Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9


Thời gian đã trôi qua được gần phân nửa. Nếu họ không nhầm, hôm nay là ngày Hyeonjoon sẽ gặp mẹ, cũng vô tình chứng kiến mẹ và em trai bị tai nạn xe.

Có phép màu nào cho cả hai không? Bốn người Sanghyeok, Dojun, Minhyung và Minseok thật sự muốn đoán xem. Họ càng phải tìm cách ngăn tai nạn ấy xảy ra, vì đó có thể là nguồn cơn cho những đau khổ và suy sút tinh thần của em sau này. Ai mà biết được dòng thời gian sẽ thay đổi thế nào khi những yếu tố siêu nhiên vẫn còn xuất hiện.

Moon Hyeonjoon đang loay hoay dọn dẹp phòng ngủ. Hôm nay là chủ nhật, em không phải đi học hay đi làm. Thực ra là các sơ không cho em đi đó, sau khi họ nghe anh Sanghyeok nói về việc gần đây em bị bệnh, phải nằm viện ra sao. Tất cả thống nhất rằng em phải dành một ngày nghỉ ngơi và chăm sóc bản thân thôi. Còn chưa đầy ba tháng nữa là bước vào kỳ thi đại học rồi. Làm bác sĩ mà để thân mình bị bệnh thì thật buồn cười.

Nhưng nằm yên mãi cũng chán, em chuyển sang giải đề. Giải được mấy đề thì không giải nổi nữa, mấy con số cứ ẩn hiện trong đầu làm đầu em nhức nhối không thôi. Hyeonjoon chuyển sang nghe nhạc, những bản nhạc du dương mà từ nhỏ em được nghe từ các sơ, chúng khiến tâm hồn em bình yên hơn hẳn. Những lúc thả lỏng, con người ta sẽ lại nghĩ ngợi đến những ký ức xa xưa. Hyeonjoon bé nhỏ được ba mẹ bế bồng, Hyeonjoon đáng yêu được ba mẹ cưng nựng. Trông cũng hạnh phúc phết. Nghĩ đến đây, em bật cười vô tư. Đã qua lâu rồi cái thời em ngóng chờ ba mẹ đến đón về, từ khi biết bản thân là một sự dư thừa trong hạnh phúc của người khác thì em không còn muốn làm phiền họ nữa. Ai cũng có nỗi khổ riêng, em biết mà. Thậm chí bây giờ, em còn cảm thấy hạnh phúc thay ba mẹ nếu họ có cuộc sống mới vui vẻ hơn mà không có Moon Hyeonjoon nữa.

Nghĩ suy hồi lâu, em với tay lấy chiếc điện thoại của mình kiểm tra tin nhắn. Vừa có ai đó gửi tin đến. Chiếc điện thoại được em dành dụm tiền làm thêm mua được, dù hơi cũ kỹ nhưng vẫn có thể thấy rõ bức ảnh một người phụ nữ quen thuộc bế đứa trẻ cũng quen thuộc không kém trên tay, cùng dòng tin nhắn rằng…

Hyeonjoonie ngoan, là mẹ đây! Con có thể gặp mẹ một chút được không? Mẹ đợi con ở quán Gà giòn vui vẻ gần trường con nhé! Mong gặp con”

Lòng em ngổn ngang cảm xúc, đọc tin nhắn thôi nhưng có thể liên tưởng đến giọng nói mẹ ngọt ngào ra sao nếu trực tiếp nói với em. Nhưng gặp rồi thì có ổn không? Sao người phụ nữ ấy đột nhiên lại đến tìm mình sau mười mấy năm không gặp mặt?

Chẳng chần chừ lâu, em soạn những thứ cần thiết vào một cái túi đeo chéo ngang hông rồi khoác cái áo yêu thích, vội vàng đi ra ngoài. 

“Mày đi đâu đấy Hyeonjoonie? Không ở nhà mà nghỉ cho khỏe?” - Minseok xong ca làm thêm, vừa về đến đã bắt gặp Hyeonjoon nhanh nhảu ra ngoài.

“Tao đến tiệm gà xíu, cần gặp người”

Nhanh như vậy sao…

Trong ký ức của cậu, đúng là khoảng thời gian này rồi, tai nạn đầu tiên là của người thân, tai nạn tiếp theo chính là của bạn cậu. Minseok nhắn vào nhóm chat, ý muốn thông báo rằng cậu sẽ trông chừng em hôm nay. Những người khác cũng lo lắng không kém, nhưng cũng khuyên Minseok bình tĩnh để không hành động lỗ mãng, làm Hyeonjoon biết mọi chuyện sắp diễn ra.

“Tao đi với mày!”

Đến trước cửa tiệm gà, em đã thấy chị nhân viên tưới hoa. Chúng vẫn nở rộ nhờ công em bón phân chăm sóc mỗi ngày.

“Ủa Hyeonjoon, hôm nay em được nghỉ mà. Chị nghe tụi Minseok bảo em bị bệnh, sao không ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe? Ô, Minseok luôn này”

“Em chào chị ạ!”

“Dạ em không sao đâu chị, đã khỏe hơn nhiều rồi. Hôm nay em đến gặp… gặp bạn ạ!”

Không trò chuyện lâu, cả hai bước vào quán. Đảo mắt một vòng, em đã nhìn thấy được gương mặt quen thuộc. Nhưng còn bên cạnh là ai kia? Đứa trẻ ấy giống mẹ em thế, hai má núng nính dễ thương biết bao.

“Dạ con chào… dì ạ!”

Minseok đứng bên cạnh em thì rất ngạc nhiên. Đây đúng là mẹ em mà, sao lại gọi là dì. Nhìn sang bên cạnh người phụ nữ sang trọng này, một bé trai khoảng chừng năm tuổi đang mân mê cái đùi gà của nó, cậu cũng hiểu ra. Người ta đã có gia đình mới rồi, lúc đã hạnh phúc thì mới nghĩ đến thằng bạn Hyeonjoon của cậu.

Minseok cũng chào lấy lệ rồi toan lại quầy thu ngân trò chuyện cùng mấy anh chị nhân viên. Họ rất thân nhờ mấy buổi cậu cùng Minhyung đến đợi Hyeonjoon tan làm, vậy nên có viện cớ rồi để lại không gian riêng cho ba người họ thì cũng không vô lý.

“Dì tìm con có chuyện gì không ạ?”

Hyeonjoonie, con đừng nói vậy mà!”

“Thế em ấy có biết không ạ?” - Em hỏi nhưng vẫn nở nụ cười. Ai lại nghĩ nụ cười này có thể xuất hiện trên môi của một đứa trẻ bị bỏ rơi, bỗng nhiên người thân đến tìm sau mười mấy năm chứ?

Người phụ nữ lắc đầu.

“Nhưng hôm nay thằng bé sẽ biết thôi. Con đừng lo Hyeonjoon. Cũng may là liên lạc được với các sơ ở viện. Dạo này con sống có tốt không? Mẹ… nhớ con lắm!”

“Con ở viện tốt lắm ạ. Có các sơ, anh em và mấy đứa nhóc, dễ thương như em ấy vậy. Dì không cần lo đâu ạ!”

Cái tính cố chấp của em lại đến rồi, không gọi người phụ nữ là mẹ nữa. Có lẽ bà ấy nghĩ em vẫn chưa sẵn sàng, nhưng Hyeonjoon biết, em cần buông để có chỗ cho người khác nắm dây. Bà đã có gia đình mới, em cũng có gia đình của mình, hà cớ gì phải níu kéo nhau nếu từ đầu đã không cố giữ. Em còn lo cho đứa trẻ kia hơn, nó sẽ phải san sẻ tình yêu của mẹ với một người khác mà chỉ mang cùng một nửa dòng máu. Liệu nhóc có chấp nhận không? Đối với đứa trẻ Hyeonjoon lúc 5 tuổi thì điều đó khó chấp nhận lắm, em nhớ vậy. 

Minseok bên này nhìn cả ba trò chuyện hồi lâu, số lần Moon Hyeonjoon thằng bạn cậu cười đếm lố cả hai bàn tay rồi. Thật sự vui như vậy sao? Vui như vậy thì sao trong nhật ký lại viết những lời đau lòng? Không quan tâm bà ấy nữa thì sao lúc bà ấy bị tai nạn lại suy sụp?

Cậu biết rằng chẳng có đứa trẻ nào trong cô nhi viện mà không khao khát tình thương, không mong có một gia đình. Cớ sao em chỉ luôn nghĩ cho người khác mà không nghĩ cho bản thân?

Họ tạm biệt nhau bên ngoài cửa tiệm. Minseok thấy người phụ nữ vỗ vai Hyeonjoon rất nhiều, mà em tỏ ra cũng không có gì quá bài xích. Chỉ là cảm xúc trong lòng thì riêng mình em biết, mình đã thua rồi. Thua trong trò đặt cược với Hyeonjoon 5 tuổi.

Một buổi nói chuyện làm em nhận ra rất nhiều điều. Mẹ thật sự trở lại vì em, chứ không phải như em của 17 tuổi luôn nghĩ rằng bà ấy đã có hạnh phúc riêng. Một tiếng “mẹ” bây giờ với em tuy hơi khó, nhưng không phải không thể.

Trước cửa tiệm bỗng trở nên hỗn loạn. Còi xe inh ỏi này, Hyeonjoon nhớ là đã nghe rất rất nhiều lần trong mơ. Chiếc xe tải to lắm, mà mẹ và em trai thì vẫn đang băng qua đường. Làm sao đây, xa quá, em gọi mãi mà họ vẫn không nghe. Em muốn chạy theo kéo họ lại, nhưng cơ thể em chao đảo, chôn chân nơi bậc thềm. Dường như có gì đó ngăn cản em thì phải.

Chỉ đến khi em gọi một tiếng “mẹ”, bà ấy mới quay đầu lại. Mà lúc này chiếc xe cũng đã lao đến rất gần. 

Ai mà biết được sức lực một cậu trai trẻ có thể nhanh và mạnh đến cỡ nào, cho đến khi người ta thấy một thiếu niên nằm ngay trước đầu xe, chất lỏng màu đỏ chói mắt từ từ lan ra thấm ướt cả áo. Một cậu trai trẻ đã hi sinh bản thân cứu lấy hai, à không, là ba người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com