Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Là nhà.

Seungmin biến mất.
Không ai trong công ty thấy cậu từ sau hôm đó.
Không ở phòng làm việc.
Không trong ký túc xá.
Không trên hệ thống ra vào.
Cậu đã biến mất khỏi thế giới.
Changbin hoảng loạn.
Anh là người cuối cùng bên cạnh Seungmin hôm đó, cũng là người mà Seungmin chọn. Nhưng sau đêm ấy…
Sáng tỉnh dậy, Seungmin không còn ở đó.
Anh gọi cho tất cả:
“Em ấy đâu?!”
“Không, tôi không làm gì cả! Mấy người— mấy người có thấy em ấy không?!”
Jisung không nói gì.
Felix nhìn Changbin bằng ánh mắt thương hại.
Chan vẫn im lặng như trước.
Minho thì nhắn một tin duy nhất:
"Em ấy chưa bao giờ có quyền chọn, Changbin à."
Cảnh chuyển – Một căn phòng biệt lập.
Trắng.
Không cửa sổ.
Không đồng hồ.
Không âm thanh nào ngoài tiếng điều hoà nhẹ đến đáng sợ.
Seungmin ngồi ở góc giường, vẫn mặc chiếc hoodie màu kem quen thuộc.
Mắt cậu vô hồn. Tay đặt lên cổ, nơi từng có thẻ ra vào bị lấy mất.
“Họ nói là tạm thời thôi.”
Cậu tự nhẩm.
“Họ nói… họ chỉ muốn mình nghỉ ngơi.”
Nhưng “tạm thời” đã là ngày thứ 3.
Không điện thoại.
Không cửa ra vào.
Chỉ có đồ ăn được đẩy qua khe hẹp và ánh đèn không bao giờ tắt.
.
.
.
Đêm hôm đó, sau khi Seungmin chọn Changbin.
Cậu ngủ thiếp đi trong vòng tay người ấy.
Nhưng lúc cậu ngủ say,
ai đó đã vào phòng.
Có ít nhất 3 người.
“Xin lỗi, hyung.”
“Em phải giữ thằng bé lại.”
“Trước khi nó thật sự rời đi.”
.
.
.
Cửa phòng bật mở.
Lần đầu tiên sau 3 ngày, có người bước vào.
Seungmin ngẩng lên.
Là Chan.
“Anh mang đồ ăn.”
Chan mỉm cười.
Seungmin nhìn anh, lặng lẽ hỏi:
“Em… có thể đi chưa?”
Chan tiến lại gần, ngồi xuống bên mép giường.
Vẫn mỉm cười như một trưởng nhóm quốc dân luôn làm.
“Không, Seungmin.”
“Từ giờ, đây là nhà của em.”
_____________________________________
Jisung đang ngồi trong phòng họp kín.
Trên màn hình là camera quay lại căn phòng trắng ấy.
Felix đang đứng bên ngoài, mắt dán vào màn hình.
Hyunjin quay sang hỏi:
“Chừng nào thì cho em ấy ra?”
Minho đáp:
“Khi em ấy không còn muốn đi nữa.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com