Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Kuroko có chút không quen, bên người không có đứa nhỏ to lớn thích nhào lên thật đúng là có điểm tịch mịch. Cậu sờ sờ kẹo đường trong túi tiền, hiện tại cũng không có người mở lớn miệng chờ cậu uy.

"Đừng buồn nữa, cậu ta cũng không phải không trở lại." Midorima yên lặng đem hươu cao cổ bông nhét vào trong lòng Kuroko "Đây là vật may mắn hôm nay."

Nghĩ nghĩ lại đưa tay đặt trên đầu Kuroko nhẹ nhàng vuốt ve hai cái.

Midorima không biết vì cái gì, cho dù là chuyện gì đều có thể hoàn mỹ làm tốt, cảm giác cũng không có biến hóa gì lớn. Tuy rằng sẽ có rất nhiều bạn nhỏ vây quanh hắn nói cậu thật là lợi hại a, còn có con gái sẽ thẹn thùng muốn hỏi hắn này kia.

Mới bắt đầu cảm thấy rất tốt, chính là thời gian lâu vẫn là cảm giác được một loại cô đơn, một loại không hợp nhau, cho nên dù không cùng lớp lại luôn chạy qua bên này.

Ở bên người này sẽ không cảm thấy cô đơn, cũng sẽ không cảm thấy chính mình cùng thế giới này không hợp nhau. Midorima có chút thẹn thùng trộm ngắm nhìn Kuroko một cái, lại phát hiện đối phương đang nhìn hắn chăm chú.

"Cậu! Cậu đang nhìn cái gì a! !" Ân, hôm nay trang phục không có vấn đề, cũng có rửa mặt đàng hoàng.

"Tớ chỉ là đang nghĩ Midorima-kun thật là  rất ôn nhu mà." Thật ra trước kia liền phát hiện, Midorima-kun chỉ ở bên ngoài làm loại bộ dáng này, giống như là không muốn người khác phát hiện.

Có đôi khi cậu rõ ràng phát hiện ý nghĩ thật sự của hắn, rồi lại rối rắm vào đối phương không nghĩ bị phát hiện nhưng cứ như vậy bị cậu phát hiện? Linh tinh vấn đề, thực không am hiểu đối mặt với Midorima như vậy đâu, cho nên theo bản năng có chút né tránh hắn.

Nhưng là hiện tại ngẫm lại, nếu chính mình có thể nói ra thì tốt rồi, chính là đơn giản một câu mà thôi, nếu vậy, giữa bọn họ trong lúc đó sẽ khác đi?

Bọn họ là thiên tài trăm năm khó gặp, mỗi người đều có thiên phú. Bọn họ bề ngoài xuất chúng, nội tâm có phải hay không thực cô độc, cùng bốn phía không hợp nhau, có thể thấy những mặt khác nhau của thế giới. Nếu thời điểm đó chính mình có thể hiểu được thì tốt rồi.

"Kuroko, nói. . . Nói cái gì chý! Tớ mới không có đặc biệt đối với cậu như vậy" thẹn thùng đẩy đẩy mắt kính.

"A, thẹn thùng" Kuroko mang theo chút ác thú vị nói.

"Tớ mới không có thẹn thùng! !"

Kuroko nhìn thấy Midorima xù lông khắc sâu kiểm điểm chính mình, chính mình hình như tính tình rất xấu?

-------------- phân cách tuyến -----------

Kuroko mơ mơ màng màng đi trên đường đi học, tóc bởi vì thời gian không đủ mà không có cẩn thận chải lộn xộn nhếch lên. Tuy rằng lúc trước bị Midorima giống như lơ đãng nhắc nhở qua vài lần là hắn sẽ đại biểu học sinh mới lên phát biểu, không cho đến trễ, nhưng là bất đắc dĩ một trong ba cái đồng hồ báo thức bị hư.

Trong lòng yên lặng đối với Midorima nói một tiếng thực xin lỗi, sau đó chậm rãi đi hướng trường học, dù sao cũng không ai chú ý đến cậu phải không?

Nhàm chán đợi cho chấm dứt, đứng ở cửa chờ Midorima đi ra, lại trong lúc vô ý thấy được Kise bị một đám vây quanh. Kise-kun thật sự là từ trước đây liền được hoan nghênh như vậy rồi.

Bất quá khi nhìn đến Kise vẻ mặt bất đắc dĩ, Kuroko liền chạy qua nắm tay Kise rồi dùng misdirection chạy khỏi vòng vây, chạy thẳng tới nơi ít người mới buông ra.

Xoay người, cúi đầu tiêu chuẩn 90° "Thật xin lỗi, xin không cần để ý tớ. "

Kise khóe miệng run rẩy nhìn người trước mắt đột nhiên kéo mình đi ra cái gì cũng không nói liền chạy vội, mà hiện tại vẻ mặt bình tĩnh nói 'Thật xin lỗi, xin không cần để ý tớ.' và vân vân.

Kise nội tâm lật bàn "Như thế nào có thể không thèm để ý a! Đột nhiên đem tớ kéo chạy. "

"Tớ chỉ là nhìn đến cậu bộ dáng thực khó xử, theo bản năng liền làm như vậy mà thôi, đối với cậu tạo thành phức tạp tớ thực sự xin lỗi."

Vì cái gì người này biết hắn đang khó xử? Rõ ràng hắn đều che giấu kỹ. Mẹ nói qua đối đãi với phái nữ phải ôn nhu, cho nên dù trong lòng thực không kiên nhẫn, hắn lại vẫn không có cách nào làm ra hành động từ chối đám con gái vây quanh.

Rõ ràng cho tới nay chưa từng có người phát hiện, nhìn chung quanh, có chút nhăn nhó nói "Cậu... Cậu như thế nào biết tớ...tớ đang khó xử a?"

Chậm chạp không được đến trả lời, ngẩng đầu lại phát hiện đã không có bóng dáng người đó.

"Ai ai ai ai? ? ?" Không lẽ là bởi vì nhìn đến hắn rất khó xử cho nên trời cao phái một thiên sứ xuống giải cứu hắn sao? Kise càng nghĩ càng cảm thấy được nhất định là như vậy, bằng không một người sống như thế nào có thể đột nhiên không thấy!

Midorima đứng ở cổng trường đẩy đẩy kính mắt, có chút nôn nóng đi qua lại vài bước "Kuroko tên kia! ..."

"Midorima-kun, tớ có làm sao à?"

Tay đẩy kính mắt thiếu chút nữa đụng vào mắt, quay đầu nói "Kuroko, tớ có nói qua cậu không cần đột nhiên xuất hiện ở sau lưng người khác đi!"

Kuroko dùng một loại ngữ khí Midorima-kun thực tùy hứng, tớ thực không có biện pháp với cậu, nói "Đều lâu như vậy, Midorima-kun hẳn là thói quen mới phải."

"Cáp, nói như vậy vẫn là sai lầm của tớ!"

"Ngô, đây là Midorima-kun chính cậu nói." Kuroko một bộ tớ cũng không có như vậy.

Midorima rõ ràng biết chính mình là cãi cọ không lại hắn, thở dài "Cậu thật sự là già mồm át lẽ phải, lần sau không cần chạy loạn. Bởi vì cậu chậm trễ bao nhiêu thời gian của tớ, mà này đó thời gian có thể làm rất nhiều việc!"

"Tớ mới không có già mồm át lẽ phải, rõ ràng là Midorima-kun rất ngạo kiều!" Lo lắng cứ việc nói thẳng, nhất định phải dùng cái loại ngữ khí này làm cho người ta hiểu lầm. Nói như vậy nếu người không biết tính hắn sẽ hiểu lầm, rõ ràng Midorima ôn nhu như vậy.

"Kuroko, đừng để tớ lặp lại nữa, tớ không phải ngạo kiều! !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com