[ Haitani x Mikey ] Cướp dâu END
Thật ra thì tôi đã end rồi nhưng chợt nhớ ra còn bộ này chưa end nên làm nốt mà nói để hoàn thành fic này thì có lẽ phải viết một fic riêng cho nó, nhưng vì tôi lười nên sẽ cho nó kết mở vậy =v="
——————————
Cảm nhận từng thớ gió lướt qua bàn tay, y khẽ rùng mình, vậy là mùa đông năm nay lại đến sớm hơn dự kiến. Khẽ khàng chắp hai bàn tay vào nhau, y nhẹ nhàng thổi ra từng luồn khí nóng, ngẩn đầu nhìn lên bầu trời, mây đã trở nên xám xịt, có lẽ là sắp có một cơn mưa kéo đến, nghĩ đến đây, y lại mơ màng nghĩ về cảnh tượng ngày đầu gặp hắn, ngày đó cũng là một bầu trời âm u đổ đầy cơn mưa, y đứng giữa hiên nhà mà ngắm nhìn cảnh vật bị nước mưa chút xuống. Cây dù khẽ khàng che trên đầu y, chắn cho những hạt mưa nhỏ vẫn còn rơi vào trong mái. Khôi Cốc Lan khẽ cười, đưa cây dù đã thấm ít nước mưa vào tay y.
Cẩn thận kẻo ướt.
Giờ nhớ lại, lòng y lại có chút đau lòng, một người là người mình yêu, một người là phu quân mình, đứng giữa hai sự lựa chọn, y chỉ biết lảng tránh. Tâm tư suy nghĩ mà không biết đã có người đến phía sau, đặt bàn tay ấm áp lên vai, y thoáng giật mình quay lại, Long Đảm đang ở sau mỉm cười nhìn ý vị người phía trên.
" Thân thể không tốt, cẩn thận cảm lạnh. "
Nói rồi lấy ra trong người một tấm áo choàng khoác lên vai y, vỗ vỗ vào cái coi như đã xong.
" Hahah, huynh cần gì phải lo lắng đến vậy, thân thể ta vẫn rất tốt mà. "
Y nhoẻn miệng cười, tính khí vẫn vậy mà.
" Đề phòng vẫn là trên hết. "
Cậu híp mặt, cố nặn ra nụ cười nhìn người phía trước, đến bao giờ, mới có thể nhìn thấy nụ cười ấy lần nữa ? Đôi tay nắm chặt, tự trách mình vô dụng, ở trước mắt mà không thể bắt lấy, đôi mắt đượm buồn nhìn lấy người mình yêu giờ đã là của người khác.
Chết tiệt chết tiệt, mày thật vô dụng Long Đảm.
Y nhìn lại, đôi mắt thoáng qua khẽ buồn bã, đưa tay áp lên mặt người kia, nói những lời mà y không chắc có thể thực hiện.
" Đừng lo, rồi chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau, sẽ không có ai có thể chia cắt chúng ta, chúng ta là một ! "
Dù biết vẫn chỉ là lời nói dối nhưng cậu cũng mong nó có thể là thật. Đôi tay ôm lấy thân người nhỏ bé, cằm dụi dụi vào đầu người kia, hít lấy mùi hương dịu nhẹ như thể cố khắc sâu vào trong lòng.
Y lọt thỏm giữa người cậu, bàn tay nhỏ nhắn khẽ vỗ về tấm lưng rộng lớn, mặc kệ cho cậu làm gì, chỉ biết gục vào cảm nhận nốt sự ấm áp người mang lại.
Mày thật vô dụng Thứ Lang.
Chiều muộn trên con đường trở về phủ Khôi Cốc, bao nhiêu niềm háo hức vui vẻ đều bị dập tắt bởi bản mặt sát khí của phu quân y, mà nhắc đến hai từ ' phu quân ' sao thật nặng nề, muốn nói mà chẳng dám thốt lên. Khôi Cốc Lan sát khí bừng bừng, ngồi trên ghế gỗ tay gõ gõ xuống bàn, hướng mắt dán chặt vào y mà cất giọng nói khàn đặc lạnh lẽo mỉa mai.
" Sao hả ? Đi chơi với đệ đệ ta vui tới vậy à ? "
Y khẽ rùng mình, tại sao hắn lại biết truyện đấy ? Không lẽ có người theo dõi ?!
" Chẳng phải chàng đã biết câu trả lời rồi sao, tại sao còn hỏi ta ? "
Y nhoẻn miệng, dù gì cũng phải chết, thôi thì cho nó đến sớm hơn dự tính vậy.
Y nhắm mắt, chờ đợi căn thịnh nộ của Khôi Cốc Lan. Nhưng, khác với điều y tưởng tượng, hắn chỉ nhẹ nhàng trách móc.
" Từ trước tới nay, dù chỉ một chút. Ngươi cũng không có tình cảm với ta ? "
Câu nói hắn thốt ra, khiến y cảm thấy trầm lặng, đôi mắt mở lớn, đôi môi mấp máy, hắn biết hắn đang nói cái gì không vậy, yêu ư ? Chẳng phải chính hắn đã cướp đi tình yêu của y ư ? Đừng nói dù chỉ một chút, cho đến kiếp sau y cũng không yêu hắn, đời đời kiếp kiếp đều là hận !
" Chưa từng ! "
Câu nói lạnh lẽo phát ra, khiến ai đó quặng thắt.
Khôi Cốc Lan cười trừ, dù đã biết câu trả lời từ trước, nhưng tại sao tim hắn vẫn đau ? Có lẽ, thực sự, hắn đã yêu y rồi...
Tình yêu đến như một cơn gió nhưng cũng biến mất như một cái thoáng qua.
Yêu hay hận, chính hắn cũng phải biết. Tự đắm chìm trong mộng tưởng của mình, để khi dứt ra đã là quá muộn.
Hắn run rẫy cất giọng nói khàn đặc, như một chút tôn nghiêm cuối cùng mà cầu xin y.
" Xin ngươi... hãy ở với ta đêm nay.. lần cuối.. "
' Lần cuối ' câu nói hắn thốt ra khiến y nghi hoặc, trầm mặc mà suy nghĩ, lúc lâu mới có tiếng khe khẽ vang lên.
" Được rồi "
Sáng sớm, thức dậy với một cơ thể mệt mỏi, y liếc sang bên cạnh như một thói quen, nhưng lạ thay, hắn lại không có ở đây, y thầm nghĩ, hắn lại đi trêu hoa ghẹo bướm ở đâu rồi cũng nên.
Thứ Lang lắc đầu, xưa tan những thứ hỗn đản ấy đi, lòng lại trùng xuống, câu nói đêm qua là có ý gì ? Hay là nói muốn giải thoát cho y ?
Suy tư trầm tính mà không biết nha hoàn đã đứng bên từ lúc nào, y giật mình cười gượng để nàng thay y phục cho mình. Căn phòng u tịch chỉ có tiếng lược chải, có lúc thì lại là tiếng sột soạt của trang phục vào nhau, y rùng mình, nơi này vốn dĩ đã lạnh lẽo vậy rồi nay khi không có hắn lại càng lạnh hơn. Bất giác tự nhiên giật mình, tại sao y lại nghĩ đến hắn ? Không lẽ giống như hắn nói có chút tình cảm rồi sao ?
Không phải, chắc chắn không phải là thứ đó, căm ghét hắn còn chưa hết sao có thể là yêu được, lắc đầu nguầy nguậy, y đứng lên đi ra khỏi phòng, có lẽ đi dạo sẽ giúp y khuây khỏa đi phần nào.
Dạo chơi trong vườn thượng uyển, y bất giác lại nhớ về quá khứ trong đêm cơn mưa. Lúc đó, bóng dáng hắn cô độc biết bao, khi đưa dù đến, ánh mắt hắn dường như khác hẳn với hiện tại, nó dịu dàng mà trìu mến. Khôi Cốc Lan đưa cây dù rồi lại đứng lên đi đến hiên ngắm nghía trời mưa, mặc cho chúng có làm ướt hán phục của hắn, hắn cũng không màng, chỉ mỉm cười nhìn lên những đám mây xám xịt đang tất thảy trút dần những gánh nặng xuống. Hình ảnh lúc ấy khiến y có chút không nỡ, chỉ muốn chạy lại mà ôm lấy hắn.
Cánh hoa hồng nhỏ nhẹ rơi xuống đầu y, y thoáng chốc mà cầm lấy nó. Màu hồng nhạt mang nét đặc trưng của mùa xuân, nhị hoa có chút màu vàng nhẹ của nắng hạ, là hoa anh đào ?! Mùa đông đang dần đến mà những cánh hoa đó vẫn còn. Nhưng liệu có được bao lâu ?
Hoa đẹp đến mấy cũng có lúc tàn.
Tình đẹp đến mấy cũng có lúc tan.
Nó mỏng manh nhưng lại mang ý chí kiên cường.
Y cụp mắt, tư lự nghĩ về điều phiền muộn, liệu y có giống nó ? Có thể trở thành một người can đảm dám đối mặt với số phận, không còn chạy trốn hay lãng tránh ? Y nhếch miệng cười, một nụ cười nữa vời đúng với số phận.
Điều đó thật xa vời !
END
Lần này end thật rồi nha ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com