Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22: Ánh sáng.


Khi những đóa hoa đầu tiên nở rộ, Thành Đô sẽ không còn lạnh giá nữa.

Nhìn những dòng trạng thái trên weibo, Hạ Tuấn Lâm đột nhiên vừa muốn cười lại vừa muốn khóc, có rất nhiều người đã bày tỏ trước lời ngỏ của cậu, cho dù đã không còn đứng dưới ánh đèn sân khấu nữa, nhưng vẫn sẽ có những người thích cậu, cũng sẽ còn những người ghét cậu. Điều đó có lẽ vĩnh viễn cũng không thể thay đổi.

Chỉ là những người cậu để ý vẫn chưa xuất hiện.

Hạ Tuấn Lâm cũng không chắc bọn họ sẽ đến, suy cho cùng chính cậu đã là người tổn thương họ quá sâu, rốt cuộc cũng không có dũng khí bước đi. Hạ Tuấn Lâm sợ, bảy năm, quãng thời gian không dài cũng chẳng tính là ngắn đủ để cho tất cả yêu thương dần trở nên nhạt nhòa.

Hôm nay Thành Đô có mưa, Hạ Tuấn Lâm rảo bước trên những con đường quen thuộc, ngắm nhìn từng làn xe vội vã dưới cơn mưa phùn khiến tâm tình cậu trở nên nhẹ nhõm hơn. Cậu đang trên đường từ phòng khám trở về, đây cũng là buổi trị liệu cuối cùng của cậu.

Trên môi chợt thoáng qua nụ cười ít ỏi, đập vào mắt là một chú mèo con đáng thương nằm dưới tán cây hòe bên đường. Hạ Tuấn Lâm bước đến, chiếc ô trên đầu nghiêng một nửa về phía mèo con.

Mèo con màu đen thuần, đáng thương nằm trong thùng giấy đã sớm ướt nhòe, có lẽ do đói nên đã sớm không còn sức lực. Nó chỉ có thể không ngừng phát ra những tiếng kêu nhỏ bé hấp dẫn ánh mắt của người đi đường.

Đáng tiếc trong ngày vội vã như vậy, mọi sự cố gắng tìm sự sống của nó đều là vô ích. Hạ Tuấn Lâm thử chạm tay lên bộ lông ướt nước của nó, trong đôi mắt đầy ánh sáng đều là thương tiếc cùng đau lòng, cố gắng tìm kỹ còn nhận ra một tia cảm thông ít ỏi.

"Thật đáng thương.", Hạ Tuấn Lâm rũ mắt: "Có muốn cùng tôi về nhà không?"

Mèo con đáng thương giương mắt nhìn Hạ Tuấn Lâm khiến cậu bật cười. Cậu vươn tay ôm lấy mèo con, vì phải dùng hai tay nên đành đặt ô xuống, Hạ Tuấn Lâm thở dài, nghĩ về nhà sẽ phải nhanh chóng thay một bộ đồ mới tránh bị cảm. Sức khỏe cậu không tốt, Hạ Tuấn Lâm biết rõ, vì vậy cậu cũng sẽ không tự coi thường thân mình. Nếu như bệnh rồi cũng sẽ không có người chăm sóc.

Hạ Tuấn Lâm cười khổ, chờ đợi những hạt mưa lạnh lẽo thấm vào da thịt.

Thế nhưng đến khi mèo con đã an ổn trong lòng cậu, cả người Hạ Tuấn Lâm vẫn khô ráo. Cậu đầy nghi hoặc quay người lại, nhưng lại chẳng thể ngờ tới phía sau đã có một người từ bao giờ, cẩn thận dè dặt giúp cậu che ô, lại yên lặng không phát ra một tiếng động.

Chàng trai ấy cứ như vậy đứng phía sau cậu, giống như từ rất lâu trước kia vậy.

"Nếu em cũng không có nhà, anh sẽ đồng ý thu lưu em chứ?"

Âm thanh trầm khàn khiến Hạ Tuấn Lâm ngẩn người, ánh mắt giờ phút này hoàn toàn bị chàng thanh niên kia hấp dẫn. So với những năm tháng thiếu thời quen thuộc kia, em ấy đã lớn hơn nhất nhiều, thành thục hơn, trầm ổn hơn, cũng kìm nén hơn.

Hạ Tuấn Lâm nhìn Lưu Diệu Văn, thật lâu thật lâu sau cũng không thể phát ra bất cứ một âm thanh nào, ngay cả trái tim cũng nhịn không được mãnh liệt rung động, đập nhanh đến mức cả lồng ngực phát đau, chỉ là Hạ Tuấn Lâm lại cảm nhận được vui sướng, trong thương xót vô tận giống như tìm được hạnh phúc từ lâu đã mất.

Khi cậu lảo đảo đứng dậy, tán ô cũng theo từng chuyển động mà nâng cao hơn, hoàn toàn không để một hạt mưa nào có thể dính lên người Hạ Tuấn Lâm. Nhưng hơn phân nửa người Lưu Diệu Văn đã ướt sũng.

"Em...", cổ họng Hạ Tuấn Lâm nghẹn lại, cậu di chuyển đến đối diện cậu nhóc năm nào, chợt cười, rồi không tự chủ được tựa đầu vào trong lồng ngực vững chắc kia, nơi hàm chứa vô số ấm áp.

Tiếng tim đập chân thực, từng nhịp hòa cùng nhịp tim Hạ Tuấn Lâm. Đến giờ phút này cậu đã không còn phân rõ được đâu là đau lòng đâu là vui sướng nữa rồi.

Không ai nói một lời, dưới màn mưa phùn lặng lẽ cảm nhận hơi ấm của đối phương, cảm nhận nhịp tim khiến người an tâm. Lưu Diệu Văn cuối cùng cũng cúi xuống, mang toàn bộ tâm tư cùng thương nhớ hóa thành nụ hôn chậm rãi rơi trên trán người thương.

"Em về rồi, về với anh..."

"...Hạ nhi, em nhớ anh rất nhiều."

Gió thổi nay những hạt mưa khiến khóe mắt Hạ Tuấn Lâm ướt át.

Hai người sóng vai nhau đi trên đường lớn, mười ngón tay đan chặt. Giờ phút này chẳng cần phải nói ra thành tiếng, chỉ cần yên lặng đứng bên cạnh nhau như vậy là đủ. Lưu Diệu Văn giương mắt, thông qua màn mưa mịt mù gọi người thương. Đợi Hạ Tuấn Lâm phản ứng mới cười chỉ về một phía, nơi có một quán cà phê giấu mình sau những tán cây thật cao: "Anh đến đó bao giờ chưa?"

Rõ ràng nơi này rất gần nhà Hạ Tuấn Lâm, nhưng cậu lại chưa từng để mắt đến một nơi mang hơi hướng hoài cổ này, một nơi khiến cậu chỉ vừa nhìn đến đã đau lòng. Hạ Tuấn Lâm cũng không biết vì sao lại xuất hiện cảm giác ấy, chỉ là rất đau rất đau, vì vậy lâu dần cũng không muốn lại gần.

"Chưa từng."

"Thế nhưng bọn em lại trở thành khách quen của nơi này rồi.", Lưu Diệu Văn bật cười, cậu nhóc nghiêng đầu nhìn anh bé: "Ở nơi này mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh."

Khóe môi Hạ Tuấn Lâm chợt run rẩy, sau đó hai người đều không nói thêm lời nào nữa, hoặc chăng Lưu Diệu Văn đã nói rất nhiều thứ, chỉ là Hạ Tuấn Lâm lại không có tâm trạng nghe, cũng không dám nghe. Mỗi một câu từ thốt ra từ miệng cậu nhóc đều làm cậu vừa đau khổ lại vừa ngọt ngào, loại cảm xúc này khiến Hạ Tuấn Lâm không cách nào thoát ra, vĩnh viễn bị nhấn chìm.

Đến cuối cùng là ai mê hoặc hơn ai đây?

Hạ Tuấn Lâm không rõ, thẳng đến khi Lưu Diệu Văn cầm điện thoại giơ lên trước mặt cậu, dòng trạng thái của những người từng quen khi ấy đập vào mắt, Hạ Tuấn Lâm mới chợt thấy tất cả đều giống như một giấc mộng không chân thực.

Weibo Nghiêm Hạo Tường update.

'Thành Đô rất lạnh, đợi mình đến giúp cậu sưởi ấm.'

.

.

.

Weibo Tống Á Hiên update.

'Mình nhớ cậu, cũng nhớ Thành Đô.'

.

.

.

"Vậy mà anh cứ nghĩ sẽ không còn ai đến nữa chứ?"

Mưa vẫn cứ rơi, bàn tay Lưu Diệu Văn vẫn ấm áp bao lấy từng ngón tay thon dài đang run rẩy của anh. Cậu nhóc khẽ bật cười, dù Hạ Tuấn Lâm nghe không hiểu những cảm xúc trong đó nhưng trái tim vẫn thật ngọt ngào.

"Anh ngốc thật, sao bọn em lại không đến được cơ chứ.", đoạn, cậu nhóc giữ anh lại, trước ánh mắt đầy kinh ngạc của Hạ Tuấn Lâm mà hôn xuống. Dưới chiếc ô nhỏ bé hai cơ thể chậm rãi tựa gần vào nhau.

Dù suồng sã nhưng Hạ Tuấn Lâm vẫn không đẩy Lưu Diệu Văn ra. Ngay tại thời khắc này chính cậu cũng dần đắm chìm vào khoảng khắc ấm áp đó. Mặc cho sẽ bị mưa bão xối ướt, mặc cho sẽ bị người người phát hiện, Hạ Tuấn Lâm vẫn nguyện cùng người trước mắt chìm xuống.

"Chúng ta về nhà thôi.", không biết là ai kết thúc trước, đến khi rời ra hai mắt Hạ Tuấn Lâm đã đỏ hồng, cậu xấu hổ mỉm cười, lần đầu tiên chủ động nắm lấy tay cậu em nhỏ mà kéo đi, băng qua màn mưa đang dần nặng hạt.

Suốt bao nhiêu năm, lần đầu tiên Hạ Tuấn Lâm phát hiện mưa nơi Thành Đô vậy mà lại ấm áp như vậy. Giống như người ta thường nói, sau cơn mưa trời lại sáng.

Hạ Tuấn Lâm cười, ánh sáng của cậu quay trở về rồi.

Căn hộ của Hạ Tuấn Lâm nằm trên rầng năm, vừa đến trước cửa hai người chợt phát hiện một cục màu đen to đùng đang dựa vào tường, trên đầu trùm mũ đen, chỉ duy nhất có một đôi chân dài thừa ra khỏi áo khoác. Lưu Diệu Văn nhướn mày đem Hạ Tuấn Lâm giấu sau lưng, trên tay cầm điện thoại chụp một tấm ảnh.

Hành động khiến Hạ Tuấn Lâm thấy khó hiểu, cậu kéo tay Lưu Diệu Văn lại, ghé vào tai cậu nhóc thì thầm: "Cần báo cảnh sát không?"

Lưu Diệu Văn phụt cười, cậu nhóc xoa đầu anh bé, dựa vào ưu thế chiều cao cúi xuống nói nhỏ: "Người quen đó, anh không cần sợ."

"Anh không có sợ.", Hạ Tuấn Lâm đá một cái vào chân em trai thành công khiến cậu nhóc to con kêu đau. Tiếng động đánh thức người vẫn tựa lưng ngoài cửa nãy giờ kia, khiến người đó xoay người sang.

"Hạ nhi."

Âm thanh khản đặc, lại quen thuộc vô cùng, Hạ Tuấn Lâm ngốc đứng một bên, cơ thể giống như đã không còn là của chính mình nữa, nửa muốn tiến lên nửa lại bị ghim chặt trên đất.

"Anh về rồi."

Rốt cuộc cảm xúc trong tim quá lớn, quá bất ngờ khiến Hạ Tuấn Lâm trở nên nghẹn ngào, cuống họng khẳn đặc âm thanh nức nở, dù không thể khóc ra thành tiếng cũng khiến cho cậu không ngừng run rẩy, thật khó khăn mới có thể gọi ra cái tên bản thân đã nhung nhớ suốt bảy năm.

"Trương Chân Nguyên."

Vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, tựa gai hoa hồng ghim chặt trong tim. Trương Chân Nguyên cẩn thận đón lấy bảo vật ôm vào trong lòng, hai cánh tay siết chặt giống như chỉ cần anh nới lỏng thì cậu nhóc này sẽ lập tức biến mất vậy.

Mái tóc vùi trong lồng ngực, đã bao lâu rồi Trương Chân Nguyên chưa có loại cảm xúc này? Anh cũng không biết, chỉ là hiện tại khoảng trống trong lòng đã được lấp đầy, xúc cảm ướt át khiến anh càng cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết. Cho dù bảo bối của anh đang khóc, nhưng cũng vì tái hợp mà khóc.

Chia rồi lại hợp, lần này vĩnh viễn cũng sẽ ở bên cạnh em ấy.

=============================================================================

21/04/2022.

Các cô nói xem bộ truyện này tôi cưng anh công nào nhất?

Chương cuối cùng sẽ thuộc về người đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com