ngốc thích bóng rổ, có thể lại một lần nữa nhìn thấy cậu như vậy thật sự là quá tốt.

Aomine nhức đầu cười nói "Thôi, thật sự như thế, cậu tên là gì? Tớ như thế nào đều chưa thấy qua cậu."

"Tớ gọi là Kuroko Tetsuya, lần đầu gặp mặt xin chỉ dạy nhiều hơn."

"Nga ~ Tetsuya, thỉnh giúp đỡ nhiều hơn lạp. Dù sao còn có chút thời gian theo giúp tớ đến một trận one on one đi, về nhà sớm như vậy rất nhàm chán a."

"Được."

------------ sau trận đấu --------

"Cậu. . . Cậu thật đúng là quá yếu a." Nhìn thấy Kuroko không ngừng thở hổn hển, Aomine nói.

"Ngô, về điểm ấy tớ không thể phản bác."

"Cậu nhất định rất thích bóng rổ đi?" Aomine đi qua sờ sờ đầu Kuroko. "Một người luyện tập thực nhàm chán đi? Về sau cùng nhau luyện tập đi? Tớ a, rất rất thích bóng rổ. "

Kuroko không có đẩy ra tay trên đầu, chăm chú nhìn Aomine hỏi "Như vậy Aomine-kun có nghĩ tới mình sẽ không thích bóng rổ không?"

"Cáp? Như thế nào có thể."

"Đúng nga, Aomine-kun như thế nào có thể không thích bóng rổ đâu. Thực xin lỗi đã hỏi một cái vấn đề ngu xuẩn."

Vô luận khi nào thì Aomine-kun đều thật sự thích nhất bóng rổ. Thời điểm kia cậu nhất định cũng là yêu bóng rổ đi? Không nghĩ lại mạnh hơn, chính là sợ hãi mình sẽ trở nên chán ghét bóng rổ, dù sao khi đó người này đã muốn không có đối thủ nữa.

"Ha ha, cậu người này thật sự là kỳ quái."

"Không biết vì cái gì duy nhất không nghĩ bị Aomine-kun nói như vậy, cảm giác thực tức giận!"

"Cậu người này, thiếu đánh phải không?"

"Bạo lực là không đúng!"

------------- thời gian -----------

Cái đội ngũ này rất mạnh, chính là lại thiếu một chút cái gì. Khi đối mặt với tập kích bất ngờ, đội ngũ này còn có chút nguy hiểm. Người có thể vào thời gian thích hợp đánh lạc hướng tầm nhìn của đối thủ trên sân đấu?

"Shintaro, có thời gian hay không theo giúp tớ đi xem sân vận động đội ba? Tớ nhớ rõ cậu ấy là ở nơi này. "

"Akashi, cậu tìm cậu ấy có chuyện gì sao? Tớ không tiếp thu tìm cậu ấy có thể thay đổi nhược điểm hiện tại của chúng ta, làm chuyện vô dụng là không có ý nghĩa. "

"Midorima, tớ khi nào thì đã làm chuyện vô dụng?" Akashi mỉm cười đi ra cửa, thần sắc bỗng biến đổi. "Vĩnh viễn cũng đừng nghi ngờ quyết định của tớ."

Nếu cậu ấy có thể làm ra kết quả bất ngờ như vậy, mà hắn không thể nói rõ ràng lắm loại cách làm này? A, quả nhiên rất thú vị a, Tetsuya. Luôn có thể mang đến một ít chuyện không thể đoán trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com