Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 53

"Mọi người có biết là từ ngày đó Kuroko-cchi bắt đầu tránh né chúng ta hay không?!" Kise ngồi trên giường nhìn ảnh chụp phóng lớn bộ dáng ngủ của Kuroko treo ở trên tường đối diện, đối với di động nói.

"Mời Kuro-chin đi ăn gì thì cậu ấy đều trả lời không có vẻ gì hào hứng, cho dù đang gọi điện thoại cũng luôn cảm thấy Kuro-chin không yên lòng TAT" Murasakibara ủy khuất đối với di động nói.

"Hơn nữa dù kêu Tetsu đi ra chơi bóng, cậu ấy cũng đều dùng lý do từ chối tớ! Tetsu tự nhiên từ chối đi chơi bóng rổ!!!" Aomine kích động đối với di động nói

"Shintaro, cảm giác của cậu?" Akashi nghĩ nghĩ đối với điện thoại nói

"Tuy rằng tớ mỗi ngày vẫn là cùng Kuroko cùng nhau ăn cơm, nhưng rõ ràng Kuroko đang bài xích tớ." Đề tài nói chuyện ít đi, tốc độ ăn tăng nhanh, mỗi lần cơm nước xong liền lập tức tìm cớ nói có việc, Midorima tay trái hung hăng nắm chặt, bình tĩnh đối với điện thoại nói.

Akashi nắm di động hạ một quân cờ xuống bàn cờ. "Có lẽ kích thích quá lớn, chúng ta làm quá mau, nhưng này cũng là một hiện tượng tốt không phải sao? Cho thấy lực ảnh hưởng của chúng ta đối với Tetsuya có bao nhiêu lớn." Nhìn thấy quân cờ lộn xộn, có chút phiền táo đẩy bàn cờ ra, đứng lên đi đến đình viện. Thật là, vừa gặp được người kia, bố cục mà chính mình luôn kiêu ngạo hoàn toàn dùng không được a.

"Nhưng này như vậy phải tới khi nào mới chấm dứt a? Gần nhất Kuro-chin cũng không cho tớ tới tìm cậu ấy." Murasakibara oán giận nói

Akashi "Tát, này liền xem chính Tetsuya." Quyền chủ động cho dù ở bên bọn họ nhưng người nọ cũng sẽ lập tức cướp đi. Bọn họ chỉ có thể bị động theo hành động của Tetsuya mà thay đổi bản thân, hơn nữa người nọ hành động cho tới bây giờ đều ngoài suy nghĩ của hắn.

"Chúng ta liền chỉ có thể nhìn, cái gì đều làm không được sao?" Aomine có chút sốt ruột nói.

"Trên thực tế, ngoại trừ nhìn thì chúng ta cái gì đều làm không được." Midorima nói

"Cái kia, tớ cảm thấy Kuroko-cchi lúc trước vẫn luôn cho chúng ta là đùa giỡn, thẳng đến ngày đó đột nhiên ý thức được chúng ta là nghiêm túc, có chút không biết làm sao đi? Không bằng chúng ta hiện tại lại thêm một phen kích thích?" Kise nói

"Kise cậu ngu ngốc à? Hiện tại chúng ta cái gì đều không có ổn định, sao có thể cùng Tetsu bày tỏ và vân vân a!" Aomine nói "Ban đầu chính là cậu nói ra đúng không?"

"Aomine-cchi là ngu ngốc sao? Có vài thứ không bắt lấy, liền cả đời đều bỏ lỡ a! Hiện tại tuyệt đối là cơ hội tốt làm cho Kuroko-cchi tỉnh ngộ!" Kise nói "Tuy rằng ngay từ đầu là tớ đề nghị, nhưng tớ cũng không giống Aomine-cchi chậm tiêu, thế giới này cần hành động theo tình hình ~" Quả nhiên Aomine-cchi ngoại trừ bóng rổ thì những phương diện khác đều là ngu ngốc đâu.

"Tớ không đồng ý cách nói của Kise, quá liều lĩnh, tuy rằng không phải không thể thành công, chính là cuối cùng tỉ lệ thất bại rất lớn." Midorima nói

"Các cậu thực phiền phức, vô luận làm thế nào đều tốt! Chỉ cần có thể làm cho Kuro-chin không né tránh tớ thì tốt rồi." Murasakibara không kiên nhẫn nói.

"Như vậy, Ryota cậu chuẩn bị làm cho Tetsuya hiểu được như thế nào?" Akashi hỏi

"Ai? Ân" Kise nghĩ nghĩ nói "Tớ không biết a ~ "

"Kise, cậu đi tìm chết đi!" Chăm chú lắng nghe, Aomine cảm thấy chính mình là cái ngu ngốc.

"Ngô, Aomine-cchi dữ quá, cậu không thể trách tớ a. Bởi vì cậu xem, tỏ tình và vân vân trên cơ bản mỗi lần thấy Kuroko-cchi tớ đều làm mà. Cách gì cũng đều dùng qua, vô luận là Trung Quốc Tôn Tử binh pháp hay là cách mà fan đưa ra tất cả đều thử qua, hoàn toàn vô dụng." Kise nói

"Ân... Thật cảm thấy xin lỗi a, vừa rồi nói cậu như vậy." Aomine đồng tình.

"Không cần dùng giọng điệu đáng thương như vậy! ! !" Kise xù lông "Ai, trên ý nghĩa nào đó thì tiến công chiếm đóng Kuroko-cchi thật khó khăn a."

"Không phải là do Ki-chin làm nên Kuro-chin mới chán ghét?" Murasakibara nói "Bởi vậy, các cậu xem, Ki-chin thực đáng ghét ~"

"Ân, tớ cũng cho rằng là nguyên nhân này." Midorima phụ họa nói

"Murasakibara-cchi, Midorima-cchi!! Cho dù là thật cũng không thể nói ra mà!" Tâm mỹ nam của hắn a! ! ! !

"Như vậy, chúng ta có dùng thử phương pháp của Kise hay không? Tớ đột nhiên cảm thấy nếu là tớ hẳn là sẽ thành công đâu!" Aomine đề nghị

"Aomine-cchi câu nói kế tiếp là cố ý đối nghịch tớ đi? Tuyệt đối là vậy!"

"Ryota, đem kinh nghiệm của cậu đều nói ra hết đi." Akashi nói

"Ngay cả Akashi-cchi cũng... TAT" Thương tiếc một chút cho địa vị của chính mình, Kise đi đến bàn học mở ra ngăn kéo. "Tớ hiện tại bắt đầu nói, các cậu phải nhớ cho tốt..."

------------------------- 31/1 -------------------------

"Leng keng leng keng leng keng leng keng leng keng leng keng đinh ! ! ! ! ! ! ! !" Kise gãi gãi mũi, lăn mình một cái, a, ồn quá. "Kise! Kise! Đứng lên, đứng lên cho tớ!"

Kise phiền muộn rời giường, đẩy cái tay đang tát hai má mình, tay kia thì che mặt, mở to mắt "Midorima-cchi, cậu làm gì lạp! ! Đau quá! Nếu mặt người mẫu của tớ bị thương thì làm sao bây giờ! Nếu vì vậy Kuroko-cchi ghét bỏ tớ thì làm sao! ! !"

"Đầu tiên, đều nói cậu bao nhiêu lần là đừng trốn việc rồi, đừng để người đại diện cứ đến bên này bắt cậu; Thứ hai, quả thật trừ mặt ra thì cậu không có chỗ nào tốt; Thứ ba, không cần sáng sớm liền ăn mặc giống hộp quà như vậy!" Midorima bỏ tay Kise ra đẩy mắt kính nói "Rồi giờ, Kuroko đâu?"

"Ai? Kuroko-cchi? Kuroko-cchi, không phải ở bên trong ngủ sao?" Kise chỉa chỉa cửa phía sau nói, đưa tay nhặt lên chăn rơi xuống ở bên chân, đặt ở mặt nhẹ nhàng cọ. " A ~ Kuroko-cchi thật dịu dàng ~ Midorima-cchi xem, Kuroko-cchi còn cố ý đắp chăn cho tớ ~ "

Midorima nhìn nhìn không có phản ứng Kise, cúi đầu lấy điện thoại cầm tay ra bắt đầu gọi điện thoại "Akashi, Kuroko không thấy."

"Ai? Không thấy Kuroko-cchi sao? Như thế nào có thể, tớ vẫn đều ở đây a! Không có ở trong phòng sao?" Kise lo lắng mở cửa ra, nhìn thấy phòng không một bóng người. "Kuroko-cchi... Tại sao có thể như vậy! ! Sao có thể không thấy Kuroko-cchi? Rõ ràng Kuroko-cchi đang ngủ a!"

"Phải không?" Akashi nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, làm quá chặt sao?

"Cậu có vẻ không quá kinh ngạc?" Midorima quay đầu đẩy đẩy mắt kính.

"Thôi, cũng không phải không nghĩ đến, hết thảy đều tiến triển quá nhanh." Rõ ràng muốn chậm rãi từng bước một đến. "Bất quá hiện tại nói cũng vô dụng, Akashi cậu bên kia có manh mối gì không?"

"Khi nào thì phát hiện Tetsuya biến mất?"

Midorima nhìn thoáng qua Kise đang nôn nóng, đem Kise đuổi tới cầu thang rồi đá xuống nói "Năm phút trước. "

"Được rồi, cậu gọi cho Atsushi cùng Daiki, tớ đi hỏi người bên Seirin." Nghe điện thoại bên kia vang lên tiếng ầm ỹ, Akashi nở nụ cười một chút "Shintaro, bên cậu mỗi ngày thật đúng là náo nhiệt đâu."

"A!" Midorima tức giận nói "Loại náo nhiệt này thà không cần. Thôi, tạm thời như vậy đi." Cúp điện thoại, đối với Kise đang bám riết không tha vây quanh hắn lảm nhảm, nói "Hiện tại cậu trước đem người đại diện ngoài cửa thu phục đi, đừng để hắn ấn chuông nữa!"

"Chính là, chính là, người ta càng lo lắng Kuroko-cchi a! Sao lại không thấy! Tớ đêm qua đều canh giữ ở trước cửa phòng Kuroko-cchi, cậu ấy vẫn luôn không ra ngoài a! Ô ô ô, Kuroko-cchi có thể đi đâu, sao lại không thấy, sao không gọi tớ một cái! Cho dù là cùng với tớ bỏ trốn tớ cũng nguyện ý a!" Chẳng nói, nếu thật sự cùng hắn bỏ trốn thì tốt rồi nột ~

"Kise Ryota." Midorima nhìn Kise

Kise nhớ lại món ăn hắc ám lần đó, cả người run lên, chậm rãi lui ra sau. "Midorima-cchi không cần xúc động, xúc động là ma quỷ, hiện tại chủ yếu là tìm được Kuroko-cchi. Giờ tớ đi xuống kêu người đại diện giúp đỡ." Kise xoay người cuống quít chạy trốn, tuyệt đối không thể chọc Midorima Shintaro quản lí thức ăn trong nhà, đây là kết luận quan trọng sau khi sống mấy ngày ở nhà Kuroko.

-----------------------------------

"Nigou, giờ đi ra ngoài hình như có chút sớm a." Kuroko ngẩng đầu nhìn không trung nói, Nigou như là nghe hiểu, dùng ánh mắt giống Kuroko nhìn bầu trời u ám. "Ô ~~~ "

Mỗi một năm lúc sinh nhật cậu, đám người kia sẽ luôn nghĩ đến gì đó kỳ quái tặng cho cậu. Nghĩ đến Kise đang ngủ ở cửa mặc đồ kỳ quái, Kuroko nhịn không được nở nụ cười một chút, năm nay Kise-kun vẫn là tính toán đem chính mình làm như hộp quà tặng cho cậu sao? Rõ ràng đều từ chối nhiều như vậy.

"Nột, Nigou, tớ có phải thực lanh lẹ hay không?"

Không phải không rõ, không phải không nghĩ tới, cũng không phải thật sự chính là học sinh trung học mười mấy tuổi. Dù sao cũng là người trưởng thành, tuy rằng không có yêu đương qua, nhưng là cũng bị ba mẹ giới thiệu xem mắt, cái loại cảm tình này vẫn là có thể phân biệt. Ít nhất chính mình là được thích, chuyện này chính mình là hiểu được.

Là cái loại cảm tình này làm cho hai người không có cùng huyết thống hòa hợp với nhau. Nhưng lúc đó bọn họ còn rất trẻ, cái tuổi sẽ đối người thân cận nhất sinh ra một ít suy nghĩ như vậy là thực bình thường đích. Hơn nữa lúc đó cậu mang đến cảm giác thành thục của người trưởng thành.

Lại làm cho bọn họ còn trẻ sinh ra một ít hiểu lầm, hoặc là bị hướng dẫn sai lầm cũng là bình thường. Nhưng sau khi bọn họ lớn lên, sẽ hiểu rõ nguyên tắc, lập trường của chính mình. Bọn họ sẽ biết, cậu chẳng qua chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc đời họ, bé nhỏ không đáng kể, bọn họ sẽ không chút do dự rời đi, vì tương lai của chính họ.

Dù sao bọn họ mỗi một người đều là thiên chi kiêu tử, mà cậu chỉ là một người bình thường mà thôi. Thậm chí so với người bình thường tồn tại cảm còn mỏng manh hơn, điểm ấy ở đời trước cậu cũng đã hiểu được.

Một đời này, cậu nghĩ tới rất nhiều, ví dụ như nếu mọi người vẫn có thể vẫn tiếp tục chơi bóng rổ, cứ như vậy đơn thuần đi xuống thì tốt bao nhiêu. Nhưng chẳng qua đó chỉ là ý tưởng của cậu, từng sống qua hai mươi mấy năm, làm cho cậu trở nên đặc biệt lạnh lùng, ít nhất, cậu không hề tin tưởng, chỉ cần cố gắng là có thể được đến kết quả mình muốn.

Thế giới của bọn họ không có khả năng hợp lại với nhau, mỗi người đều có con đường chính mình phải đi. Cho nên cậu muốn mọi người hiểu được ý nghĩa của đồng đội. Như vậy, bọn họ, khi không có cậu ở trên thế giới này cũng có thể vui vẻ sống tiếp, cũng sẽ không cô đơn như vậy.

Vì trên thế giới này có rất nhiều người nguyện ý đi tìm hiểu, đi làm bạn với bọn họ. Lúc trước chẳng qua là bọn họ đem chính mình nhốt quá sâu, không cho người khác cơ hội đi vào. Mà cậu bất quá chỉ là ỷ vào hiểu biết đối với họ, hơn nữa sớm gặp họ, mới có thể ở trước khi bọn họ phong bế chính mình mà xông vào.

Chính mình rốt cuộc có cái gì tốt?

"Tớ chỉ là muốn, chỉ cần cho tớ thời gian trung học này là đủ rồi. Ít nhất ít nhất ở trong lúc này, mọi người có thể không chút nào cố kỵ chơi bóng rổ, làm điều mình yêu thích, vì niềm yêu thích nỗ lực hết mình." Chỉ là như vậy, cũng không có nghĩ tới cái gì khác, Kuroko ngồi chồm hỗm đối mặt với Nigou, nâng lên hai chân trước xoa bóp đệm thịt dưới bàn chân của Nigou.

Thấy Nigou thắc mắc nhìn mình, Kuroko buông chân Nigou, ôm lấy nó. Cậu thực sợ hãi, thật sự rất sợ, tình huống hiện tại này bị cái gì đánh vỡ, cúi đầu đối với Nigou nhìn chính mình mỉm cười. "Mình quả nhiên là người xấu đâu." Vẫn nghĩ đến chỉ cần chính mình không biết, phần tâm tình kia của bọn họ sẽ chậm rãi biến mất.

Kuroko nhìn Nigou phe phẩy cái đuôi thấp giọng lẩm bẩm "Nếu như vậy, như vậy tớ có phải nên thật sự biến mất hay không?" Chỉ cần trải qua một đoạn thời gian, những người đó sẽ quên cậu đi? Giống như trước đây...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com