Chương 9
Midorima làm tốt điểm tâm đặt ở trên bàn, đi lên lầu đứng trước cửa phòng Kuroko, gõ gõ cửa
"Kuroko, cậu tốt nhất trong vòng mười phút rời giường rửa mặt xong đi xuống ăn điểm tâm, bằng không cậu sẽ ở ngày đầu tiên vào trung học đến muộn. Nếu mười phút sau không nhìn thấy cậu, cậu biết tớ sẽ làm như thế nào mà." xoay người xuống lầu.
Kuroko lập tức ngồi dậy, cái trừng phạt đáng sợ kia, ngoan ngoãn mặc quần áo rời giường rửa mặt xuống lầu ăn cơm. Midorima vừa lòng nhìn thấy Kuroko đang ăn bữa sáng, vào phòng bếp chuẩn bị bento ăn trưa.
Kuroko nhìn Midorima ở phòng bếp bận rộn, đột nhiên nói "Có Midorima-kun ở thật sự là quá tốt."
Mỗi ngày buổi sáng có người gọi thức dậy, một ngày ba bữa đều có người nấu cho ăn. Tuy rằng Kuroko đối với thức ăn cũng không kén chọn, nhưng là so với đồ ăn ở cửa hàng tiện lợi thì đồ ăn Midorima-kun làm vừa ngon vừa dinh dưỡng.
Midorima đang ở phòng bếp bận rộn khựng lại một chút, sau đó dùng tốc độ cực nhanh tiếp tục chuẩn bị cơm trưa "Cậu đột nhiên nói cái gì a!"
"Tớ chỉ là muốn cảm ơn Midorima-kun chiếu cố tớ lâu như vậy."
Lúc trước Kuroko sống một mình không vài ngày, Midorima-kun bắt đầu lấy cớ đưa cơm lại đây. Cuối cùng chính mình thật sự nhìn không được nói một câu 'Kỳ thật Midorima-kun có thể trực tiếp ở đây nấu cơm'. Về sau liền bắt đầu loại hình thức ở chung này.
"Đừng nói đùa, tớ mới không có cố ý vì cậu làm như vậy. Chỉ là ba mẹ tớ muốn tớ tới chăm sóc cậu mà thôi." Người nên cảm ơn hẳn là tớ đi? Tớ như vậy không thể thẳng thắn biểu đạt tâm ý của mình.
Kuroko không nói gì nhìn chằm chằm lỗ tai đỏ bừng của Midorima, mỉm cười cúi đầu "Midorima-kun lần này không thể đại diện tân sinh phát biểu, thật sự là đối với cái người đoạt quyền phát biểu của Midorima-kun tò mò a."
"Hừ, loại chuyện này không có gì đáng nói" Midorima thu thập tốt hộp tiện lợi liền xoay người "Kuroko, cậu là tính toán vào câu lạc bộ bóng rổ đúng không?"
Kuroko kiêu ngạo nói "Đương nhiên "
"Tớ không cho rằng cậu lựa chọn bóng rổ là một lựa chọn đúng đắn. Có đôi khi cũng có chuyện cho dù cố gắng như thế nào cũng không thể làm được. Dù như vậy cậu cũng muốn lựa chọn bóng rổ sao?"
Vô luận như thế nào cố gắng cũng làm không được, loại chuyện này tớ so với bất luận người nào đều rõ ràng a. Kuroko buông đũa chuyên chú nhìn Midorima "Ân, đương nhiên "
"Ăn xong thì đi lấy túi xách đi"
Sau đó Midorima đẩy đẩy kính mắt nhỏ giọng nói "Cậu đã kiên trì thế, như vậy tớ sẽ đợi chúng ta có thể cùng đứng ở trên trận bóng rổ."
Kuroko cố gắng hắn đều xem ở trong mắt, đối với Kuroko cố gắng hắn cũng cảm giác kính nể. Nhưng bóng rổ của Kuroko vẫn là quá yếu, lại luôn luôn có một loại cảm giác không thích hợp, làm cho hắn không thể cho rằng đây là một người yếu.
Kuroko gật đầu "Ân, tớ cũng vậy", lại một lần nữa làm cho bóng rổ trở thành ràng buộc của chúng ta đi.
Kuroko cùng Midorima đi đến cổng trường liền thấy một vòng vây, hai người đều thấy Kise trong vòng vây đang liều mạng phất tay với họ. Hai người ý kiến nhất trí lựa chọn cái gì cũng không thấy, Midorima đẩy đẩy kính mắt "Trên loại vấn đề này, chúng ta luôn thực nhất trí. "
"Về điểm ấy tớ đồng ý, chính là ở trên những chuyện khác chúng ta hoàn toàn không nhất trí đâu, quả nhiên như Midorima-kun nói chúng ta tính tình thực không hợp a. "
"Hừ, rõ ràng là cậu luôn phản bác tớ!"
"Tớ chỉ . ." Kuroko bị sức nặng đột nhiên áp lên phía sau đánh gãy lời nói, theo bản năng quay đầu đã nghe thấy tiếng khóc.
"Kurokocchi, Midorimacchi thật vô tình QAQ, bỏ lại tớ một người."
Vì cái gì bọn họ một cái hai cái đều luôn thích đột nhiên nhào lên! Mình lớn lên không cao nhất định là tại họ đi? Nhìn thấy người nào đó mới năm nhất trung học vóc dáng cũng đã cao không bình thường, tức giận nói "Kise-kun, làm ơn xuống khỏi người tớ!"
Kise buông tay ra, nhìn Kuroko "Ai ~ Kurokocchi tức giận? Không cần tức giận ~ rõ ràng là các cậu bỏ lại tớ, vì cái gì còn muốn giận tớ chứ."
"Chính là tớ cảm thấy Kise-kun rất đáng ghét mà thôi."
Kise giả khóc "Ô ô, không cần dùng biểu tình ngốc manh như vậy nói ra loại lời nói làm cho người ta đau lòng như vậy. Ô ô, thật đau lòng, chính là lại cảm thấy Kurokocchi như vậy thực đáng yêu! Làm sao bây giờ!"
Kuroko lập tức trốn sau Midorima, dùng ánh mắt xem biến thái nhìn Kise. Kise phát giác không đúng, đi lên trước vài bước muốn giải thích, chính là hắn mới vừa tiến lên liền nhìn đến Midorima cùng Kuroko lui ra sau hai bước.
"Kurokocchi, Midorimacchi, không cần dùng cái loại ánh mắt này nhìn người ta lạp! Tớ thật sự không phải biến thái lạp! ! ! ! Tớ chỉ là thực thích thực thích Kurokocchi thôi, cậu nhìn nho nhỏ ..."
"Khụ, Kise, tớ cùng Kuroko đều quyết định tiến vào câu lạc bộ bóng rổ, cậu thì tính thế nào?" Cảm giác Kise càng nói mọi chuyện sẽ càng không xong, Midorima cắt ngang lời Kise.
"Bóng rổ sao? Còn chưa thử qua đâu. Nhưng là gần nhất chị tớ đem ảnh chụp của tớ đăng lên tạp chí, tớ có thể sẽ thành người mẫu, hẳn là sẽ không lại nhàm chán. Nếu bên kia chơi chán tớ sẽ đi thử chơi bóng rổ, các cậu biết mà, vô luận làm cái gì tớ đều có thể làm tốt lắm."
"Kise, cậu vẫn là trước sau như một chọc người chán ghét. Tớ chỉ là nói cho cậu một tiếng, tới hay không tùy cậu." Midorima đẩy đẩy kính mắt xoay người chuẩn bị rời đi, lại cảm giác bên người không có cảm giác tồn tại đặc biệt kia, quay đầu nhìn "Kuroko, đi thôi."
Kuroko nhìn thấy Kise ánh mắt có chút cô đơn "Kise-kun, nếu muốn đi làm thì phải cố lên. Một ngày nào đó Kise-kun sẽ rõ ràng trên thế giới này có tồn tại vui sướng nhờ cố gắng mà đạt được."
Kise-kun bộ dáng thật hời hợt. Quả nhiên vẫn là cái ngu ngốc thích bóng rổ càng chói mắt hơn.
Kurokocchi cậu không rõ, đối với tớ mà nói, vì cái gì mà cố gắng là không thể nào, vô luận cái gì với tớ mà nói đều quá mức đơn giản. Mỗi ngày nhìn thấy cậu cùng Midorimacchi cùng nhau cố gắng luyện tập, tớ thật sự rất hâm mộ, có thể vì cái gì đó mà liều mạng cố gắng. Tớ có chút không dám nếm thử bóng rổ, nếu ngay cả cái này đều trở nên nhàm chán, tớ đây nên làm cái gì bây giờ?
"Kise-kun không thích hợp loại vẻ mặt này, hơn nữa thế giới lớn như vậy nhất định sẽ tồn tại." Tuy rằng chính mình cũng cảm giác được có chút vô lực, bởi vì cái thời điểm kia Kise cuối cùng buông bỏ bóng rổ, buông tha cho tồn tại duy nhất còn có thể làm cho hắn sinh ra chấp nhất.
Tuy rằng lúc đó Kise là cười đối với mình nói "Quả nhiên tớ vẫn là không thích chơi bóng rổ." Nhưng là nụ cười kia so với khóc còn khó coi hơn, như thế nào có thể không thích đâu?
Bọn họ mỗi người đều là ngu ngốc, rõ ràng đều thích như vậy, cuối cùng sao có thể dễ dàng buông tha? Chính là bóng rổ đã muốn đạt tới cao nhất, đồng đội ngày xưa đều bởi vì nguyên nhân riêng mà rời đi bóng rổ, đã không có mục tiêu, không có nhiệt tình, bóng rổ tự nhiên cũng không có ý nghĩa.
Lúc này đây cậu có quản lí tốt thân thể của mình, bởi vì có Midorima-kun mỗi lần đều hảo hảo ăn cơm, cũng không có kiêng ăn. Tuy rằng thật sự thực không thích ăn cũng cố gắng ăn, sẽ không lại cố gắng đến tạo thành gánh nặng cho thân thể mình. Lần này cậu nhất định sẽ hoàn hảo đứng trên sân bóng rổ, thành đối thủ của bọn họ.
-----------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com