[ ??? ] Yêu
Một thế giới không có chiến tranh, không có ganh ghét, không có phản bội, chỉ có hạnh phúc, một cuộc sống mà em luôn hằng ao ước. Nụ cười vụt tắt, nước mắt chảy ra, đôi mắt ngấn lệ quay lại nhìn người phía sau, mỉm cười nhưng đầy bi thương, giây phút chia li ấy, người có hối hận không, người có muốn chọn lại không ?
Y lắc đầu, không ngoảnh lại mà tiến về phía trước, mỉm cười mà nói ra lời bình thản - " Không hối hận ! "
Người con gái phía sau ngẩn người, đôi mắt hướng về phía bóng dáng nhỏ bé, đôi môi dần mím lại, bộ bạch y nổi bật lên giữa rừng hoa bỉ ngạn, diễm lệ mà đau thương. Bạch y trắng muốt tô điểm cho vài vệt máu chấm loà, kí ức theo đó mà dần mờ nhạt, bỉ ngạn hoa mang lại sự đau thương, sự chia li, sự đau khổ.
Bỉ ngạn hoa một nghìn năm nở, một nghìn năm tàn.
Mang theo những hồi ức đau thương mà dần tan biến, bộ bạch y trắng muốt đứng chờ giữa rừng hoa đỏ thắm, dù cho qua bao lâu, trăm năm hay nghìn năm cũng chẳng thể đến được với nhau, có hoa lại chẳng có lá, có lá lại chẳng thấy hoa, bất tương phùng mà chẳng đến được. Chờ đợi nghìn năm chỉ để gặp người, từ bỏ luân hồi mà để nhìn người... nhưng còn người thì sao, có nhớ đến kẻ đã chờ mình cả nghìn năm ? Bao nhiêu vong linh đi qua, bao nhiêu oán hồn ở lại, đã có thể nhìn thấy bóng dáng ấy ? Y lặng thinh, đôi mắt vô thức lại hướng về người con gái phía sau, người con gái chưa từng rời khỏi y nửa bước.
" Sao nàng còn chưa đi ? "
" Vì chàng còn ở lại ! "
Y mỉm cười, không nói gì đưa tay sờ lên cánh hoa đỏ rực, một màu đỏ huyết lệ chảy xuống - " Bất năm tương phùng ! "
Người con gái loã xoã mái tóc bạch kim đứng lặng người tại đó, ánh mắt mờ đục mất đi lí trí nhìn theo hình bóng bạch y cô độc.
Hãy cứ bước tiếp về phía trước, bởi vì đằng sau chàng luôn có ta bảo vệ, hãy cứ vươn đôi cánh bắt lấy tự do, bởi vì ta luôn ở bên cạnh chàng. Đừng nghĩ gì mà hãy hạnh phúc.
Mỉm cười chua chát, nàng lại gần bên y, đưa tay một đường xuyên qua bạch y nhiễm đỏ.
Hãy sống tốt.
Bạch y đỏ huyết đổ gục xuống đất, lọn tóc loã xoã thấm đẫm máu đỏ, khuôn mặt xinh đẹp giờ đã nhắm lịm. Nàng đưa tay vén từng lọn tóc, khuôn mặt bình thản phủ lên một tầng u buồn, lệ nhoà chảy xuống, mỉm cười nhìn y lần cuối.
Ta sẽ ở phía sau bảo vệ chàng, nên hãy cứ bước tiếp, hãy cứ mỉm cười.
Hãy hạnh phúc, người tôi yêu !
Hắc Bạch vô thường xuất hiện, mang theo linh hồn cô độc trở về vòng luân hồi, từ giờ trở đi, sẽ không còn thấy bóng dáng nhỏ bé chờ đợi một người nữa, sẽ không nhìn thấy bộ bạch y cô độc ấy nữa, sẽ không nhìn thấy nụ cười xinh đẹp ấy nữa.
Vòng luân hồi mang theo linh hồn thuần khiết, mang theo dòng hồi ức đau thương mà tan biến. Mong kiếp sau, người có thể hạnh phúc.
.
" Ngươi đã đến quá muộn, y đi rồi "
Nàng quay lưng lại, không nhìn thẳng vào người mới đến, đôi mắt liếc quay dáng vẻ bình thản của gã.
Một lúc lâu sau, gã mới cất giọng khàn khàn của mình mà nói - " Ta không thể mang lại cho y hạnh phúc "
" Ngươi cũng xứng sao ?! "
Không khí im lặng bao chùm lấy nơi hoàng tuyền u tối, bóng hình tử y lướt nhẹ qua người nàng, giọng nói trầm đục vang lên như thể khinh khỉnh người phía sau.
" Ngươi cũng không xứng đáng với y ! "
Nàng bất giác cười, không phải là vì câu nói của hắn mà là tự chế giễu chính mình thật ngu ngốc, gã nói đúng, nàng không xứng !
" Nhưng ngươi cũng đừng mong gặp lại y, đã quá muộn rồi... "
" Ta biết "
.
Vòng luân hồi vừa dứt, linh hồn cũng vì thế mà tan biến. Gã nghiến răng, vậy mà lại không kịp. Đôi mắt sâu hút vẫn nhìn lấy nó như thẩm thấu điều gì, gã ngẫm lại lại nở một nụ cười kì quái.
Ở nơi nào đó của thế giới mới, một sinh linh nhỏ vừa mới chào đời, cậu nhóc mang theo sứ mệnh cao cả, nhưng cũng lại một mình bước đi trên con đường cô độc ấy, lớn lên với vòng tay yêu thương của cha mẹ, được người thân và bạn bè yêu quý, nhưng cuộc sống lại thật chớ trêu, vận mệnh cứ thế mà lại xoay chuyển lần nữa, một lần nữa quá khứ lại tiếp diễn, một lần nữa bước đi trên con đường đã chọn, một lần nữa lại đánh mất nụ cười ấy. Gã mỉm cười.
Nếu ta không có được em, vậy ai cũng chẳng thể có được em !
" Ngươi vậy mà vẫn chưa từ bỏ được quá khứ ... "
Kì phùng địch thủ gặp lại nhau sau trăm năm, đứng trước ngưỡng cửa của sinh tử, họ tặng cho đối phương luồng sát khí vô hình, cười lạnh hừ một tiếng.
" Nếu đã đến sao chúng ta không cùng tâm sự một chút ? "
" Không, ta chẳng có gì để nói với ngươi "
"..."
Tiếng gió xào xào bay giữa khoảng trời vô định, từng tiếng vi vu đùa nghịch trong gió, dù chỉ rất nhỏ nhưng cũng làm người ta thấy lạnh gáy, nó không khác gì là hàn khí lạnh của âm giới.
" Nên giải quyết rồi... cả quá khứ lẫn hiện tại "
Giọng nói trầm nhẹ vang lên, như một lời oán trách mà gửi đến người phía trước.
" Chẳng lẽ ngươi không yêu y sao... ?! "
Gã lặng người, liếc nhìn người con gái bất dung kia, bâng quơ mà nói ra câu bình thản.
" Ta chỉ không muốn y quên ta... "
Nàng thở dài, nhìn con người cố chấp ở phía trước, gã thật đáng trách nhưng cũng thật đáng thương, chỉ vì một chút tình cảm mà không thể buông bỏ, đánh đổi cả mạng sống để rồi mất tất cả.
Ánh trăng rọi ánh sáng
Soi bước kẻ si tình
Đánh đổi cả giang sơn
Cớ sao chẳng có người.
Mấp máy một hồi mới nói ra giọng điệu nhẹ nhàng, có lẽ là cảm thương cho số phận gã chăng ? Yêu đến mù quáng...
" Chắc chắn không quên ! "
" ... "
Gã cúi người, đôi mắt vô thức loạn nhịp, dù biết chắc chỉ là một lời nói dối, nhưng tại sao gã không dấu nỗi sự vui mừng ?
.
Ánh trăng thật đẹp, soi sáng cả một vùng trời rộng lớn, soi rọi cho những kẻ lầm đường lạc lối. Gã đứng trên cây, phóng ánh mắt đến người con trai đang còn say giấc, một nhịp bay đến đậu trên cửa sổ. Ánh mắt vốn lạnh lùng nay lại trở nên dịu nhẹ, một vẻ đẹp ấm áp mà không ai thấy, gã nhìn em, đưa đôi tay đã trai sạn sờ lên gương mặt non nớt ấy, áp lên một nụ hôn nhẹ, gã rúc đầu vào người em, muốn buông mà lại không được, gã nghĩ lại đôi tay dần thắt chặt, giọng nói bắt đầu lạc đi hẳn.
Đừng quên ta...
Đôi mắt bắt đầu chảy ra thứ lệ nóng bỏng, em mơ màng tỉnh dậy giữa trời đêm sáng lạng, ánh trăng soi sáng vào căn phòng tối, tiếng nói vẫn còn văng vẳng bên tai.
Là ai ?
Một ngày mới lại bắt đầu, em sắm sửa chuẩn bị đi học, vừa bước ra khỏi cửa đã thấy một bóng dáng lạ hoắc đứng chờ, toàn thân vận tử y, khí thế ngời ngợi khiến ai cũng phải khiếp sợ, cảm giác thật xa lạ nhưng cũng vừa thân quen, trong vô thức em đến bên gã, đưa đôi tay nhỏ bé áp lên gương mặt lạnh băng. Một thoáng vụt tắt đã biến mất, ngẩn người nhìn đôi tay vẫn còn trong hư không, em cụp mắt nhớ lại ánh mắt ấy, một nụ cười hiếm hoi nở trên môi.
Thật nhớ.
Dùng khinh công nhảy qua những mái nhà, vụt tắt giữa biển trời rộng lớn, nhẹ nhàng đáp gọn trên một cành cây, gã lia đôi mắt quét qua thân ảnh lam nhạt, lòng cộn cào muốn đứng trước người thổ lộ, trong đáy mắt vô thức rấy lên một tia vui mừng.
Chỉ cần em nhớ đến tôi !
Suốt cả buổi trời trong tiết học, ánh mắt mơ màng vẫn nhìn ngắm qua ngoài cửa sổ, thân ảnh với bóng dáng tử y, khuôn mặt lạnh lùng mang theo ngạo khí ngút trời, gương mặt ấy, em đã gặp ở đâu nhưng lại không nhớ, cứ mỗi lần nghĩ đến là đầu lại đau như búa bổ, em lắc đầu, chống tay trước cằm phụng phịu. Người con trai thân mặc tử y vẫn lặng lẽ quan sát người đối diện, mỉm cười nhìn tính cách vẫn như trước.
Sắp thôi, chúng ta sẽ gặp lại nhau.
.
Vầng trăng nhỏ lặng lẽ khuất sau màn mây, trả lại bầu trời u tịch vốn có của nó, đêm nay là trăng non, là ngày mà gã phải rời xa em, ngày mà em không còn bên gã.
Lặng lẽ đáp xuống bệ cửa sổ, gã nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, hình ảnh bạch y đang chờ đợi gã.
" Chàng đến rồi... "
Giọng nói nhỏ nhẹ cất lên trong màn đêm tĩnh lặng, gã sững người đôi mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi lại trở về trầm mặc.
" Đã bao lâu rồi, ta mới được gặp lại chàng ? "
Giọng điệu vẫn nhỏ nhẹ nhưng ánh mắt lại không hướng về gã, chỉ lặng lẽ mà nghe câu trả lời.
" Có lẽ là rất lâu rồi, ta không còn nhớ rõ "
Im lặng một hồi, em lại nói, giọng điệu trở nên khàn đặc hơn.
" Ta vẫn rất yêu chàng "
Xong như quên mất điều gì, em lại bồi thêm một câu.
" Dù kiếp trước hay kiếp này ! "
Nguyệt quang soi sáng cho cả bầu trời rộng lớn, soi sáng cho cả khoảng không gian nhỏ, soi sáng cho hai con người tình si, soi sáng cho thứ tình yêu đáp lại muộn màng. Ánh trăng hôm nay thật đẹp.
Bộ tử y lao đến ôm lấy bóng dáng nhỏ bé vào lòng, bàn tay siết chặt ôm lấy tấm lưng gầy guộc, đôi mắt dần rơi ra những giọt lệ nóng hổi, gã như vầy mà khóc, khóc trong lòng em. Đôi tay dần vỗ về vuốt nhẹ sống lưng gã như thửa còn ban đầu, những kỉ niệm xưa thật đẹp. Nhẹ nhàng đặt lên cho gã một nụ hôn phớt, em cuối cùng cũng đã buông thả, chỉ cần người hạnh phúc.
Hãy hạnh phúc.
Bóng dáng lam y bay lơ lửng giữa trời, nhìn hai con người nhỏ bé đang ôm nhau mà khóc, nàng thở dài - nhân sinh như mộng, người tỉnh mộng tan... Nghĩ lại, ai lại không mủi lòng cơ chứ ? Đưa tay ra nhẩm tính, nàng trầm mặc, sắp hết thời gian rồi. Lặng lẽ thầm cảm thán thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu, nàng đưa tay phất nhẹ rồi biến mất trong màn đêm.
Chỉ giúp ngươi lần này nữa thôi đấy.
Hãy sống tốt...
END
Sắp đến trung thu rồi nên viết nhanh để tặng cho m.n đọc ~^o^~
Mà nốt chap này thôi là end truyện rồi, cảm ơn m.n gần 1 năm qua vẫn luôn ủng hộ mik. Ngày an lành ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com