Chap 1: Xuyên rồi!?
-" Đây là đâu vậy nhỉ!?" Ryoma xoa xoa cái đầu đau nhói.
-" Hửm? Mình chết rồi mà nhỉ?"
Phải, Ryoma đã chết, chết trong một tai nạn. Echizen Ryoma, 20 tuổi, là một người đứng đầu giới tennis. Cậu đã thắng một giải đấu tại Mĩ và chuẩn bị về nhà. Nhưng phải chăng là do nghiệp quật mà máy bay vừa khởi hành liền phát nổ!?
Hiện tại cậu đang ở trong một căn phòng lạ lẫm. Ryoma tự hỏi đây là đâu, nếu may mắn sống sót thì đáng lí ra phải ở bệnh viện chớ.
Đang suy nghĩ bỗng một loạt dãy kí ức chạy dọc sống não. Thì ra đây là kí ức của " Ryoma" ở đây. "Cậu" ở đây thì bằng tuổi cậu ở đời trước, cũng 20. Là một ngôi sao mới nổi nhưng chỉ mới chụp ảnh cho tạp chí, đóng quảng cáo và tham gia gameshow chưa ra bất kì bài hát nào. Điều đáng nói nhất là "cậu" ở đây không mang họ Echizen mà là Tezuka!!!! (Bất ngờ chưa ) Là anh trai của Tezuka Kunimitsu và là con nuôi của gia đình Tezuka :Đ.
Tính cách của cậu thì khỏi phải bàn, ấu trĩ, luôn cọc cằn thô lỗ với người nhà. Luôn luôn làm mẹ Ayano rất buồn và rất ghét Kunimitsu nữa chứ. Ngoại hình thì vẫn như kiếp trước và cũng chỉ cái chiều cao 1m65 đó thôi à. Dòng kí ức xoẹt qua làm Ryoma mém thổ huyết mà chết. Ông trời thật bất côngggggg.
Tiểu miêu rốt cuộc cũng bình tĩnh lại. Đi đến tủ đồ, chọn một cái áo sơ mi đen ngắn tay sọc trắng phối với quần bó đen. Kết hợp thêm sợi dây chuyền hình chữ thập. Tuy rất đơn giản nhưng lại vô cùng tinh tế, khí chất tỏa lên, đẹp trai chết người. Ryoma lúc nhỏ được gọi là dễ thương, bây giờ cũng dễ thương nhưng đường nét khuôn mặt sắt nét hơn. Nét mặt nhu hòa hơn, thanh tú hơn, cư te hơn kết hợp với vóc dáng mảnh mai nhỏ nhắn. Đúng chuẩn thiên thừn cmnr(Tác giả cũng muốn xĩu ngang(≧▽≦)).
______________________________
Đi xuống nhà với một gương mặt nghiêm túc, Ryoma đứng ngay ngắn cất tiếng nói.
-" Mẹ, ba, ông, con có chuyện muốn thưa" trịnh trọng-ing.
Kinikazu và Kuniharu đang đánh cờ thì chết sững (atcool đứng hình mất 5s) mặt biểu thị * thằng nhóc này hôm nay sao vậy, bỗng dưng lễ phép lạ thường*
Ayano đang rót trà cũng suýt đánh rơi cái ấm vì sốc. 3 người nhà Tezuka vẫn còn hoang mang thì...
Ryoma cuối gập người lên phía trước 90°, nghiêm túc nói.
-" Con xin lỗi vì thái độ của mình!"
*Choang* chiếc ấm tội nghiệp trên tay của Ayano rớt xuống vỡ toang. Ông nội cùng papa mặt lạnh cũng không giữ nổi bình tĩnh.
-" Tối qua con đã nghĩ thông rồi, con không mong mọi người tha thứ nhưng-"
-" Tốt quá rồi, Ryo-chan rốt cuộc cũng trưởng thành rồi!!!" người mẹ của năm nhào lại ôm đứa con trai cao bằng mình như 1 vị thần. Không nhịn được mà rưng rưng nước mắt.
-" Biết nhận lỗi là tốt!" Kunikazu hướng đứa cháu nói 1 câu. Ông thực chất rất thương Ryoma nhưng mà cậu phũ quá nên ông không thể hiện ra. Bây giờ thì tốt rồi, ông rốt cuộc cũng có thể chơi với đứa cháu yêu quý rồi( •̀ᄇ• ́)ﻭ✧.
-" Con lớn rồi!" Kuniharu nhịn không được đưa tay lên chấm nước mắt. Hình tượng cái gì cũng chả quan tâm nữa. Oaaaaa, con trai cưng trưởng thành rồii nhaaaa!!!!!
(Cảm giác tôi vừa phá banh cái hình tượng lạnh lùng của gia đình Tezuka :)))
-" Cảm ơn mọi người!!!" Ryoma cười tươi rói trả lời làm mấy người trong nhà mém xỉu:))).
-" Aaaa, Ryo-chan của mẹ đáng yêu quá!" Ayano lại một lần nữa ôm lấy cậu.
-" Mẹ à, con bây giờ lài soái, không có dễ thương" Khẽ nhíu mày, ai lại đi dùng từ dễ thương để miêu tả con trai. Nhưng nó là sự thiệt=]]
-" Thôi con mang Karupin đi thú ý đây, sẵn qua trường của Kunimitsu rướt em ấy luôn." cậu cười nhẹ, ôm Karupin đi ra ngoài.
-" Đi cẩn thận a~".
____________________________
NGOÀI ĐƯỜNG
-" Oa, đẹp trai quá!!!!" mấy chị đi đường hét lên.( Bớt mê trai đê mấy bà kiaaaa, Ryo-chan là của tuôiiiiii).
-" Hự, moe quá!!!" Mấy anh đi đường cũng không thoát được sự moe của tiểu miêu:))) (bởi ta nói, một đám không có tiền đồ:))).
-" Bắt về nuôi được không!?"
-" Bỗng nhiên muốn phạm tội!".
.
.
.
Thủ phạm gây ra những vụ lộn xộn như trên không ai khác, là Ryoma. Cậu không hiểu, cậu có gì đặc biệt đâu mà mọi người phản ứng dữ vậy. (Hẳn là không có gì nha:]]//Ryoma: nói gì hả con kia// t/g: chết mịa, chạy.)
Với suy nghĩ đó, cậu trực tiếp bỏ qua mọi thứ trên đường và tiếp tục đi chơi với Karupin nya~
-" Karupin, mình đi đến sân tennis ha!"
-" Meow~"
-" Oke, chốt đơn. Đi thôi!"
Karupin biểu thị * ngay từ đầu đã muốn đi, vậy còn hỏi trẫm làm gì(●__●)*
Đến sân tennis, Ryoma thấy một đám thanh niên đang bắt nạt một đứa nhóc học sinh trung học. Nói đúng hơn là Dan của Yamabuki. Không kịp nghĩ nhiều, cậu thả Karupin ra rồi lao xuống đó.
-" Nha, 1 đám thanh niên trai tráng lại đi bắt nạt một đứa nhóc sao?"
-" Liên quan gì tới mày hả thằng nhãi kia, mày cũng chỉ là một đứa học sinh trung học thôi!" thanh niên miệng nhanh hơn não nào đó lên tiếng.
-" Ai là học sinh trung học" Ryoma đen mặt không mặn không nhạt nói.
-" Mày chứ ai!" thanh niên vẫn ngây thơ nói.
-" Tôi 20 rồi đấy!" mặt đã đen nay còn đen hơn.
-" Gì, lùn vậy mà 20, mày đùa chắc 😏"
Rồi xong, rip thanh niên, chúc mừng anh//lẳng lặng thấp hương//
Im lặng
Im lặng..
Im lặng...
-"Nếu anh không tin thì chúng ta dùng tennis quyết định, thế nào?" Tiêu miêu mặt đen khiêu khích :Đ
-" Được thôi, nhóc con"
-" Cậu bé, cho anh mượn cây vợt nhé" hướng Dan mượn vợt, ánh mắt Ryoma ôn nhu thấy rõ. Dan khẽ đỏ mặt:" Dạ"
________________________
-" Nhóc có cần anh nhườ-"
*bốp* quả bóng tennis từ bên kia lưới bay qua, hoàn hảo nảy lên giữa mặt thanh niên xấu số. Trận đấu nhanh nhất trong lịch sử, chưa đầy 1 phút:)) Hắn ta ngất tại trận làm mấy người kia sợ hãi nhìn cậu.
-" Còn ai muốn nữa không?" Ryoma nhếch môi, tay chống nạnh, tay đưa cây vợt chỉ vào đám kia.
-" Dạ không, xin lỗi anh!!" Đám đó không hẹn mà đồng thanh lên tiếng. Rồi vác cậu thanh niên xấu số kia chạy bán sống bán chết.
-" Mada mada dane, một đám nhát cấy!"
-" Cảm....cảm ơn anh!" Dan ngượng ngùng nói.
-" Việc nên làm, thôi anh đi!" cậu cười nhẹ rồi vớt Karupin đang chơi ở gốc cây đi mất.
-" Anh ấy ngầu quá đi!!"
Ryoma sau khi giải quyết cái sự việc kia thì bắt đầu đi lòng vòng giết thời gian. Nào là đi siêu thị mua đồ ăn cho Karupin, đi công viên để Karupin gặp bạn. Rảnh rỗi quá lại quay về nhà rồi để Karupin ở đó, xong lại lượn đi ăn hàng. Sau 30p la cà khắp nơi, thấy đã đến giờ ra sinh hoạt clb của Seigaku, cậu nhanh chân chạy đến trường để tạo bất ngờ(rắc rối) cho vị em trai nào đó a.
Bỗng có 1 người đẹp trai, cuteo đứng trước cửa trường bạn, bạn sẽ thấy thế nào.
Dĩ nhiên là vứt m* liêm sĩ mà hét lên rồi. Là trai đẹp, trai đẹp đó, mấy người hiểu hông. Đó chính xác là những gì diễn ra ở cổng trường Seigaku.
Một đám hỗn loạn, loi choi như mấy con vòi. Không liêm sĩ mà la làng nhưng mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu mấy đứa con trai không lao chao. Tụi nó còn sung hơn cả đám con gái, tay chân quơ loạn xì ngầu. Bởi ta nói, đẹp quá nó khổ lắm, haizzz.
_________________________
Đăng rồi đi ngủ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com