Mỗi lần như vậy, anh đã chăm sóc em
Shin sẽ ổn, mấy cơn ốm vặt không thể nào hạ gục em được. Đó chỉ là khi em ở một mình, khi ấy em sẽ cố gắng gượng chăm sóc bản thân để cơn sốt giảm đi, nhưng không phải là khi Seba Natsuki ở cạnh và chăm sóc em như một người thân.
Có thể Natsuki là bạn, hoặc cũng có thể không. Shin rất biết ơn khi nó chăm sóc em khi em ốm đau, nhưng em lại không muốn làm phiền nó như vậy, nhất là khi nó luôn cắm mặt vào mấy cái thiết bị gì đó cả ngày.
Shin cứ luôn cho rằng mình sẽ ổn, nghỉ một chút là sẽ không sao. Nhưng Natsuki lại không như vậy, nó lo cho em từng chút một khi biết rằng em đã phát sốt.
Sẽ ổn, nếu Natsuki không chăm sóc em như vậy. Để rồi em dựa dẫm vào nó, để sự yếu đuối lộ ra trước mặt nó rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Natsuki không ngọt ngào, sẽ chẳng nói mấy lời ba hoa như người khác. Lời nói của nó có thể khiến người khác bực mình, nhưng nó sẽ thiên về hành động hơn là mấy ngôn ngữ mà nó cho là sến súa kia.
Natsuki luôn có thể phớt lờ Shin vì nó luôn miệng chê em phiền này nọ, nhưng nó không làm thế. Miệng chê là một chuyện, hành động lại là một chuyện, nó vẫn sẽ ở cạnh em mỗi khi cần.
Shin nhiều lúc ghét Natsuki lắm, nhưng cũng thích nó , em sẽ chẳng thể thực sự ghét một ai cả.
Shin cảm thấy nhiều lúc Natsuki lạnh nhạt kinh khủng, nhưng cũng cảm thấy nó giống ánh nắng ban mai.
Shin sẽ liên tưởng đến khi ánh ban mai chiếu rọi xuống ban công, lọt qua khung cửa vào phòng. Và rồi, Shin sẽ thức dậy trên giường, tay khẽ vươn ra đón nắng, một ánh nắng ấm áp chứ chẳng gắt gao gì đâu.
Seba Natsuki luôn có đủ kiên nhẫn dành cho em, luôn có thể ở cạnh em mỗi khi em cần.
Nó không lãng mạn, nhưng nó biết điều gì nên làm và nó chắc chắn sẽ giúp Shin vơi bớt phần nào nỗi cô đơn ở tận sâu trong tâm hồn.
Natsuki biết Shin luôn giấu đi nỗi buồn, ôm lấy nó một mình.
Vừa hay Natsuki lại nhìn thấu được nội tâm em, nó sẽ chỉ ở bên em.
Cho tới khi Shin chịu mở lòng hơn, và tâm sự với nó. Natsuki sẽ luôn ở lại bên em.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com