Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Seoul về đêm (Chonut/Runut) (3)


Miệng Han Wangho bị cố định bằng dụng cụ giãn nở khoang. Em tê dại nhắm mắt lại, đếm ngược từng giờ không biết là ngày hay đêm. Hai tay người đàn ông nắm lấy vòng eo mềm mại của Han Wangho, quy đầu chạm tới điểm sâu nhất, Han Wangho có thể cảm nhận rõ ràng nhịp đập của dương vật. Em cảm thấy choáng váng vô cớ như say rượu, người thứ hai ôm đầu em, hôn nhẹ lên khóe miệng. Sự dịu chỉ dàng thoáng qua, giây tiếp theo một dương vật khác được nhét vào miệng em.

Han Wangho không ngừng quay đầu né tránh vật lạ hôi hám. Điều này chỉ khiến hai người càng hưng phấn hơn, tốc độ tấn công nhanh hơn được thực hiện từ trên xuống cùng một lúc, Han Wangho gần như trợn mắt trước niềm vui đột ngột. Bản năng khiến em vô thức vươn tay ra, ngẫu nhiên chộp lấy trong không trung, hai người mỗi người nắm lấy một tay của em, nhanh chóng đâm mạnh vào miệng và hậu huyệt , gần như xuất tinh cùng một lúc.

Lồng ngực phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở của Wangho, trên mặt em lấm tấm tinh dịch, toàn thân còn chưa thoát khỏi nhịp điệu bị đụ vừa rồi. Hai người rõ ràng còn chưa đủ nên đổi vị trí để chơi với em thêm lần nữa. Han Wangho bị hai người xếp chồng lên nhau, miệng huyệt đang bị xâm nhập, sau khi dương vật nhét vào , lại có người còn đang muốn nhét ngón tay vào.

Han Wangho da đầu tê dại, dùng hết sức lực chống cự. Người đàn ông mỉm cười nói: "Cứ từ từ, đừng sợ, tuyển thủ Peanut từng nói chỉ cần cố gắng chúng ta có thể chiến thắng? Em tưởng anh có thể làm được mọi việc..."

Ký ức về chiến thắng cách đó không xa khiến Han Wangho gần như vặn vẹo, em rên rỉ không rõ ý nghĩa, vừa nhịn nhục vừa xấu hổ xuất tinh.

Họ đổi tư thế thêm hai lần nữa, cả ba người đều dần bình tĩnh lại nhịp thở, một lúc lâu không ai lên tiếng. Người thứ hai đứng dậy bưng ly nước, giúp Han Wangho uống, nhìn em nuốt nước bọt, cuối cùng người đó nói một câu dài: "Nếu bây giờ thả Wangho ra, em có lập tức bỏ chạy không?"

Han Wangho không nói gì, người đàn ông lại sờ cổ em, nghe người đàn ông thứ nhất nói: "Wangho, chúng ta ôm nhau trong khi làm, được không?"

Han Wangho không biết mình còn có quyền từ chối, em bị nhấc lên, ngồi lên người một người, hai tay choàng qua vai người đó. Lần này ân ái diễn ra chậm rãi, Han Wangho gần như cảm nhận được khoái cảm xen kẽ khi có người chạm vào tấm lưng đẫm mồ hôi của em, tựa đầu hắn lên vai em. Wangho yếu ớt chống cự: "Đừng... đừng vào nữa..." Khi hai người nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của em, cả hai đều không dừng lại. Đột nhiên, gió chiều thổi vào, trên mặt Han Wangho thấy mát lạnh, tinh dịch khô căng , hòa lẫn mùi tanh .

Han Wangho được ôm dịu dàng, vô số nụ hôn vuốt ve tràn vào cơ thể, em chỉ có thể xuất ra mấy giọt nước tiểu trong tiếng rên rỉ .

Khi tỉnh lại lần nữa, Han Wangho gần như có một nhận thức mới em bắt đầu nghi ngờ những người xung quanh em. Có thể biết nơi em sống và nắm bắt được khoảng trống của lịch trình ngay cả khi em đã cẩn thận đề phòng, là điều mà một kẻ biến thái chỉ có thể trút bỏ ham muốn tình dục bằng cách gõ trên Internet không thể thực hiện, chỉ những người xung quanh mới làm được. . Trong quá trình luyện tập, thi đấu và trong cuộc sống hàng ngày, luôn có người nhìn chằm chằm vào em, lưng khom xuống, sẵn sàng lao vào săn lùng bất cứ lúc nào, sự thật này càng khiến Han Wangho càng đau lòng hơn lần đầu em bị cưỡng hiếp. . Họ là ai? Em cố gắng mô phỏng danh sách các nghi phạm, nhưng việc đếm thầm tên từng người khiến em cảm thấy buồn cười, làm sao họ có thể là đồng đội ngày đêm hỗ trợ lẫn nhau? Em không biết phải làm sao, không thể gọi cảnh sát chứ đừng nói đến việc để tình hình tiếp tục phát triển theo chiều hướng điên rồ này. Han Wangho quyết định âm thầm điều tra, nếu bắt được bọn họ, nói chuyện vui vẻ thì có thể đạt được thỏa thuận, em chỉ có thể bất lực suy nghĩ như vậy.

Han Wangho trở về ký túc xá đã là buổi chiều, sau mùa giải ở căn cứ không có người. Em tùy tiện đi tắm, nhưng dấu vết bị hôn, cắn, xuyên vào vẫn không thể phai mờ, nên em quấn mình trong một chiếc áo len mỏng.

Ngồi trước bàn máy tính thư giãn một lúc, nếu gột rửa ký ức tối qua thì vẫn coi là mùa xuân tươi đẹp. Han Wangho dùng điện thoại di động đặt một cái bánh ngọt, Jihoon có mời em đến ăn tối, đây là quà đáp lễ của Han Wangho.

Han Wangho lấy bánh từ trong tiệm bánh ra, quay người đi đến ga tàu điện ngầm, suy nghĩ một hồi liền đổi taxi. Seoul đã gần chạng vạng và trời vẫn nóng không chịu nổi, khi em đi qua cây cầu bắc qua sông, hàng cây ven sông phía xa bắt đầu đung đưa, những chiếc lá rộng màu xanh đậm đang thổi gió như những chiếc quạt lớn, nhưng chúng có thể không thổi vào Han Wangho. . Người tài xế trung niên liếc nhìn Wangho qua kính chiếu hậu cũng không nhận ra là ai, chỉ phàn nàn theo kiểu đàm thoại: "Sao nóng thế? Thời tiết nóng đến mức trái đất sắp nổ tung."

Han Wangho nhếch môi, ậm ừ đồng ý.

Tài xế nói tiếp: "Anh đi gặp bạn gái à? Bánh rất đẹp, nhất định phải ngon."

Han Wangho cười xấu hổ: "À, không,chỉ là anh em thân thiết mà thôi."

Tài xế cười đáp: "Anh đang học đại học à? Chắc chắn có rất nhiều phụ nữ theo đuổi một chàng trai đẹp như vậy!"

Han Wangho nhắm mắt lại, không biết nên trả lời thế nào, đành lấy điện thoại ra và bắt đầu lướt. Những tin nhắn chưa đọc đều là bạn bè hoặc người quen chúc mừng, Han Wangho nhanh chóng trả lời bằng biểu tượng cảm xúc, sau đó mở Twitter xem tin nhắn của trận đấu ngày hôm qua. Khi chụp ảnh sau trận đấu, em cùng gia đình và đồng đội đứng sát vào nhau, còn mẹ em che tay cho Jeong Jihoon. Jeong Jihoon chỉ đơn giản dùng tay trái kẹp chặt cổ tay Han Wanghu, em hết phóng to rồi thu nhỏ bức ảnh nhiều lần, trong lòng cảm thấy một cảm giác kỳ lạ. Khi xe đi qua cuối cầu, cây cối ven sông cũng lọt khỏi tầm mắt Han Wangho, cái cây cuối đường đêm đầu tiên chợt hiện lên trong đầu em.

"Tuyển thủ Peanut từng nói chỉ cần cố gắng chúng ta có thể chiến thắng."

Đó là Jeong Jihoon.

Cuối cùng cũng bắt được rồi. Câu này được Han Wangho nói vào giây phút cuối cùng trong chiến thắng của họ. Em nhớ lại vóc dáng cao lớn của người đàn ông, giọng điệu đôi khi mơ hồ khi nói chuyện, thậm chí cả sức mạnh của đôi tay anh ta ôm lấy eo mình, giờ em chỉ hối hận vì sao mình không nhận ra điều đó sớm hơn.

Han Wangho ôm bánh bước nhanh đến nhà Jeong Jihoon. Người mở cửa là mẹ Jihoon vừa nhìn thấy em, bà không khỏi sửng sốt: "A, Wangho, con đến gặp Jihoon à?" Bà quay người gọi tên con mình , sau đó quay lại nhẹ nhàng hỏi: "Con có sao không? Wangho trông rất tệ."

Han Wangho véo dây buộc hộp bánh, không nói nên lời.

Mẹ Jihoon vỗ vai Han Wangho, cảm động khen ngợi: "Wangho thật sự rất xuất sắc. Nếu không có con thì Jihoon của chúng ta sao có thể lớn nhanh như vậy."

Trên người mẹ Jihoon tràn ngập mùi nước hoa gỗ thơm ngát, em mím môi cố gắng ngẩng đầu hành xử cho đàng hoàng. Rồi đột nhiên, câu trả lời thứ hai đến với em, rõ ràng em đã ngửi thấy mùi này vào đêm đầu tiên.

Tuyệt đối không có khả năng, Wangho như cầu cứu mẹ Jihoon hỏi: "Dì, nước hoa của dì là loại nào vậy ạ? Mùi rất thơm..."

Mẹ Jihoon mỉm cười đáp: "À, đây không phải là nước hoa, nó chỉ là bột giặt . Nhưng nó không phải là bột giặt thông thường. Bác đã thêm nhiều thành phần đặc biệt vào nên nó tạo ra một mùi có 1 không 2. Cháu thích nó à, Wangho? Jihoon cũng thích."

Giây phút này Han Wangho gần như suy sụp, cho nên hai người liên tục làm như vậy với em một là đứa em trai mà em muốn dựa dẫm và tin tưởng, người còn lại là bạn em Park Jaehyuk. Trong đầu em vang lên những tiếng báo động lớn và rõ ràng, nửa phút tiếp theo em không cảm thấy gì, như thể đang chờ chết ở nơi hoang dã.

Jeong Jihoon đi xuống cầu thang và mím môi khi nhìn thấy Han Wangho. Đi sau cậu là Park Jaehyuk cũng được mời đến ngày hôm nay.

Em không thể ở chung phòng với hai người này nữa nên đứng dậy đi ra ngoài. Jeong Jihoon và Park Jaehyuk nhìn nhau và nhanh chóng hiểu rằng Han Wangho đã biết điều gì đó. Park Jaehyuk bước tới nắm lấy cổ tay em, như mọi khi, anh mỉm cười nhưng hôm nay nụ cười đó chỉ khiến Han Wangho rợn người: "Wangho sẽ không rời đi sớm như vậy phải không? Cậu mua bánh cho Jihoon, nhưng lại chưa bao giờ mua cho tớ., sao lại rời đi ngay khi nhìn thấy tớ vậy, Wangho?"

Mẹ Jihoon đi vào phòng bếp, trêu chọc nói: "Cái gì? Wangho đương nhiên sẽ ở lại dùng bữa tối. Con và Jaehyuk nên cảm ơn thằng bé vì đã chọn được một cái bánh đẹp như vậy."

Jeong Jihoon ngoan ngoãn gật đầu với mẹ, nhìn chằm chằm vào Han Wangho và nói: "Được, chúng con sẽ cảm ơn Wangho huyng một cách đàng hoàng."

Trước khi dùng bữa tối, mẹ Jihoon đã mời Han Wangho xem những bức ảnh thời thơ ấu của con mình. Han Wangho càng cảm thấy đau đầu hơn khi nhìn thấy Jeong Jihoon bé nhỏ đáng yêu. Mẹ Jihoon nhìn sang bức ảnh con trai đang chơi game bên bàn máy tính, dù tay vẫn phải giơ lên ​​một chút mới chạm được hoàn toàn vào bàn phím.

Mẹ Jihoon mỉm cười phàn nàn: "Jihoon từ nhỏ đã như vậy rồi, thích cái gì thì phải có cái đó. Lúc chúng ta đi mua sắm, thằng bé nhìn thấy chiếc máy chơi game này, rõ ràng là rất thích, nhưng lại không nói một lời. Bác cũng không để ý, cuối cùng phát hiện thằng bé lén bỏ bữa sáng để tiết kiệm tiền tiêu vặt. Khi dọn giường, bác đã phát hiện dưới gầm giường số tiền mà nó tích được!"

Jeong Jihoon cảm thấy mẹ đang giễu cợt mình, vội vàng lật qua bức ảnh, lúc này cánh tay của cậu duỗi ra, vừa vặn che lại mu bàn tay của Han Wangho. Em cứng ngắc cười lạnh: "Jihoon không cần phải có được tất cả những gì mình thích."

Jeong Jihoon thu tay lại, nhanh chóng trả lời: "Nhưng Wangho hyung từng nói, nếu em cố gắng em sẽ có tất cả."

Han Wangho ngồi đối diện với hai tên tội phạm, không biết mình đã ăn gì, đồ ăn ngon không chỉ máy móc gắp lên ăn .

Bữa tối dài cuối cùng cũng kết thúc và cuối cùng em cũng có thể nói lời tạm biệt. Han Wangho chưa kịp trốn thoát, Park Jaehyuk lại đề nghị: "Gần đây biển rất đẹp, Wangho có muốn đi dạo không?"

"Wangho hyung không phải anh còn có điều muốn nói với em và anh Jaehyuk ạ." Jeong Jihoon cụp mắt nhìn em.

Han Wangho coi đây là một sự khiêu khích, em ném tay của Jeong Jihoon ra và một mình lao về phía trước. Jeong Jihoon và Park Jaehyuk theo sau , ba người nhanh chóng đi bộ đến bãi biển. Biển này nằm sau lưng núi, xung quanh là những tảng đá lởm chởm và kỳ lạ, có rất ít người đến đây.

Sóng sau lưng Han Wangho rất lớn và rộng, cuộn lên, luôn cách em một khoảng. Wangho đang muốn bắt đầu xét xử: "Tại sao?"

Jeong Jihoon cảm thấy kỳ lạ và hỏi: "Tại sao?"

Han Wangho mím môi, gần như bất bình khóc lên: "Tại sao lại là tôi? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Han Wangho này đã làm gì có lỗi mà hai người lại đem tôi ra làm trò tiêu khiển như vậy? Trả lời đi Park Jaehyuk, Jeong Jihoon, hai thằng khốn nạn này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com