One taught me Pain. Now I'm so amazing.
Nếu em muốn quên đi mọi đau buồn trong quá khứ,
hãy bắt đầu bằng một hình xăm
___________
Namjoon được một người bạn giới thiệu đến phòng xăm nổi tiếng nhất thành phố, suốt cả quãng đường đi, trong đầu anh vẫn là một mảng trắng xoá, đến khi choàng tỉnh khỏi những mối lo rối tựa tơ vò, bóng hình người ấy đã hiện diện trước mặt.
"Jungkook....."
"Mino hyung đã gọi cho em, bảo rằng anh sẽ đến."
Jungkook mời anh vào, vẫn theo thói quen cũ rót cho anh tách trà xanh thơm mát. Đã biết bao ngày tháng trôi qua, lâu đến mức Namjoon cảm tưởng kí ức về nhau đã dần trôi vào dĩ vãng, thì đối với Jungkook, mọi thứ vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu.
"Anh muốn xăm gì?"
Jungkook nhàn nhạt hỏi, đôi mắt xanh thẳm vẫn không ngừng quan sát anh.
"Gì đó thật đau."
Jungkook cười, nụ cười vô cùng cợt nhả, em bắt lấy cánh tay anh, vòng qua eo mình, sau đó đôi tay dạo chơi trên tấm lưng đã sớm căng cứng của Namjoon.
"Ở đây được chứ ?"
Em ấn nhẹ vào phần bả vai anh, Jungkook vẫn luôn cho rằng bả vai của Namjoon rất đẹp, suốt khoảng thời gian khi còn kề cận, em vẫn luôn đặt môi mình vào phần da thịt ấy, với mong ước cháy bỏng rằng một ngày nào đó sẽ lưu lại dấu vết của riêng em.
"Tuỳ cậu."
Jungkook cởi bỏ áo thun của anh. Khi từng đường kim di chuyển trên da thịt, tia máu đỏ thẫm hoà trộn cùng lớp mực xăm đen tuyền, em nghe tiếng anh gầm gừ nho nhỏ, Jungkook hít một hơi thật sâu, cố để bản thân thật tập trung, đồng thời dịch ánh mắt vẫn luôn đăm đăm vào rãnh lưng tuyệt mỹ của người trước mặt.
"Cố chịu đựng một chút, sẽ xong ngay thôi."
Namjoon siết chặt tay thành hình nắm đấm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay mềm mại tứa máu từ bao giờ, đường kim đâm vào da thịt khiến anh tỉnh táo, cũng giúp vơi bớt đi nỗi thống khổ anh phải gồng mình gánh chịu bao năm. Vết thương ngoài da chỉ xót xa đôi chút, chứ vết thương trong tâm khảm dẫu có cố xoá nhoà đến đâu cũng vẫn nhức nhối khi đêm về.
Namjoon nghiến răng ken két, nhìn về chiếc gương lớn đang phản chiếu hình ảnh hai người, anh thấy cả cơ thể Jungkook gồng căng cứng, bắp tay hiện rõ cơ bắp cuồn cuộn, tóc mái hai bên thái dương bết chặt vì mồ hôi. Tự hỏi em đã căng thẳng đến mức nào.
Jungkook vô cùng khổ sở, vừa phải thận trọng sợ anh đau, vừa cố lờ đi tiếng gầm gừ nho nhỏ đầy kích thích phát ra từ anh. Em biết rõ một điều rằng giờ đây mình chẳng được quyền làm điều gì quá phận đối với anh như trước. Namjoon có khả năng tự chữa lành vết thương của bản thân, nhưng em thì không như thế, lỗ hổng trống hoác nơi ngực trái vẫn luôn nhắc em nhớ rằng, Namjoon đã từng ở đây, và cho dù anh ấy có rời đi, thì vị trí này cũng không dành cho ai khác.
"Xong rồi."
Namjoon nhẹ thở hắt, âm thanh mũi kim đâm vào da không mấy dễ chịu. Bỗng dưng bả vai cảm thấy một trận bỏng rát, vội vã nhìn về phía gương lớn, liền thấy Jungkook say mê dùng môi xoa dịu vết xăm tấy đỏ.
"Sẽ hết đau ngay thôi, Namjoonie."
Giọng nói trầm khàn từ Jungkook như có bùa mê, hút đi phần hồn vốn chẳng mấy tập trung của anh. Đến khi kịp định hình mọi thứ, gương mặt em đã ngày một gần, và rồi môi tìm môi, lưu luyến mãi chẳng rời.
Jungkook nâng niu nụ hôn như cánh hoa mềm, nhẹ nhàng chà xát, môi lưỡi cùng nhau quấn quýt. Namjoon mơ hồ cảm nhận được vị mặn đắng nơi đầu lưỡi. Một giọt lấp lánh trong suốt từ khoé mắt người kia rơi xuống, hoà vào nụ hôn vốn mang đầy ưu tư.
Namjoon bừng tỉnh, đẩy em ra khỏi người mình, lồng ngực bỗng dưng quặn thắt, anh nhớ đến những vết xước của quá khứ, đáy lòng dâng lên một nỗi sợ. Người cho anh cảm giác được trân quý, thật ra lại là kẻ đã bỏ anh lại, một mình.
Trước khi anh kịp nói bất cứ điều gì, Jungkook bật khóc, em đứng mãi nơi đó, cách anh một chiếc bàn dài, lại tưởng chừng như mình xa nhau vạn năm ánh sáng.
"Là lỗi của em, tất cả đều là tại em."
Thân hình cao lớn gục đầu khóc nức nở, khoé mắt Namjoon cũng đã sớm đỏ hoe, anh muốn vươn tay vuốt tóc em, lại mãi tần ngần, do dự.
Nhớ về tháng ngày xưa cũ, khi ấy hai ta đều son trẻ, hành lý của em là sự nhiết huyết của tuổi trẻ, là tình yêu vừa chớm nở, cùng anh đi qua vườn hoa hạnh phúc đang khoe sắc trong nắng sớm. Và rồi khi cơn mưa đầu tiên ập đến, em nỡ chạy đi theo người, để lại anh ướt sũng, mục ruỗng với từng câu chữ em dành tặng, rằng ngay từ giây phút đầu tiên, em chỉ xem anh như một con mồi béo bở, ngu ngốc, dại khờ vì em.
"Em đã quá sợ hãi, em đã có quyết định ngu ngốc nhất đời mình. Em làm tổn thương anh."
Jungkook của ngày trước là một gã trai tệ hại, em biết sức hút của mình ở đâu, và dĩ nhiên em chẳng ngại phơi bày. Namjoon như bị cuốn vào vỏ bọc nho nhã từ em. Chẳng ai lại không rung động khi được một chàng trai mặc áo sơmi trắng đứng dưới sân trường cùng một bó hoa, môi mỉm cười bảo rằng người ấy yêu mình biết mấy.
"Đó là một vụ cá cược, và em tiếp cận anh vì lòng hiếu thắng."
Jungkook thành thật kể anh nghe về quá khứ khốn kiếp, về việc em chơi đùa với tình cảm của anh. Điều mà em không ngờ đến là anh đã biết từ lâu, nhưng vẫn chấp nhận ở lại. Suốt một phần ba quãng đời, Jungkook đã từng có vài hành động tệ hại, nhưng đối với em giờ phút này đây, điều khốn nạn nhất mà em từng làm, đó là khiến một người tốt như Namjoon phải chịu đau đớn.
Em ngước gương mặt đã sớm méo xệch vì cảm xúc giày vò, đến khi nhìn thấy tay anh lửng lơ giữa không trung, đôi mắt em rực sáng, níu lấy tay anh như chiếc phao cứu sinh cứu em khỏi hồ tội lỗi, cọ gò má mình vào lòng bàn tay mềm mại, em thấy tim mình lâng lâng.
Namjoon nhìn em, sau đó đầy nghi hoặc hỏi.
"Em đã xăm gì trên vai anh?"
"Nothing."
Một giọt lấp lánh lại rơi, chẳng nhiều như mưa ngoài kia, lại thêm vài phần chua xót. Nhưng không phải từ Jungkook.
Namjoon nhớ rõ, trên ngực trái em, có một hình xăm đầy ngạo nghễ, minh chứng cho tuổi trẻ ngông cuồng.
"I need nothing."
Và giờ đây, em xem anh như người em cần nhất.
Jungkook bỗng quỳ sụp xuống, đôi tay run run nắm lấy tay anh, cố gắng ổn định nhịp thở, khó khăn mở lời.
"Em biết mình không đủ tư cách, nhưng liệu có thể hay không, anh về bên em lần nữa ?"
Vì em nhớ anh đến sắp phát điên rồi. Và em cũng đã đau khổ trong suốt thời gian qua.
Namjoon vươn tay, vuốt nhẹ mái tóc nâu mềm mà anh luôn thương mến.
Anh biết đến một lúc nào đó anh sẽ vô cùng hối hận với quyết định của mình.
Nhưng anh chẳng thể rời khỏi em.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com