Full
Nguồn: https://378195456.lofter.com/post/893222bd_2bfaf9692?incantation=rzO0oN77enf5
______________
Sau khi đàm phán thất bại, Vô Cực Quân đã giam lỏng Trần Linh.
Trước khi giam lỏng cậu, Vô Cực Quân chưa bao giờ biết Trần Linh lại là một người yếu ớt như vậy.
"Vô Cực Quân, ta đói rồi."
"Vô Cực Quân, ở đây ngươi không có thịt sao, ta không muốn ăn rau..."
"Muốn ăn lẩu do tiến sĩ Tô làm..."
"Ngươi đi đến Quỷ Trào Vực sâu bắt cho ta hai côn trùng."
"Ta muốn uống Ngũ Độc tửu..."
"Tiến sĩ Lâu, đèn ở đây chói mắt quá, ta không ngủ được..."
"Tiến sĩ Lâu? Tiến sĩ Lâu? Lâu Vũ--~~!"
"Cái ghế sofa này hơi cộm, nằm không thoải mái..."
Vô Cực Quân: ...
Tại sao Trần Linh cứ mãi ồn ào thế, Vô Cực Quân cảm thấy đầu hơi đau.
Hắn có thể phần nào hiểu được vì sao ngày trước ở Vô Cực Giới Vực, chỉ cần Xích Đồng vừa thấy Trần Linh là sắc mặt lại khó coi như bị trộm mất gan. Người này nếu đã có ý muốn làm phiền thì đúng là có thể làm ngươi phiền chết.
Hắn vô cùng chắc chắn rằng, Trần Linh đang cố ý kiếm chuyện.
Nhưng hắn vẫn lần lượt đáp ứng mọi yêu cầu của cậu, không biết là vì có việc cần cậu giúp, hay vì cái giọng làm nũng cố ý nũng nịu của cậu khiến hắn không thể từ chối.
Vô Cực Quân đích thân dùng vật liệu để đổi vật tư, chuyển rất nhiều rau củ và thịt đến Vĩnh Hằng Cung.
Hắn nhớ rõ Trần Linh ăn rất nhiều, ăn như dã thú.
Hắn thậm chí còn đến Thiên Xu Giới Vực tìm Tô Tri Vi, hai người suýt chút nữa lại đánh nhau. Tô Tri Vi vừa mở miệng đã nói:
"Lâu Vũ, đồ khốn nhà ngươi, đến tìm ta làm gì?"
Vô Cực Quân đành cứng họng đáp:
"Ta muốn dùng vật liệu giữ ấm để đổi một ít nguyên liệu và gia vị lẩu, tốt nhất là do ngươi tự tay làm..."
Tô Tri Vi: ???
Tô Tri Vi thực sự muốn hạ độc chết tên khốn này, nhưng nàng cũng rất cần vật tư giữ ấm của Lâu Vũ, nên nàng đã đồng ý trao đổi.
Còn về sâu ở Quỷ Trào Vực sâu, Vô Cực Quân cũng tiện tay bắt mấy con. Nhưng hắn không biết có phải là loại mà Trần Linh thích không, cũng không dám tùy tiện giết, đành bắt sống mang về.
Rau củ, trái cây, thịt đều có, độc trùng cũng có, Ngũ Độc tửu cũng có, đèn được điều chỉnh độ sáng, ghế sofa được làm mềm hơn...
Đến cả Trần Linh cũng có chút kinh ngạc. Những yêu cầu cậu đưa ra với ý định làm khó, vậy mà Vô Cực Quân lại từng cái từng cái đáp ứng hết.
Nhưng cậu nhanh chóng hiểu ra. Logic của Vô Cực Quân rất đơn giản:
Ta đã đáp ứng yêu cầu của ngươi, vậy thì ngươi không có lý do để rời đi nữa.
Hắn trước nay vẫn luôn thô bạo và cực đoan như vậy.
Trần Linh chỉ nói một câu "con người sẽ thay đổi", hắn liền vì theo đuổi sự bất biến mà biến chính mình thành một cỗ máy.
Hai người họ dường như đang đi trên hai con đường trái ngược.
Trần Linh bất chấp tất cả để giữ lại bản ngã, còn Vô Cực Quân vì để đảm bảo sự vĩnh hằng mà sẵn sàng vứt bỏ bản ngã.
Họ đã định sẵn không cùng đường, nhưng lại bị buộc phải ngày ngày gặp mặt.
Thật ra, Trần Linh lúc đầu không phải như vậy.
Cậu đã dùng bạo lực lạnh đối với Vô Cực Quân, giống như cách cậu đã từng với Bạch Ngân Chi Vương.
Để ngăn cậu bỏ trốn, Vô Cực Quân ngày nào cũng dành thời gian đến thăm cậu. Phần lớn thời gian, cậu cuộn tròn trên chiếc ghế sofa mềm mại dài bảy tám mét như một chú mèo đang ngủ.
Vô Cực Quân biết, cậu đang giả vờ ngủ, cậu không muốn nói chuyện với hắn.
Nhưng hắn sắp sửa tách bản ngã của mình và biến thành một cỗ máy. Hắn rất muốn tận dụng chút thời gian cuối cùng này để tìm một người trò chuyện.
Không phải bây giờ không có ai muốn nói chuyện với hắn, ngược lại, cư dân Vĩnh Hằng Giới Vực đều tôn kính hắn như một vị thần. Nhưng hắn không thể có chút thiên vị nào với bất kỳ ai, điều đó sẽ dẫn đến sự mất cân bằng.
Hắn phải là vị thần ở đây, vậy thì phải tuyệt đối công chính.
Vì thế, hắn cố gắng giữ khoảng cách với mọi người.
Chỉ khi về đến Vĩnh Hằng Cung, hắn mới không cần phải giữ vẻ uy nghiêm của Vô Cực Quân. Nhìn Trần Linh ngủ ngon lành trên ghế sofa, hắn cảm thấy sợi dây căng thẳng dường như đã được nới lỏng. Hắn liền nằm xuống bên cạnh cậu và cũng có một giấc ngủ sâu.
Vừa mở mắt, Vô Cực Quân đã thấy Trần Linh nằm sấp trên người hắn, cầm con dao róc xương kề vào người hắn, dường như đang suy nghĩ cách giết hắn. Hắn khẽ nói, giọng có chút bất lực:
"Vô dụng thôi, Trần Linh. Hiện tại, ngoài ta ra, không ai có thể giết được ta."
Trần Linh bị bắt quả tang tại trận, nhưng không hề tỏ vẻ chột dạ. Cậu nghiêng đầu, trong mắt tràn ngập vẻ tinh ranh, cong môi cười:
"Ta biết mà. Ta chỉ muốn xem... ngươi ngủ say đến mức nào thôi."
Đó là câu nói đầu tiên cậu nói với Vô Cực Quân sau khi bị giam lỏng.
Giọng điệu nhẹ nhàng, âm cuối luyến láy, cứ như vừa đùa một trò đùa vô hại với một người bạn.
Bạn bè...
Từ này đối với Vô Cực Quân đã quá đỗi xa lạ. Hắn từ nhỏ đã hướng nội, không có bạn bè. Lúc đó, Lục Tuần như một tia sáng chiếu vào cuộc đời hắn. Nhờ có Lục Tuần, cuộc đời hắn đã thay đổi, hắn gia nhập đội khảo sát, trở thành Cửu Quân.
Nếu không phải hắn cố chấp muốn trở thành một Vô Cực Quân như thế này, hắn có lẽ đã có thêm tám người bạn... Bởi vì, họ đều là những người rất tốt.
Nhưng không có nếu như, hắn đã tìm thấy con đường của mình, hắn sẽ bất chấp tất cả để đi tiếp, dù phải đối đầu với những người bạn cũ, dù người phản đối là Lục Tuần đi chăng nữa...
Trần Linh thấy mắt Vô Cực Quân sáng rồi lại tối đi, dường như có xu hướng quay về trạng thái tự kỷ trước cổng giáo đường Vô Cực Giới Vực, cậu không nhịn được đưa một tay ra vẫy vẫy trước mặt hắn.
"Làm gì thế, lại emo à?"
Vô Cực Quân nghe thấy từ lóng độc quyền của thế giới cũ, không nhịn được cười. Hắn ngập ngừng nói:
"Cứ nghĩ... ngươi sẽ không nói chuyện với ta nữa."
"Ban đầu là định vậy đấy, dù sao thì ngươi đã giam lỏng ta. Nhưng ở một mình chán quá, với lại, ta đói rồi."
Ngày hôm đó, có lẽ vì Vô Cực Quân tâm trạng tốt, hắn đã mang về rất nhiều nguyên liệu. Trần Linh liền tự tay vào bếp nấu ăn.
Tiếng "đinh đong" phát ra từ nhà bếp khiến Vĩnh Hằng Cung lạnh lẽo này có thêm một chút hơi ấm của gia đình.
Sau khi Trần Linh làm một bàn ăn rất thịnh soạn, Vô Cực Quân tự giác ngồi đối diện cậu, tiện tay tạo ra một cái bát tinh xảo cho mình.
Trần Linh: ...
Sau ngày đó, thời gian Vô Cực Quân ở lại Vĩnh Hằng Cung ngày càng dài. Về sau, hắn dứt khoát chuyển cả chỗ làm việc đến đây.
Trần Linh vô cùng bài xích điều này. Dù bị giam lỏng, nhưng trước đây cậu vẫn có một không gian riêng tư hơn. Giờ đây, chỉ cần ngước mắt lên là cậu có thể thấy Vô Cực Quân. Ngày nào cũng ở cùng một vị bán thần cửu giai, làm sao cậu có thể âm mưu trốn thoát được nữa?
Vì thế, cậu nghĩ đủ mọi cách để kiếm việc cho Vô Cực Quân, nhân tiện đuổi hắn đi. Cuối cùng, trong mắt Vô Cực Quân, cậu đã trở thành một nàng công chúa hạt đậu yếu ớt.
Tuy nhiên, chỉ cần cậu không bỏ trốn, hắn gần như có cầu ắt đáp.
Trần Linh có một tật xấu, đó là được voi đòi tiên.
Sử dụng Vô Cực Quân đã quen, cậu không còn gọi hắn bằng tôn xưng nữa, cứ Lâu Vũ một tiếng, khiến nhân viên đến Vĩnh Hằng Cung đưa văn kiện sợ đến mức suýt quỳ xuống tại chỗ.
Hắn ta nhìn Hồng Vương đang lười biếng nằm trên ghế sofa, rồi lại nhìn Vô Cực Quân sau khi bị gọi thẳng tên vẫn đưa nước cho cậu với vẻ bất lực.
Hắn dụi mắt, cảm thấy mình đang nằm mơ.
Người nhân viên đó hốt hoảng rút lui như thấy ma, trước đây họ nghe nói Vô Cực Quân mời Hồng Vương đến Vĩnh Hằng Giới Vực làm khách, còn tưởng là yến tiệc Hồng Môn, không ngờ lại là khách quý thật...
Chẳng mấy chốc, Vĩnh Hằng Giới Vực lại đón thêm một vị khách quý thứ hai, tên hắn là Tôn Bất Miên.
Sau khi bị giam lỏng, Trần Linh ngay lập tức đến Cổ Tàng Hí Đạo báo bình an cho sư huynh sư tỷ, báo bình an cho Hôi Vương, thậm chí còn an ủi Mạc Dao...
Nhưng lại quên mất Tôn Bất Miên và Khương Tiểu Hoa vẫn đang ở dưới gầm cầu.
Điều này cũng không thể trách hoàn toàn cậu, bởi vì ấn tượng của Tôn Bất Miên là tai không chiêu ta, ta không chiêu tai đã quá sâu đậm, Khương Tiểu Hoa thì thích nằm ườn cũng sợ phiền phức. Không có gã liều lĩnh Giản Trường Sinh, Trần Linh theo bản năng nghĩ rằng họ sẽ không manh động.
Ai ngờ được, câu nói Tôn Bất Miên từng nói ở Cổ Tàng Quỷ Đạo rằng sẽ dốc hết sức giúp cậu là thật, và chuyện cậu xảy ra chuyện thì sẽ đến đập tan Vĩnh Hằng Giới Vực cũng là thật.
Hắn ta thật sự đã tìm đến tận cửa.
Sau khi biết Trần Linh bị giam cầm, Tôn Bất Miên sắc mặt lạnh băng, thay đổi vẻ lười biếng thường ngày, công khai yêu cầu Vô Cực Quân thả người.
Không ngoài dự đoán, Vô Cực Quân từ chối.
Tôn Bất Miên không chút do dự nâng khí thế lên bán thần.
Cùng lúc đó, ở khắp nơi trong Nhân Loại Giới Vực, rất nhiều Hí Đạo Cổ Tàng như có cảm ứng, kinh ngạc mở to mắt!
"Có người chứng đạo Hí Thần Đạo bán thần rồi ư?!"
"Là vị thần thánh phương nào?"
"Hí Đạo thịnh vượng rồi!"
"Ê a?"
Ngay khi Tôn Bất Miên chuẩn bị tung một cú đá thật mạnh vào đúng chỗ hiểm của tên khoác lác kia, Trần Linh đột nhiên đi vào suy nghĩ của hắn.
"Phương Khối! Đợi đã!"
Tôn Bất Miên: ???
Tôn Bất Miên không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, hắn theo bản năng dừng lại. Hắn nghẹn một hơi ở cổ họng, mắt trợn trắng, ngất xỉu.
"Vị trí bán thần Hí Thần Đạo lại trống rồi sao??"
"Lại ba giây nữa à?"
"Bán thần Hí Đạo đều nhanh như vậy sao?"
"Ê a (thật yếu)"
Lần nữa tỉnh lại, Tôn Bất Miên đang nằm trong Vĩnh Hằng Cung.
Tôn Bất Miên vừa mở mắt nhìn thấy cách trang trí xa hoa này liền kinh ngạc thốt lên:
"Chao ôi! Hắn đưa ta đến đâu thế này? Đây là năm 2025 à, ta không đủ tiền ở phòng tổng thống đâu."
Trần Linh: ...
Cậu nhìn vẻ bất tài của Tôn Bất Miên, không nhịn được che mặt.
Vô Cực Quân đứng một bên thản nhiên nói:
"Đây là Vĩnh Hằng Cung."
Tôn Bất Miên cẩn thận đánh giá Trần Linh, thấy cậu không thiếu tay thiếu chân cũng không bị tâm thần, đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, sau đó bắt đầu oan ức tố cáo cậu.
"Tốt lắm Hồng Tâm, không có chuyện gì cũng không biết báo bình an. Ta và Mai Hoa ở cái gầm cầu rách nát kia ngày ngày lo lắng cho ngươi, còn ngươi ở đây sống trong cung điện?"
Bình an thì đã báo rồi... chỉ là không báo đến chỗ Tôn Bất Miên... Trần Linh có chút chột dạ đáp:
"Ta quên mất."
"Ông nội nhà ngươi!"
Trần Linh có chút bất lực. Để tỏ lòng xin lỗi, cậu đích thân làm mấy ly sữa song da cho Tôn Bất Miên. Nhưng Tôn Bất Miên yếu đến mức không thể nhấc nổi một ngón tay. Trần Linh liền ngồi bên giường, từng thìa từng thìa đút cho hắn ăn, vừa đút vừa dỗ dành, hắn mới chịu nguôi ngoai một chút.
Lâu Vũ đứng một bên nhìn, cứ như thấy thứ gì đó dơ bẩn, sắc mặt u ám bất định.
Sau mấy ngày nghỉ ngơi, Tôn Bất Miên miễn cưỡng có thể đứng dậy.
Hắn vốn định ở lại. Một là năng lực của hắn có thể xuyên qua vật chất, hắn có thể tìm cơ hội đưa Trần Linh trốn thoát. Hai là điều kiện sống ở đây quá tốt, phòng tổng thống thế này ở thế giới cũ phải tốn mấy vạn đồng bạc mỗi đêm! Ở thêm mấy đêm là lời, hắn không muốn về ngủ gầm cầu rách nát kia nữa.
Trần Linh thì không có ý kiến gì, nhưng Vô Cực Quân kiên quyết không đồng ý.
Thế là Tôn Bất Miên liền nằm lăn ra đất, vạ vật ăn vạ, lấy tuổi ra mà ăn nói, tố cáo đường đường là Vô Cực Quân mà lại bắt nạt người già nghìn tuổi.
Sắc mặt Vô Cực Quân lúc xanh lúc trắng, hắn nhìn Trần Linh với vẻ mặt kỳ quái, ánh mắt như đang hỏi:
Đây là bạn đồng hành khởi động lại thế giới mà ngươi tìm được à?
Trần Linh quay đầu ra vẻ bận rộn ngắm cảnh Vĩnh Hằng Cung, giả vờ như không thấy, không quen biết.
Cuối cùng, Tôn Bất Miên vẫn rời đi.
Vì...
"Ta nói gì cũng không rời bỏ Hồng Tâm!"
"Tặng ngươi một nghìn kilogram vàng, hãy rời xa cậu ta."
"Được, tiền mặt hay quẹt thẻ?"
Trần Linh: ...?
Sau khi tiễn Tôn Bất Miên với khóe miệng cười ngoác đến tận mang tai, Trần Linh nhìn Vô Cực Quân với ánh mắt có chút kỳ lạ.
"Nhìn ta thế làm gì?"
"Ngươi không thấy mình vừa giống như bà mẹ chồng độc ác trong tiểu thuyết chuyên chia rẽ nam nữ chính sao?"
Vô Cực Quân: ???
Hắn im lặng một lúc, đột nhiên nói:
"Vậy ngươi cảm thấy ngươi và hắn là nam nữ chính bị chia rẽ trong tiểu thuyết?"
Trần Linh: ...
Đó là trọng tâm à? Trọng tâm chẳng lẽ không phải là bà mẹ chồng độc ác sao?
Vô Cực Quân quay người rời đi. Không hiểu vì sao, Trần Linh cảm thấy tâm trạng hắn dường như không tốt lắm.
Ra khỏi cổng Vĩnh Hằng Cung, hắn lấy ra một xấp thư dày cộm, toàn bộ là Mạc Dao viết cho Trần Linh trong khoảng thời gian này.
Vô Cực Quân đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên nhờ Mạc Dao viết thư, hắn ta lạnh lùng kiêu ngạo, một mực nói rằng thư của hắn là để truyền đạt nỗi nhớ, chết cũng không giúp hắn viết.
Nhưng từ khi Trần Linh bị giam lỏng, Mạc Dao gần như mỗi ngày đều viết vài bức thư cho Trần Linh. Vô Cực Quân cảm thấy mình giống như bà dì độc ác trong Harry Potter lén lút giấu thư, giấu hết bức này đến bức khác, không dứt...
Truyền đạt nỗi nhớ, truyền đạt nỗi nhớ, có nhiều nỗi nhớ đến vậy để truyền đạt sao?
Vô Cực Quân không khách sáo xé mở những bức thư đó.
Bên trong, không ngoài dự đoán, chủ yếu là về tình hình gần đây của Linh Hư Giới Vực. Hắn cười lạnh một tiếng, có vẻ như Trần Linh rất quan tâm đến tên hèn nhát Ngô Đồng Nguyên đó.
Điều khiến Vô Cực Quân khá ngạc nhiên là Tô Tri Vi cũng viết thư hỏi Trần Linh có cần giúp đỡ không. Tô Tri Vi ở thời đại này từ khi nào có quan hệ tốt với Trần Linh như vậy?
Trần Linh, ngươi tin Ngô Đồng Nguyên, tin Tô Tri Vi, thậm chí tin cả con tỉnh sư không đáng tin cậy kia, nhưng lại không tin ta, phải không?
Cũng có cả thư từ Hí Đạo Cổ Tàng...
"Tiểu sư đệ, thư đến như gặp mặt, nghe nói ngươi bị Vô Cực Quân giữ lại ở Vĩnh Hằng Giới Vực. Sư huynh sư tỷ vốn định đến cứu ngươi, nhưng nếu ngươi đã có suy nghĩ của riêng mình, vậy sư huynh sư tỷ đều tôn trọng lựa chọn của ngươi. Ăn uống đầy đủ, ngủ nghỉ tử tế, rảnh rỗi nhớ về Hí Đạo Cổ Tàng, sư huynh rất nhớ ngươi. - Ninh Như Ngọc"
Ngoài ra, còn lại là những lời hỏi thăm của Mạc Dao gửi cho Hồng Vương mỗi ngày.
Có thể thấy, từ khi Trần Linh vì Mạc Dao mà một mình đến yến tiệc Hồng Môn, cậu đã hoàn toàn chinh phục được vị sứ giả tính tình lạnh lùng này. Giữa các con chữ đều là nỗi nhớ nhung tha thiết.
Vô Cực Quân trong tay làm nát rồi lại tái tạo, tái tạo rồi lại làm nát xấp thư này. Cuối cùng, hắn khẽ thở dài một tiếng, rồi cất nó đi.
Vô Cực Quân cảm thấy trong lòng không thoải mái. Hắn cũng nhận ra điều đó. Từ khi hắn giam lỏng Trần Linh, thời gian ở riêng với Trần Linh càng lâu, sự chiếm hữu và kiểm soát của hắn đối với Trần Linh càng mạnh lên từng ngày.
Dù là đuổi Tôn Bất Miên hay giấu thư của cậu, tóm lại, hắn không muốn Trần Linh liên lạc với bất kỳ ai khác ngoài hắn.
Vô Cực Quân ngước lên nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời, nơi đó ngoài những cố nhân ngày xưa, lại có thêm một bóng dáng màu đỏ.
Tình cảm của con người là luôn biến động. Hắn cuối cùng cũng đã thấu hiểu sâu sắc điều này... Hắn có thực sự làm được vĩnh hằng bất biến không?
Đây là lần đầu tiên Vô Cực Quân nghi ngờ chính mình.
Hắn lại một mình đi dạo rất lâu trong Utopia do mình tạo ra, cố gắng tăng thêm tự tin cho bản thân nhờ sự khẳng định của người dân.
Sau khi đi dạo cả một ngày, hắn mới trở về Vĩnh Hằng Cung. Trần Linh đã ngủ trên chiếc ghế sofa mềm mại đó, còn chu đáo để lại cho hắn một phần cơm.
Trái tim hắn đột nhiên trở nên mềm mại...
Vô Cực Quân ăn hết tất cả phần cơm mà Trần Linh để lại cho hắn. Sau đó, nằm xuống bên cạnh Trần Linh.
Trần Linh bị động tĩnh phía sau làm tỉnh giấc, nhưng không mở mắt. Cậu như một chú mèo được sinh viên đại học cưng chiều, nằm bừa bãi, không chút cảnh giác. Giọng cậu còn ngái ngủ, ngọng nghịu nói:
"Về rồi à... để lại cơm cho ngươi rồi..."
"Ừ, thấy rồi, đã ăn hết rồi."
"Cảm ơn..."
"Cảm ơn ta chuyện gì?"
"Cảm ơn ngươi đã thả Tôn Bất Miên đi. Ta vốn nghĩ ngươi sẽ lợi dụng lúc hắn yếu đuối để khống chế hắn, dù sao với ngươi, hắn cũng là một biến số."
"Đó là lý do hôm nay ngươi cố ý để lại cơm cho ta sao?"
"Đó là lý do trong khoảng thời gian hắn hôn mê, ngươi không rời nửa bước, thậm chí đến ngủ cũng phải ngủ cùng nhau sao?"
Trần Linh: ???
Đó là trọng tâm à?
Trần Linh có chút ngơ ngác, cậu không hiểu được cách suy nghĩ của Lâu Vũ.
Cậu quay người lại nhìn chằm chằm vào Vô Cực Quân, nhìn đến mức hắn có chút không thoải mái, chủ động né tránh ánh mắt của Trần Linh.
Ngay khoảnh khắc hắn né tránh, Trần Linh dường như hiểu ra một vài điều.
Cậu cười,
Cười như một con cáo tinh ranh. Cậu đột nhiên cúi sát lại gần, hơi thở lạnh lẽo nhưng quyến rũ độc quyền của Trần Linh phả vào mặt hắn.
Đôi môi đỏ mọng khẽ mở, âm cuối luyến láy, rõ ràng là một giọng điệu vô cùng mạo phạm, nhưng lại gọi ra cái tôn xưng đã lâu không gọi:
"Vô Cực Quân..."
"Xem ra ngươi vẫn chưa sẵn sàng để trở thành một cỗ máy nhỉ?"
Lời vừa dứt, Trần Linh đã cảm thấy cằm mình bị ngón tay lạnh lẽo siết chặt. Không đợi cậu phản ứng, môi đã bị cướp đi một cách thô bạo.
Không một chút dịu dàng, chỉ có sự chiếm hữu và kiểm soát ngang ngược, như muốn đoạt lấy tất cả hơi thở của cậu.
Trần Linh theo bản năng đẩy ra, nhưng tay cậu lại bị hắn giữ chặt và ấn xuống chiếc ghế sofa mềm mại, chìm sâu vào đó, không thể dùng lực.
Cho đến khi Trần Linh khẽ run lên vì thiếu oxy, Vô Cực Quân mới đột ngột buông ra. Hắn nhìn đôi môi sưng tấy vì bị dày vò của cậu, đó là bằng chứng cho sự mất kiểm soát của hắn.
Bực bội, không cam lòng, hoảng loạn.
Lý trí còn sót lại của hắn nhận thấy sự giãy giụa của đôi cổ tay mảnh khảnh trong lòng bàn tay, hắn do dự một chút, vẫn không buông ra.
Dù sao, ở Vô Cực Giới Vực, hắn cũng là một trong những người chứng kiến Trần Linh dùng ba cái tát đánh phế Bạch Ngân Chi Vương. Hắn không muốn bị Trần Linh tát.
Trần Linh cắn môi, khóe mắt ửng đỏ vì uất ức. Cậu nói từng chữ một:
"Lâu Vũ, ngươi chính là đồ... "
"Đạo, đức, giả, nhưng, chó, má!!!"
...
Gọi hắn là đồ chó má thực sự là còn nhẹ, nhưng bất kể Trần Linh mắng hắn cái gì cũng không thể ngăn cản những gì hắn định làm tiếp theo...
Lâu Vũ là một người rất cố chấp, về mọi mặt.
Trần Linh từ mắng mỏ đến năn nỉ, đến cả việc lôi dân chủ nhân quyền ra... đều không có tác dụng. Cậu cảm thấy bây giờ mình chỉ là công cụ để Lâu Vũ trút bỏ những cảm xúc tiêu cực đã tích tụ từ lâu.
Cho đến khi Trần Linh cảm thấy mình sắp rớt 50% kỳ vọng của khán giả và phải sống lại một vòng nữa...
Cuối cùng hắn cũng dừng lại.
Lâu Vũ ôm Trần Linh từ phía sau, thản nhiên nói:
"Ngươi không phải con người."
Có phải hắn đang đáp lại những lời lảm nhảm về dân chủ nhân quyền của cậu không?
Vô Cực Quân ngừng lại một chút, rồi bổ sung.
"Ngươi là người cùng ta chứng kiến sự vĩnh hằng."
"Ngươi là vật sở hữu... của ta, bị ta giam lỏng..."
Đúng vậy, hắn vốn muốn ở một thân phận bình đẳng để tranh thủ cơ hội hợp tác với Trần Linh, nhưng là Trần Linh đã từ chối hắn, cũng là Trần Linh đã tự nói ra từ "giam lỏng". Đã là giam lỏng, vậy cậu là vật sở hữu của hắn.
Từ đó có thể suy ra, hắn làm bất cứ điều gì với cậu đều là hợp lý...
Vô Cực Quân nhanh chóng tự thuyết phục mình.
Trần Linh tức đến mức muốn chửi thề. Giọng cậu khàn đặc, dốc hết sức lực cuối cùng nói:
"Ta là cha ngươi."
Nói xong, cậu kiệt sức ngất đi.
Trần Linh không biết mình đã bất tỉnh bao lâu, khi tỉnh lại, người này vẫn chưa đi, thậm chí còn chưa tháo xiềng xích trên tay cậu. Vật đó không biết làm bằng vật liệu gì, Trần Linh dùng hết sức cũng không thể giãy ra.
Cậu cảm thấy khó chịu, gân xanh trên trán khẽ nổi lên, cảm xúc đã ở bờ vực bùng nổ.
Nhưng khi cậu quay người lại đối diện với Vô Cực Quân, cậu lại khoác lên mình vẻ mặt tủi thân đáng thương, thậm chí vết nước mắt ở khóe mắt và giọng nói hơi khàn cũng không cần cố ý giả vờ.
"Cái này siết chặt đau quá... có thể tháo nó ra không?"
Vô Cực Quân nhìn cậu thật sâu.
"Được..."
Trần Linh cảm thấy xiềng xích trên tay nới lỏng, cậu ngay lập tức đổi sắc mặt, giơ tay lên tát một cú thật mạnh. Vô Cực Quân dường như đã đoán trước, trực tiếp biến mất tại chỗ. Dư chấn của cú tát đó trực tiếp khiến một bức tường vỡ thành tro bụi.
Trần Linh nhìn bức tường đang nhanh chóng phục hồi, cảm giác uất ức như đấm vào bông khiến cậu suýt nghẹn chết.
Cậu lấy con dao róc xương ra đập phá Vĩnh Hằng Cung tan nát.
"Lâu Vũ! Ta sẽ giết ngươi!!"
Việc Trần Linh vô dụng phát tiết sự tức giận trong Vĩnh Hằng Cung đương nhiên không thể thoát khỏi sự cảm nhận của Vô Cực Quân, nhưng hắn không hề tức giận.
Hắn nhớ lại những video từng xem trước đây, về những con mèo bò sữa phá nhà, cào hỏng ghế sofa đắt tiền, làm vỡ bình hoa tinh xảo, biến ngôi nhà thành một mớ hỗn độn, nhưng chủ của nó vẫn thấy nó đáng yêu.
Vô Cực Quân trước đây không hiểu những người nuôi mèo...
Bây giờ, hắn dường như đã hiểu một chút.
Khóe miệng Vô Cực Quân nở một nụ cười mà chính hắn cũng không nhận ra.
Các hiệp sĩ đứng cạnh nhau nhìn nhau, đều thấy được sự cảm thán giống nhau trong mắt đối phương.
"Đã lâu rồi không thấy Vô Cực Quân đại nhân cười như vậy."
Lâu Vũ tìm Mạc Dao, nhờ hắn giúp mình viết một bức thư cho Trần Linh. Mạc Dao nhìn hắn với vẻ mặt kỳ quái, cứ như đang nói:
Hồng Vương của chúng ta bây giờ đang bị ngươi giam lỏng, ngươi muốn gặp lúc nào cũng được, tại sao còn cần ta giúp ngươi viết thư?
Nhưng Mạc Dao không hỏi nhiều, vẫn viết. Sau khi viết xong nội dung Vô Cực Quân dặn dò, sắc mặt hắn càng trở nên kỳ quái hơn...
Trần Linh tức giận đến mức cả ngày không ăn cơm. Vô Cực Quân dường như cũng đã đoán được điều này, khi về nhà hắn chủ động mang theo lẩu đã làm sẵn. Đó là thứ hắn đã phải chịu một trận mắng chửi và lườm nguýt của Tô Tri Vi mới đổi được.
"Ăn cơm đi."
"Không ăn, no rồi."
"..."
Vô Cực Quân thấy Trần Linh hiếm khi trẻ con như vậy, suýt nữa bật cười.
Cuối cùng Trần Linh vẫn ăn. Cậu trước nay không bao giờ làm khó cái bụng.
Thật ra sau khi Vô Cực Quân tỉnh lại và trước khi sống chung với Trần Linh, hắn không hề ăn gì nữa. Cơ thể hắn đã không cần phải dựa vào việc ăn uống để duy trì chức năng. Hắn cũng không có tâm trí để ăn.
Nhưng khi ăn cùng Trần Linh, hắn lại trở nên thèm ăn.
Sau khi ăn xong, Trần Linh phát hiện một bức thư ở góc bàn. Cậu mở ra:
"Chuyện đêm qua, xin lỗi. - Lâu Vũ"
Trần Linh nhìn Vô Cực Quân đang im lặng xử lý công việc ở bàn làm việc, cứ như thấy ma...
Hắn xin lỗi ta ư?
Dù Trần Linh vẫn khó chịu, nhưng cơn giận trong lòng đã giảm đi quá nửa. Cậu vốn là một người dễ dỗ.
Nhưng đến tối, Vô Cực Quân lại vô cùng tự nhiên nằm xuống bên cạnh Trần Linh.
Trần Linh như một con mèo bị dẫm phải đuôi, bật dậy ngay lập tức, nhanh chóng lăn đến mép giường. Con dao róc xương lạnh lẽo đã nằm chặt trong tay, nằm ngang giữa hai người.
Cậu toàn thân căng cứng, ánh mắt cảnh giác, không tiếng động tuyên bố:
Hoặc là giữ khoảng cách, hoặc là cùng chết.
Vô Cực Quân: ...
Tối nay hắn dường như ngoan ngoãn lạ thường, chỉ liếc nhìn lưỡi dao một cái, rồi nằm thẳng xuống, nhắm mắt lại.
Đêm càng về khuya, thần kinh căng thẳng của Trần Linh từ từ giãn ra. Ngay khi cậu gần như nghĩ rằng người bên cạnh đã ngủ, giọng nói trầm thấp của Vô Cực Quân đột ngột vang lên trong không gian tĩnh lặng, mang theo một chút dò xét khó nhận ra:
"Trần Linh, cảm giác mất đi bản ngã là gì?"
Trần Linh: ...
Đúng chuyên ngành rồi phải không?
Trần Linh đã lười phải châm chọc chỉ số EQ thấp đến đáng sợ của Vô Cực Quân. Ở nơi hắn không thấy, cậu trợn mắt thật mạnh, bực bội nói:
"Không hay ho gì cả."
Nhưng giây tiếp theo, cái ác tính trong cơ thể cậu lại bắt đầu hoạt động, cái máu muốn chọc ghẹo lại nổi lên.
Cậu khẽ quay người, đối mặt với Vô Cực Quân, giọng nói mang theo chút lười biếng, như lời thì thầm bên tai:
"Sao, ngươi sợ rồi à?"
Con dao róc xương của Trần Linh chưa được cất đi, nhưng tư thế cầm dao không còn đầy tính tấn công. Ngược lại, nó giống như một vật vô thức được chơi đùa, khẽ lướt qua cổ hắn, vừa khiêu khích vừa mập mờ.
"Hay là... ngươi không nỡ...
Ngươi không muốn từ bỏ bản ngã, từ bỏ tình cảm của con người..."
Hơi thở đều đặn của Vô Cực Quân có một khoảnh khắc ngưng trệ. Hắn cảm thấy Trần Linh chính là điển hình của loại người "lành vết sẹo rồi lại quên nỗi đau".
Trần Linh dường như đang nghĩ đến một vài chuyện, không để ý đến sự thay đổi cảm xúc của Vô Cực Quân, cậu tự mình nói tiếp:
"Ngươi có nỡ hay không ta không biết, nhưng ta thì không nỡ."
"Bản ngã của ta, là ta, là chúng ta... đã phải trả một cái giá rất lớn mới giữ được."
Cậu giơ tay, ngón tay khẽ vuốt ve khuôn mặt gần như hoàn hảo của mình, ánh mắt lướt qua một nỗi buồn và sự lạc lõng khó nhận thấy.
"Để giữ được bản ngã, ở đây, đã có ba người rất quan trọng với ta hy sinh."
"Bản ngã đối với ta, vừa là cái lồng giam cầm ta, vừa là động lực để ta tiến lên."
"Ta sẽ không bao giờ từ bỏ bản ngã. Cho nên, Lâu Vũ, chúng ta vĩnh viễn không cùng đường."
Vô Cực Quân khẽ giật mình. Phải nói là, câu "chúng ta vĩnh viễn không cùng đường" thực sự đã làm hắn đau.
Trần Linh thu sự thay đổi cảm xúc của hắn vào trong mắt, nửa đùa nửa thật nói:
"Vô Cực Quân, ta khuyên ngươi một câu, vì nhân loại, ngươi hoặc là giết ta, hoặc là thả ta đi. Ta có linh cảm, nếu cứ giam ta thế này nữa, ngươi sẽ sớm bị nhốt vào lồng, giống như ta."
Vô Cực Quân không phủ nhận lời nói của Trần Linh, nhưng bây giờ hắn muốn biết một chuyện khác hơn.
Trước lạ sau quen.
Khi Vô Cực Quân một lần nữa lật người, Trần Linh thực sự có chút bó tay. Nghĩ đến bức thư xin lỗi ngô nghê khiến cậu mềm lòng ban ngày, cậu không nhịn được châm chọc:
"Cái này tính là gì?"
"Tích cực nhận lỗi, chết không hối cải à?"
"Cho nên lần này... ta sẽ cẩn thận hơn một chút."
Trần Linh: ???
... Thì ra hắn không hề xin lỗi về hành vi của mình, hắn chỉ đang xin lỗi về kỹ năng quá tệ của mình.
Trần Linh mở miệng muốn chửi, nhưng bị hắn một tay che lại.
"Đừng nói bậy... Trước đó, có thể nói cho ta biết... ba người đã khiến ngươi bị nhốt trong lồng là ai không?"
Trần Linh: ???
Đó là trọng tâm à?
Sau một hồi ồn ào, hóa ra hắn quan tâm nhất chuyện này sao?
Sau đó, Vô Cực Quân vẫn ép hỏi được ba cái tên đó từ miệng Trần Linh.
Trần Yến, Trần Thiên, Trần Yến.
Nhưng Trần Yến và Trần Yến, chẳng phải cùng một cái tên sao?
Về chuyện này, Trần Linh dù gần như không thể phát ra tiếng, vẫn kiên quyết yếu ớt sửa lại cho Vô Cực Quân.
Họ không phải là một người.
Thế là, giống như Phương Hiệp Văn có Trang Quốc Đống trong lòng, trong trái tim không lớn lắm của Vô Cực Quân, ngoài Ngô Đồng Nguyên, Mạc Dao và Tôn Bất Miên, lại có thêm ba người nữa dọn đồ vào ở.
Khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Ngày hôm sau, cánh cửa Vĩnh Hằng Cung mở ra. Tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu vào cánh cổng, chiếu lên người Trần Linh, khiến những dấu vết trên người cậu trở nên nổi bật và chói mắt.
Hắn định thả cậu đi sao?
Ngoài dự đoán, nhưng cũng trong dự đoán.
Cậu vốn còn muốn ra vẻ oai phong lẫm liệt rời đi, nhưng vì một vài lý do, cậu chỉ có thể vịn tường đi khập khiễng như bà lão.
Mạc Dao, người cũng được thả và đến đón cậu, thấy cảnh này mắt đỏ hoe, hận không thể chết để tạ tội.
Hồng Vương đại nhân vì cứu hắn mà đã phải chịu nhiều khổ sở...
Vô Cực Quân nhìn bóng dáng màu đỏ đó thật lâu. Hiệp sĩ bên cạnh thấy vậy không nhịn được hỏi:
"Vô Cực Quân đại nhân... tại sao lại thả hắn đi?"
Vô Cực Quân thở dài với vẻ mặt phức tạp, trong giọng nói mang theo một chút mệt mỏi mà chính hắn cũng không nhận ra:
"Cậu ta nói đúng, nếu cứ giam cậu ta nữa, người bị nhốt vào lồng, sẽ là ta."
Hắn khẽ nhắm mắt lại. Khi mở ra, sự phức tạp trong mắt đã biến mất, trở lại thành Vô Cực Quân lạnh lùng tàn nhẫn, quyết đoán.
______________
Ngoại truyện:
Sau khi cứu thế thất bại, Vô Cực Quân định giết Lâu Vũ trong thời đại lưu trữ, nhưng bị Trần Linh cứu.
"Lâu Vũ, dừng tay!"
Lâu Vũ có chút bối rối chỉ vào chính mình.
"Ta ư? Ta dừng tay à?"
"Ờ, ta không nói ngươi..."
Trần Linh nhìn Lâu Vũ đang ngây ngốc trước mặt, bất lực giải thích. Vô Cực Quân chớp lấy khoảng trống này, cố gắng đâm một nhát chí mạng về phía Lâu Vũ.
Lâu Vũ lớn đến từng này chưa từng thấy cảnh tượng này. Một phút trước, một người có ngoại hình giống hệt hắn đến tìm hắn. Vừa nói một câu "Lâu rồi không gặp", hắn ta đã rút dao đâm hắn đến chết, dọa hắn đánh rơi cả túi dưa muối trên tay.
Ngay sau đó, một hí tử áo đỏ lao đến chắn trước người hắn, đỡ đòn tấn công của đối phương thay hắn, che chở hắn phía sau.
"Tránh ra, Trần Linh, nhân loại không cần Vô Cực Quân."
Người này vẫn cực đoan như mọi khi.
Trần Linh không lùi bước, đối đầu trực diện với hắn.
"Nhưng hắn bây giờ còn chưa phải là Vô Cực Quân, hắn thậm chí còn chưa có được Nguyện Lực Xích Tinh. Ngươi dựa vào đâu mà quyết định sống chết của hắn?"
Vô Cực Quân sững sờ, rồi cười khổ.
Đúng vậy, bản sao của hắn trong thời đại này chỉ là một kẻ vô dụng, nhưng hắn vẫn không thể chờ đợi để giết hắn, để xóa bỏ mọi dấu vết của Lâu Vũ đã từng tồn tại trong mỗi thế giới.
Tại sao...
Bởi vì hắn phải chuộc lại lỗi lầm mà hắn đã gây ra. Lỗi lầm của hắn quá lớn, lớn đến nỗi ngay cả khi hắn giết chết chính mình của hiện tại, rồi giết chết chính mình của tương lai, mãi mãi không được siêu thoát, cũng không thể chuộc lại một phần vạn...
Trần Linh thấy sự mệt mỏi và cô độc trong mắt Vô Cực Quân, không kìm được hạ giọng.
"Nhân loại không cần Vô Cực Quân, nhưng trong thế giới mà ta khởi động lại, Lâu Vũ cũng có thể không làm Vô Cực Quân. Ít nhất, hãy cho Lâu Vũ này một cơ hội đi."
Trần Linh biết hắn chưa hoàn toàn thuyết phục được Vô Cực Quân, vì vậy, nhân lúc đối phương đang ngẩn người, cậu kéo Lâu Vũ đang ngơ ngác nhanh chóng chạy trốn đến Thần Nông Giá.
Lâu Vũ há hốc mồm nhìn hí tử đã cứu hắn bay trong gió như một con bướm đỏ, bất chấp trọng lực, muốn nói lại thôi.
Trần Linh nhận ra sự lo lắng của hắn, quay đầu lại cười trấn an. Đôi khuyên tai màu đỏ son khẽ rung theo chuyển động của cậu.
"Đừng căng thẳng, ta sẽ không làm hại ngươi."
"Chúng ta... đang đi đâu..."
"Đến Thần Nông Giá. Ngươi chưa nhận được tin nhắn sao?"
"Ta nhận được rồi, nhưng..."
"Không nhưng nhị gì cả, ngươi phải ở bên cạnh ta trong suốt thời gian này, nghe rõ chưa?" Trần Linh hung dữ đe dọa, "Nếu không ngươi chết chắc đấy!"
Lâu Vũ nhìn bộ dạng nhe răng nhe lợi của người này, một chút cũng không sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy an tâm.
Hắn ngoan ngoãn gật đầu.
"Cảm ơn ngươi."
Trần Linh đưa Lâu Vũ đến Thần Nông Giá, cuộc họp Cửu Quân vẫn diễn ra như bình thường.
Cơ Huyền không ngoài dự đoán, nghe đến giữa chừng liền mất bình tĩnh, mắt đỏ hoe vác một cái xẻng ra ngoài đào Nguyện Lực Xích Tinh.
Nhưng lần này Lâu Vũ lại không đi theo.
Trần Linh nhìn Lâu Vũ cũng có chút tiếc nuối nhưng lại bất an ngồi cúi đầu ở chỗ của mình, không kìm được hỏi:
"Ngươi không muốn cùng tiến sĩ Cơ ra ngoài đào thử sao, biết đâu thật sự có đấy?"
Lâu Vũ nghe thấy, ngẩng đầu nhìn Trần Linh, ánh mắt lóe lên một tia sáng, nhưng rồi nhanh chóng lại tối sầm. Hắn gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Trần Linh có chút không hiểu, cậu hỏi:
"Cái này là ý gì?"
Lâu Vũ như một đứa trẻ phạm lỗi, cúi đầu suy nghĩ rất lâu, rồi bắt chước Lục Tuần, gọi một cách gượng gạo và ngây ngô:
"Trần Đạo..."
Hắn vừa mở miệng, mắt đã hơi đỏ, nhưng vẫn kìm nén sự nghẹn ngào, tiếp tục nói:
"Ta sau khi có được năng lực, có phải đã phạm một lỗi lầm rất lớn không..."
"..."
Là sự im lặng, cũng là sự thừa nhận.
Lâu Vũ là một người thông minh. Nghe xong cuộc họp này, kết hợp với những chuyện đã xảy ra trước đó, hắn cũng đại khái hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mắt hắn rưng rưng nước, kiên cường cắn môi.
"Nếu là vậy, năng lực... ta không cần nữa..."
Không khí đang bi thương và nặng nề, giọng nói cực kỳ xuyên thấu của Cơ Huyền đã truyền đến.
"Lâu Vũ! Ngươi đang làm gì thế? Mau ra đây đào đi! Những người khác đều có siêu năng lực, chỉ có hai chúng ta là gà mờ. Sao ngươi lại không cầu tiến thế?"
Lâu Vũ: ...
Trần Linh: ...
Ngay cả trong bầu không khí nặng nề như vậy, Trần Linh cũng có chút nhịn không được cười. Cậu đưa tay vỗ vai Lâu Vũ.
"Lâu Vũ, ngươi có tin ta không?"
Lâu Vũ ngơ ngác nhìn Trần Linh, người lần đầu gặp đã không tiếc thân mình cứu hắn. Hắn, một người chưa bao giờ tin tưởng bất kỳ ai, lại ma xui quỷ khiến gật đầu.
"Ngươi thất bại trong quá khứ, là vì ngươi chỉ tin vào chính mình." Giọng nói của Trần Linh ôn hòa nhưng kiên định, "Lần này, hãy tin ta, tin những Cửu Quân khác. Chúng ta cùng nhau thử, được không?"
"Đi đào đi. Tiến sĩ Cơ vẫn đang đợi ngươi. Ngươi và tiến sĩ Cơ là đồng đội đã kề vai sát cánh cùng nhau cứu sống hàng chục vạn người. Các ngươi sẽ hợp nhau thôi."
Lâu Vũ ngây người nhìn Trần Linh một lúc lâu, rồi dưới tiếng gọi của Cơ Huyền, hắn kiên định gật đầu, cũng cầm một cái xẻng đi ra ngoài.
Không lâu sau, tiếng cười nhạo của Cơ Huyền không chút khách khí vang lên:
"Haha, ta biết ngay ngươi cũng muốn siêu năng lực mà, giả vờ thanh cao cái gì?"
Cuối cùng họ đã thực sự đào được Nguyện Lực Xích Tinh.
Cơ Huyền giơ cao hai tay hét lớn: "Đừng coi thường tuổi trẻ!"
Hắn phấn khích đến mức muốn ôm Lâu Vũ trước mặt hôn một cái thật mạnh, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế lại.
Trần Linh đang lén lút quan sát hai người trong Hư Vô, thấy vậy không kìm được mỉm cười lắc đầu.
"Không phải nói để hắn chỉ làm Lâu Vũ thôi sao? Ngươi đã nuốt lời rồi."
Giọng nói của Vô Cực Quân vang lên sau lưng Trần Linh.
Trần Linh quay người lại. Vô Cực Quân nhìn sắc mặt trắng bệch của cậu vì đã cưỡng ép xuất ra một lượng lớn Nguyện Lực Xích Tinh, không kìm được cau mày nói:
"Không đáng."
Trần Linh trợn mắt với hắn.
"Ngươi muốn hắn về hưu sớm ta còn không chịu đâu? Tái thiết sau thảm họa ai sẽ làm, về mảng vật liệu học có ai hơn được Vô Cực Quân Lâu Vũ?"
Tuy giọng điệu của Trần Linh không tốt, nhưng những lời của cậu lại rất lọt tai.
Vô Cực Quân nghe xong sững sờ, khóe miệng không kìm được khẽ nhếch lên, rồi lại cố gắng đè xuống, giả vờ bình tĩnh thừa nhận:
"Cái đó thì... đúng là như vậy..."
Trần Linh: ...
"Trước đây ngươi không phải luôn phàn nàn rằng ta tin tưởng Tô Tri Vi, tin Ngô Đồng Nguyên nhưng lại không tin ngươi sao?"
Trần Linh tiến lên hai bước, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Vô Cực Quân, đôi môi khẽ hé:
"Bây giờ ta nói cho ngươi biết, ta tin tưởng Vô Cực Quân, Lâu Vũ."
Vô Cực Quân ngây ngẩn nhìn người trước mặt với ánh mắt kiên định, phong thái tuyệt vời. Hắn thở phào mỉm cười. Khoảnh khắc này, cuối cùng hắn đã hoàn toàn trút bỏ được gánh nặng trên vai.
"Vậy... ta cũng tin tưởng Trần Linh."
"Sau này, giao lại cho ngươi vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com