Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[ Wakasa x Mikey ] Hoa hướng dương

Tôi đã ngâm cái fic này quá lâu rồi giờ mới có dịp để đăng nhân ngày đi học 🥲💔

Lưu ý: đọc không quạo, không hỏi nguyên nhân, fic rất logic và cộc lốc, đang trong quá trình tự kỉ nên đừng hỏi tại sao 😔💔

——————————

Người thiếu niên nằm trên giường bệnh, hơi thở yếu ớt cùng đống dây truyền xung quanh càng thêm nổi bật, những miếng băng gạt không thể nào che hết được những vết thương tím bầm, đôi mắt nhắm nghiền không còn gì gọi là sức sống. Em lạnh kẽo nằm trên chiếc giường trắng tinh, an tĩnh mà đến lạ thường. Người đàn ông bên cạnh cũng không chút cử động, đôi mắt dịu buồn hướng về phía cửa sổ, mùa thu đến rồi mang theo những cơn gió lạnh buốt giá, những chiếc lá héo mòn rụng rời rơi xuống, mang theo những kỉ niệm vui buồn bay đi...

Hắn ngồi đó, vẫn ôm bó hoa hướng dương trong lòng, tự nhẩm lại những kỉ niệm cùng em bên cạnh. Em từng nói, rất thích hoa hướng dương, vì nó, là loài hoa hắn thích, hắn cũng từng nói, hắn rất thích hoa hướng dương, vì chúng, đã đem em đến bên hắn. 1 căn nhà chòi trên đồi hướng dương, tổ ấm hạnh phúc cũng bắt đầu hình thành. Nụ cười nên thơ cùng giọng nói non nớt làm hắn thật nhớ, những khoảng khắc hạnh phúc cùng em nô đùa bên nhau, những kí ức ngọt ngào cùng em ngày ngày thức dậy, thật đẹp nhưng cũng thật đau.

Hắn đứng dậy, tay vẫn nắm chặt lấy bó hoa mà ném vào thùng rác, giờ đây, chúng đã không còn quan trọng nữa rồi.

Đến căn nhà nhỏ bên đồi, hắn có thể cảm nhận được sự ảm đạm nặng nề bao chìm lấy nơi này. Những cánh hoa héo mòn như mất đi sức sống khi không còn ánh nắng, cũng giống như hắn bên cạnh khi không có em, ánh mặt trời của hắn, giờ đây, đã không còn. Bước đến bên cạnh cánh đồng, hắn nhẹ nhàng thả người vào vòm hoa ấy, suy nghĩ mà chìm đắm trong giấc ngủ, nhẹ nhàng như gió mà thiếp đi. Cuộc đời hắn, chỉ còn mỗi em bên cạnh....

.

Năm hắn lên 8, trong 1 vụ tai nạn giao thông mà mất đi người thân trở thành cô nhi. Năm lên 10 đã dùng nắm đấm để giải quyết bạo lực. Năm 15 đã trở thành bất lương với biệt danh là bạch báo. 17 tuổi rút khỏi giới giang hồ đi tìm sự nghiệp, và đó cũng là lúc hắn gặp em, người con trai có mái tóc màu vàng nắng.

Tiếng mưa tầm tã tí tách rơi xuống, hắn đứng bên trạm xe buýt mà trầm mặc, hắn vậy mà lại không mang ô, thở dài ngao ngán hắn nhìn lên bầu trời xa lạ, mây đen nặng hạt rơi xuống như muốn trút hết gánh nặng, những tủi nhục trong cuộc sống, những biến cố đã xảy đến, và như thể đang khóc than cho số phận nghiệt ngã. Bỗng từ đâu cái đầu nhỏ nhô lên, xoá tan dòng suy nghĩ chán trường của hắn. Đó cũng chính là lần hắn gặp em, nhỏ nhắn mà xinh đẹp, đó là 2 từ duy nhất để hắn có thể nghĩ về em trong lúc này. Em đưa cho hắn chiếc ô rồi mỉm cười chạy đi, hắn ngẩng người như thể chưa hiểu chuyện gì xảy ra, tay vẫn nắm chặt lấy nó mà thầm nghĩ người đó thật kì quặc.

Đêm đến, hắn ra ngoài làm thêm nhiệm vụ, mặc cho đã nói rút khỏi giới bất lương nhưng những tiền sinh hoạt hằng ngày của hắn đều dựa vào chúng mà sống. Hắn thơ thẩn đi trên con đường quen thuộc, quãng đường hôm nay thật lạ, có vẻ như có 1 vị khách không mời mà đến, hắn nhẹ nhàng bình thản vờ như không thấy, đến 1 lúc nào đó mà đánh úp bất ngờ. Khi biết người đó là ai hắn mới dần thu sát khí, đôi mắt dần dịu và đôi tay thả lỏng, là thằng nhóc sáng nay đã đưa ô cho hắn. Đưa tay đỡ nó, hắn gầm gừ dọa nạt bắt nó đi về, chỉ tiếc người tính không bằng trời tính, nó vậy mà không sợ còn chủ động ôm lấy hắn, nụ cười ngây dại bất giác làm hắn thả lỏng, đã lâu lắm rồi, hắn mới cảm nhận được hơi ấm này.

Đứng lặng cho nó ôm, hắn cũng không muốn đẩy ra, có lẽ, hắn muốn cảm nhận hơi ấm này thêm chút nữa, thêm 1 chút để hắn có thể yên lòng. Tiếng còi cảnh sát vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng, hắn chậc 1 tiếng rồi ôm nó chạy trốn, đang yên đang lành lại xuất hiện 3 cái thằng cảnh sát ngán đường, hắn cau mày thầm nguyền rủa. Vốn dĩ là không biết nhà nó nên hắn đành đưa nó về nhà, mở cửa bước vào là những thứ lạ lẫm nó chưa từng gặp qua, hắn bước vào để lại nó bên ngoài nhìn ngắm xung quanh. Hắn lên giường đi nằm lại thấy có cục gì đó chồi lên, không nghĩ không rằng mà mở toang nó ra, lại không ngờ rằng là cục bông nhỏ chui rúc trong đó, hắn không thèm để ý mà chỉ muốn đi ngủ, hôm nay là đã quá mệt rồi, thích làm gì thì làm đi thằng oắt con.

.

Hắn tỉnh dậy với 1 nỗi đau bên tay, cục bông nhỏ đêm qua hắn đem về vẫn còn đang say giấc, không muốn đánh thức hắn nhẹ nhàng ngồi dậy xuống giường. Thức ăn đã hết, hắn chỉ đành đi ra ngoài mua đồ, mọi lần đều nhờ người khác mua hộ nay lại vì 1 thằng nhóc không quen biết mà tự mình đi mua. Hắn có phải là sắp biến thành gà trống nuôi con rồi không ? Hắn rùng mình lắc đầu, không được, phải tìm thấy bố mẹ của thằng nhóc đấy sớm thôi !

Hắn uể oải bước về phòng, trên tay còn cầm đống đồ không rõ nguyên nhân, lần đầu đi chợ khiến hắn có cảm giác ớn lạnh, bọn họ có phải quá nhiệt tình rồi không ? Bỗng từ đâu xuất hiện 1 cái đầu vàng nhô ra xô vào lòng hắn mà khóc thút thít. Hắn đờ người đứng chôn chân tại chỗ, đối với trẻ con vẫn là không biết cách dỗ, hắn lẳng lặng đưa tay sờ lên mái tóc ấy, như 1 cách an ủi mà hắn có thể nghĩ ra, nó vẫn nắm chặt không chịu buông như thể sợ người trước mặt sẽ biến mất, sẽ bỏ lại nó mà đi.

Bố mẹ không thấy, tiền cũng sắp hết, còn phải gánh cái của nợ này nữa, hắn thở dài, thật phiền phức ! Đưa tay lau lấy giọt nước mắt, hắn nhẹ nhàng hôn lên mi mắt đã đỏ ửng, trầm ngâm mà vỗ về cục bông nhỏ, hành động này, hắn chưa từng làm với ai bao giờ, chỉ có nó, là hắn phải hạ thấp mình mà nhẹ nhàng dỗ dành, có phải là do định mệnh sắp đặt ? Dù không tin nhưng hắn cũng mong là vậy.

Đến tối, hắn lại rủ thằng nhóc đi đánh nhau, có lẽ nên cho nó biết cuộc sống khắc nghiệt là như thế nào, nhưng cũng chính vì lẽ đó mà hắn sắp mất đi người thương. Cuộc đời hắn vốn dĩ chỉ có 1 mình, nay lại vì sự xuất hiện của 1 thằng nhóc mà khiến hắn cảm thấy lạ lẫm. Cũng chính vì thế mà cảm xúc hắn dành cho nó cũng đặc biệt, từ việc mỗi sáng thức dậy đến nấu ăn rồi dẫn đi chơi, cảm giác rất xa lạ nhưng cũng rất mới mẻ mà khiến hắn rung động.

Nó cũng là 1 đứa trẻ nhưng suy nghĩ lại không khác gì người lớn, cũng là mồ côi cha mẹ và có 1 quá khứ bất hạnh, nó với hắn giống nhau, đều sinh ra đã được chỉ định là những con người cô độc, nhưng cũng vì cách thần kì nào đó mà hắn và nó lại đến với nhau, và cũng vì nó thích hắn nữa ! Trí nhớ non nớt của nó không cho phép nó tiếp thu quá nhiều kiến thức khiến nó hiểu sai thế nào là từ thích, thế nào là từ yêu, nó chỉ biết, thích chính là hắn có thể ở bên cạnh nó suốt đời, không bao giờ bỏ rơi nó.

.

2 năm nữa lại trôi qua, cuộc sống của 2 người dần ổn định, không đánh nhau không bất lương, chỉ có cuộc sống yên bình hạnh phúc. Nó chạy đến lao vào lòng hắn mà dụi, như chú mèo nhỏ mà quấn lấy chủ nhân, hắn cũng thuận theo mà vuốt lấy mái tóc ấy. Khi đã ổn định lại nó mới ngước mắt lên mà nhìn, nó bảo nó muốn 1 căn nhà chòi trên đồi hoa hướng dương, như vậy mỗi lần được nghỉ nó và hắn có thể lên đấy chơi, hắn cũng ngạc nhiên khi nó nói về truyện đó nhưng cũng cười nhẹ mà gật đầu đồng ý, nó cười, nụ cười ngây ngô khiến hắn có chút mềm lòng - " Em thích hoa hướng dương vì đó là loài hoa anh thích ! "

Cũng không biết từ bao giờ mà hắn đã yêu thằng nhóc ấy, thằng nhóc có cái nụ cười ngây dại cùng với cái bóng nhỏ bé. Lúc cái câu nói mà nó thốt ra, hắn đã không thể kìm nỗi cảm xúc mà lao đến ôm nó vào lòng rồi nhấc nó lên mà thủ thỉ rằng hắn cũng thích nó. Cứ thế mà trong giờ làm việc hắn cứ ngẩn ngơ khiến cho những người khác sợ hãi mà không dám lại gần, ra về còn chân nọ xọ chân kia mà như người say rượu ghé vào cửa hàng bán hoa, hắn liếc nhìn 1 cái rồi vẫn chọn loại hoa mà hắn thích nhất, gói ghém cẩn thận hắn không quên ghé vào quán taiyaki mà mua cho em 1 bịch. Hắn vui vẻ nhảy chân sáo về nhà, miệng không ngừng ngân nga mấy bài hát kì lạ, cuộc sống của hắn thật sự rất hường mà.

Nhưng đời không giống cổ tích, sẽ không có cái gọi là kết thúc có hậu, hoàng tử sẽ không có được công chúa, cũng như sẽ không có cái gọi là hạnh phúc, tất cả chỉ là giả dối.

Nó ở nhà chán nản, bận tâm khi hắn phải tăng ca, nó ghét điều đấy, ghét sự cô độc khi nó phải trải qua. Nó đeo giày vào và bắt đầu chạy ra ngoài, những bước chân lạ lẫm cùng tiếng nói đùa xa lạ khiến nó cảm thấy sợ hãi, thế giới quanh nó thật đáng sợ khi không có hắn. Nhưng không sao, nó vẫn sẽ lạc quan vẫn sẽ vui vẻ khi không có hắn, nó không muốn hắn phải buồn, không muốn hắn phải lo lắng, không muốn hắn phải muộn phiền vì nó. Nhưng..... điều gì tới rồi cũng sẽ tới, nó đã gặp lại đám người cũ của hắn, điều này có lẽ không thể tránh khỏi 1 cuộc ẩu đả xảy ra , dù cho đã không còn dính líu tới giới bất lương nhưng những kẻ thù của hắn thì vẫn còn. Hắn có lẽ phải lường trước được điều này sẽ xảy đến nhưng không, hắn rất bình thản khi nghĩ về truyện đó sẽ không xảy ra, điều đó đã khiến gã phải trả 1 cái giá cho sự chủ quan của mình. Mất đi người mình yêu.

.

Tỉnh dậy bên những khóm hoa vàng nắng, hắn vô thức ngồi dậy bật khóc, hắn ghét chúng, ghét chúng khi đã cướp đi em của hắn, ghét chúng khi đã đưa em đến bên hắn, ghét chúng khi đã khiến em phải thích hắn, ghét chúng khi hắn lại thích loài hoa này.....

Vì sao em thích hoa hướng dương ?

Vì đó là loài hoa anh thích.

Vì sao anh lại ghét hoa hướng dương ?

Vì chúng đã cướp đi em khỏi anh...

...

Wakasa, em đợi anh.

Manjiro, anh đến đây.

———————————

2108 từ.

13:55

1/8/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com