Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Jungkook đã lớn thật rồi

Kim Namjoon phát sốt giữa đêm, khắp người anh nổi đầy mẩn đỏ, nhiệt độ cơ thể lại nóng như nham thạch, miệng nhỏ liên tục rên hừ hừ vì đau và mệt mỏi. Seokjin ra ngoài từ sớm, anh phải đi một đoạn đường thật dài để hái rau và câu hải sản cho cả nhà, họ đã chẳng còn một xu dính túi để mà đến sạp chợ gần nhà mua thức ăn. Min Yoongi lại tiếp tục với công việc ở toà soạn mình vừa tìm được, gã cùng với Hoseok hiện đang là trụ cột chính trong gia đình. Kim Taehyung vẫn còn say giấc và không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại dẫu cho bầu trời có sập xuống, cậu ta ngủ say như chết vì đêm qua đã phải thức trắng để thám thính mọi nơi nắm tình hình, nhờ thế mới phát hiện được đoàn tàu đánh bắt thuỷ sản mà về báo với Seokjin. Park Jimin theo Hoseok giao báo và sữa cách đây vài giờ. Vậy nên ngay thời điểm này, trong ngôi nhà chật hẹp với vỏn vẹn hai phòng ngủ, một kho chứa đồ và nhà bếp, chỉ còn Jeon Jungkook cùng chàng trưởng nhóm gần như không có chút khả năng tự chăm sóc bản thân.

Trong số bảy người bọn họ, chỉ Yoongi và Seokjin là có điện thoại di động, tuy nhiên với đống công việc chất cao như núi ở toà soạn, khó mà đảm bảo được rằng gã sẽ có thời gian rảnh để mà nghe máy, về phía Seokjin thì càng khó để liên lạc hơn, bởi vì anh phải ra ngoài biển, sóng điện thoại bị nhiễu loạn, thế nên chiếc điện thoại cũng bị anh vứt chỏng chơ trong phòng khách. Jeon Jungkook tỉnh cả ngủ khi thấy người anh đáng quý nằm run rẩy ở một góc giường, vừa khóc vừa lạnh, nước mắt nước mũi tèm nhem trông đến tội, cậu không nghĩ được gì khác, vội ôm anh vào lòng, mặc kệ những vết mẩn đỏ trên người anh có khả năng lây sang mình hay là không.

"Hyung, em đây."

"Đ-Đau, đau quá..."

"Em biết rồi, em biết rồi. Ngoan, để em tìm cách, đừng khóc nữa."

Jungkook luống cuống hết cả lên, vốn dĩ từ năm mười lăm tuổi đến nay luôn được các anh bảo bọc, quan tâm nên gần như cậu không có nhiều kinh nghiệm chăm sóc người khác. Bỗng dưng một đống rắc rối ập đến khiến cậu xoay sở không kịp, giờ lại còn giáng xuống đầu người anh mà cậu yêu thương nhất, trong phút chốc, họ Jeon thật sự rất muốn khóc.

Không được, mình là người lớn, rắc rối đến thì mình phải giải quyết, không được khóc, không được gọi Jin hyung. Cậu nghĩ.

Tia sáng loé lên trong đầu, Jungkook chạy như bay vào toilet, một tay ôm Namjoon vào lòng, tay còn lại xả nước ấm vào thau nhựa, phóng xuống nhà bếp, dùng bắp tay cuồn cuộn để nghiền thật mịn củ gừng, sau đó đổ gừng và bột quế vào thau, khuấy đều, Jungkook hy sinh chiếc khăn lông trắng mới toanh mình vừa cắn răng mua ở Daiso Nhật để lau người cho chàng trưởng nhóm. Chiếc khăn ấy đắt như quỷ, cậu định dùng để làm khăn mặt nhưng (có lẽ) người anh này sẽ cần hơn là cậu. Jungkook cẩn thật ngâm khăn vào thau, vắt bằng một tay, sau đó nhẹ nhàng lau lên cơ thể Namjoon. Gừng và bột quế có tác dụng diệt khuẩn rất tốt, cậu hy vọng nó có thể giúp những nốt đỏ trên da Namjoon đỡ hơn. Có vẻ như gừng cay khiến da Namjoon đau rát, anh nhăn mặt, rên hừ hừ, càng vùi sâu vào lòng bàn tay Jungkook, ít ra thì đây có lẽ là dấu hiệu tốt, chứng tỏ nó đang phát huy tác dụng.

"Đ-Đau, K-Kook... hức..."

"Ngoan, em đây rồi." Jungkook hôn nhẹ lên trán anh, vỗ về.

Những nốt đỏ đúng là có thuyên giảm, nhưng đó không phải là tất cả, chúng sẽ không biến mất trong ít nhất là vài ngày nữa, trừ phi họ có thuốc dị ứng ở đây. Jungkook chắc chắn rằng Namjoon bị dị ứng với nguyên liệu nào đó trong món súp tối qua, Seokjin quá bận rộn nên không có nhiều thời gian để nghiên cứu về nguyên liệu, anh đã gần như bỏ tất cả mọi thứ ăn được vào nổi súp và cậu chắc mẩm rằng rổ đậu Jimin hái từ vườn về là nguyên nhân cho cơn dị ứng này.

Namjoon không được mặc quần áo, Jungkook để anh trần như nhộng trên nệm, cậu sợ vải vóc từ quần áo cọ vào da sẽ khiến tình hình càng tồi tệ hơn. Namjoon đã say ngủ, nhiệt độ cơ thể đã giảm xuống và cơn ngứa râm rang do dị ứng cũng thuyên giảm phần nào. Cậu vội vã xuống bếp nấu một ít cháo gạo lức, Jungkook thậm chí còn chẳng dám nêm quá nhiều muối, chẳng vì lí do gì cả, chỉ là cậu thật sự sợ hãi mọi thứ mà thôi. Ai mà biết được cái thứ quỷ quái này có khiến anh ấy cảm thấy tệ hơn hay không chứ, cậu nghĩ.

Phần tuyệt cmn diệu nhất của ngày hôm nay chính là giây phút Jungkook phát hiện Kim Taehyung cũng dần có dấu hiệu phát sốt và cậu có hai người anh họ Kim để chăm sóc giữa lúc chỉ có một mình. MỘT MÌNH. Quá ư là xuất sắc cho một ngày bận rộn không thấy nổi bình minh.

Jeon Jungkook làm gì có đủ kiên nhẫn cho Taehyung như cách cậu đã làm với Namjoon, cậu chỉ đơn giản xả khăn lạnh, đắp vào trán Taehyung một cách nhẹ nhàng dù cho thâm tâm rất muốn muốn ném hẳn cái khăn vào mặt anh mình vì cậu đang thực sự nổi nóng với tình huống oái oăm này, tuy nhiên bị bệnh không phải lỗi của Taehyung, đây là tình huống ngoài ý muốn, vậy nên cậu đã rất cố gắng để kiểm soát tâm trạng của mình. Sau đó, Jungkook dùng hết sức mạnh để vật lộn với nồi cháo gạo lức to sụ dưới bếp.

Không một lời than vãn, Jungkook một mình chăm sóc hai người anh, một lớn một nhỏ (tất nhiên thứ cậu đang nói đến là dáng người) chu đáo nhất có thể, họ đều đã no bụng, được tắm rửa sạch sẽ, thuốc men đầy đủ và đang ngủ say sưa trên nệm ấm. Nhìn lại bản thân mình, áo thun trắng bắn đầy cháo và bột quế, tay lốm đốm vết bỏng rộp (do bất cẩn trong lúc nấu), mái óc ướt đẫm mồ hôi, bụng rỗng liên tục kêu gào và cặp mắt thâm quầng như gấu trúc. Quả là một ngày bão táp, Jungkook thở dài.

Hoseok và Jimin trở về nhà đầu tiên, Jungkook kịp thời ngăn cản trước khi họ kịp hét lên vì hoàn thành công việc sớm và điều đó sẽ khiến hai chàng họ Kim kia thức giấc trong khó chịu. Hoseok phóng vèo vào bếp để ăn vụng bát cháo thơm nức mũi, Park Jimin nhẹ nhàng xếp giày lên kệ tủ, xỏ chân vào đôi dép mang trong nhà, vỗ vai cậu, mỉm cười.

"Phần còn lại cứ để anh lo, em vất vả nhiều rồi. Nghỉ ngơi đi."

Tạ ơn Chúa, Jungkook chỉ chờ có thế, cậu xông vào phòng tắm, cởi phăng chiếc áo nhuốm đầy mồ hôi của mình, đắm mình trong làn nước mát, sảng khoái tận hưởng cảm giác mịn màng dễ chịu, nếu như không có tiếng gõ cửa của Jimin, e là cậu đã ngủ quên trong phòng tắm đến sáng hôm sau mất thôi.

"Anh có mang về chút bánh gạo, em có muốn ăn không ?"

"Không ạ, em chỉ muốn ngủ thôi. Em thậm chí còn không mở nổi mi mắt đây này."

Vừa nói dứt lời, Jungkook liền nhảy lên giường, vùi mình vào chăn, tích tắc sau đó Jimin đã có thể nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ phát ra từ đứa em út.

Anh đóng cửa phòng, định bụng dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa trước khi về phòng nhưng ngoài mong đợi, mọi ngóc ngách trong ngôi nhà đều sạch bong kin kít, chứng tỏ Jeon Jungkook thực sự rất vất vả suốt cả hôm nay, anh mỉm cười, dùng điện thoại của Seokjin để gửi tin nhắn cho Yoongi.

Tối nay anh sẽ về nhà chứ ?

Seokjin hyung ? Yoongi gần như trả lời tin nhắn ngay tắp lự Không ạ, chiều mai em mới về, công việc còn nhiều lắm

Không ạ, là em, Park Jimin.

Anh kể cho gã nghe về công việc giao báo và sữa của hôm nay, về việc anh đã giúp Hoseok giảm được phần nào áp lực, và còn về việc Jungkook đã chăm sóc mọi người như thế nào nữa.


Rất lâu sau đó, khi mà Jimin đã say ngủ, khi mà Seokjin trở về với hai túi cá to sụ cùng vài cân thịt, người anh cả nhẹ nhàng xếp chúng vào tủ lạnh, tắm rửa vệ sinh cá nhân. Đợi đến lúc chạm tay vào điện thoại di động, anh nhận được tin nhắn ngắn ngủi nhưng đầy ấm áp từ đứa em chẳng mấy khi thể hiện tình cảm.

Rằng.

Jungkook của chúng ta đã lớn thật rồi.

Hokkaido, hai giờ sáng, tiết trời âm mười độ, tuyết đầu mùa dần bao phủ mặt đường sỏi đá, một người vẫn miệt mài bên từng trang sách, một người rã rời sau một ngày vật lộn trên tàu cá, năm người đã say giấc bên gối chăn. Dường như giữa họ luôn tồn tại niềm hy vọng nhỏ nhoi nhưng đầy mãnh liệt.

Rằng họ, đến cuối cùng sẽ ổn cả thôi.





















Phần truyện viết mừng sinh nhật người bạn Jeon Jungkook, mong bạn lúc nào cũng vui vẻ tươi cười và tràn đầy hạnh phúc như hiện tại. Mong mỗi năm qua đi bạn đều được ở bên cạnh gia đình và các anh, những người bạn yêu thương và cũng vô cùng yêu thương bạn. Chúc mừng sinh nhật (〃∀〃)

Và (tất nhiên là) mình yêu bạn (siêu nhiều hí hí)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com