Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 114

-Oa, hỏng chệu đâu Shin à!!!!

Nagumo ngân dài cổ lên mà khóc lóc mè nheo với người kia suốt dọc đường làm ai đi qua cũng phải ngoái đầu nhìn vì tò mò khiến Shin giờ đây ngại muốn chết luôn. Cậu nghiến răng cáu kỉnh.

-Im đi. Nhức đầu quá.

-Bé bảo bé đồng ý đón sinh nhật với anh mà bé tính để anh một mình trong căn nhà lạnh lẽo đó là sao?

Rõ ràng bé đã gật đầu chắc nịch rồi mà đến lúc hắn bảo về nhà hắn thì lại ứ đồng ý. Còn buông một câu nghe đau lòng hết sức nữa cơ.

Nagumo thấy mình là người đàn ông đáng thương nhất thế giới luôn.

-Ai mướn anh về đấy, sao không về trọ?

Còn làm sao nữa? Tất nhiên là Nagumo không muốn bị mấy đứa ở nhà trọ biết rồi phá bĩnh chứ sao. Về nhà hắn thì riêng tư hơn, chỉ mình hai người ăn bánh kem với nhau nghe nó lãng mạn hơn nhiều chứ.

-Nay sinh nhật anh nên Shin chiều anh tí đi mà! Huhu!

-Ồn ào quá.

Shin gỡ cái tay đang nắm lên hai bên vai mình ra. Quay ra sau lừ mắt với đối phương. Làu bàu.

-Cũng phải để người ta mua nguyên liệu làm bánh rồi thích về đâu thì về chứ.

Nói xong, cậu ngoảnh mặt đi mất. Bỏ lại một Nagumo vẫn còn ngơ ngác vì chưa kịp hiểu ý đối phương. Hắn chớp chớp mắt, nghệt mặt.

-Ể?

Phải mãi sau hắn mới rõ từng câu từng chữ thì liền đưa hai tay lên ôm khuôn mặt đã sớm đỏ ửng, đôi đồng tử cũng nhấp nháy ánh sáng theo.

-Ểeeeeeee?!?!

Mua nguyên liệu....

Mua nguyên liệu làm bánh....

Nói vậy tức là bé Shin đích thân làm bánh sinh nhật cho hắn ấy hả?!

Ô vãi lúa!!!

Nagumo thấy mình là người đàn ông sướng nhất thế giới luôn.

Hẹ hẹ hẹ.

Sau khi ngoan ngoãn chờ đợi Shin mua đủ những thứ cần thiết cho tối nay, Nagumo đã vui vẻ đưa cậu về nhà riêng của mình. Nói thật thì Shin cũng có chút tò mò về nhà cửa của tên này ra phết.

Ý là thằng chả vì tính chất công việc bận rộn (theo lời anh Sakamoto nói) nên hầu như là toàn ở trọ ấy, chỉ thi thoảng lắm cậu mới thấy hắn về bên kia. Riết rồi tưởng cái nhà chính là nhà thuê còn nhà thuê là nhà chính không đó trời....

-Shin ơi, đến nơi rồi.

-Hử? À, ừ.

Mải suy nghĩ quá làm Shin không nhận ra Nagumo đã mở cửa xe oto cho mình từ lúc nào. Cậu cởi dây an toàn, rồi bước xuống. Lại ngẩng đầu chớp chớp mắt nhìn lên toà nhà trước mặt thì há hốc mồm vì sốc.

-"Ểeeeeeeeeeeeee?!"

Trời má! Trời má! Trời má! Đây là nhà của Nagumo sao?! VL!?!? Nhìn kiểu quái gì cũng ra đó là một căn hộ cao cấp đấy!

-Shin đợi anh tí anh đi đỗ xe nha.

Nagumo xoa xoa cái đầu vàng còn đang ngẩn tò te kia rồi chui lại vào xe, lái đi mất. Chỉ còn mỗi Shin đứng đây như trời trồng với hàng loạt câu hỏi chạy dồn dập như vũ bão.

Dù rằng cậu cũng đoán ra được Nagumo là người nhiều tiền và giàu có. Nhưng tới cỡ này thì đúng là vượt qua sức tưởng tượng của cậu luôn rồi. Hoặc là vì cái nghèo đã giới hạn trí tưởng tượng của Shin. Nhưng nói chung theo kiểu nào thì giờ thằng bé cũng đang rất sốc.

-Ổng làm cl gì mà giàu khiếp thế nhỉ?

Hình như Shin vẫn chưa biết nghề nghiệp còn lại của tên này thì phải. Tò mò thật đấy. Nếu được thì cậu cũng muốn làm cái nghề đó để sau cũng giàu nứt đố đổ vách như ổng.

-Má, mình mà là ổng thì ngày quái nào cũng về đây chứ méo ở trọ.

Cậu khoanh tay cảm thán. Ý Shin không phải là chê trọ nhà anh Sakamoto xập xệ hay gì cả. Chỉ đơn giản là nếu bản thân mình đã có được cái nhà rộng rãi và đẹp như này thì xa mấy cậu cũng muốn về để hưởng thụ.

-Haha, thế bé có muốn ở đây mãi với anh không? ^^

-Giật mình nha cha nội?! Sao anh đi không có tiếng động nào hết vậy?

-Oan cho anh quá. Tại bé cứ mải ngắm nghía chứ bộ.

Tên đàn ông m90 giơ tay bộ dạng vô tội. Sau đó, hắn liền nắm tay đối phương dắt vào trong. Và đó cũng chính là lúc mà cái mỏ của Shin phải xuýt xoa không ngừng. Cứ đi được 2 bước thì thằng bé phải lác mắt 1 lần.

Tới khi Nagumo mở cửa và mời vào, mặt cậu vẫn cứ đờ ra vì chưa hoàn hồn lại được.

-Nhà anh hơi bừa nên Shin thông cảm nhá.

Nói khách sáo vậy thôi chứ cậu chưa thấy bừa chỗ nào luôn. Shin đoán hắn thuê người tới để lau dọn thường xuyên nên mới được như vậy.

"Cơ mà trang trí nhà cửa cũng đơn giản nhỉ? Mình còn tưởng anh ta phải cầu kì lắm cơ."

Shin nhìn quanh cái nơi rộng lớn đến bất ngờ này một lượt. Lại vu vơ nghĩ.

"Anh ta đã luôn đón sinh nhật một mình ở nơi lạnh lẽo như này à...."
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
-Shin ới Shin ơi. Bánh hình như chín rồi này.

Tên đàn ông m90 ngó đầu xuống lò nướng nghía vào trong, nói vọng lên như để thông báo. Trong khi người còn lại cho vào nướng tiếp. Dõng dạc tuyên bố.

-Chưa có được.

-Anh thấy màu vừa tới rồi mà.

-Tôi thấy chưa được thì chắc chắn là chưa có chín.

Sau đó Shin còn vỗ ngực tự tin, hùng hổ tuyên bố.

-Tôi có kinh nghiệm làm bánh phải cỡ 5 năm rồi đó. Vậy nên anh cứ yên tâm đi ha.

-Được rồi, được rồi. Nhưng cẩn thận đừng để nó cháy nhe bé Shin ^^

-Chắc chắn là không thể cháy đ—

Sau đó bánh nó cháy khét thật.

Shin: (⁠´⁠ ⁠.⁠ ⁠.̫⁠ ⁠.⁠ ⁠'⁠).....

-Prffffff hahaha!!! Không sao mà, không sao mà. Nó đẹp, nó đẹp lắm luôn á. Hahahaha!!!!!!

Nagumo nhìn cái bánh chỉ còn đúng một phần tí tẹo là ăn được kia mà bịt miệng cố nhịn cười đến đỏ cả mặt. Điều này đã thành công khiến Shin tức điên lên. Cậu nghiến răng mắng mỏ.

-Ông bảo đẹp mà ông cứ cười như vậy là sao hả?! 💢

-Anh nói thật mà. Hahahaha!!!! Xin lỗi, anh chỉ—prffffffff.

-Đm! Ông có muốn thắp nến để thổi không hay muốn tôi thắp cả cái phòng này luôn đây hả 💢

-Được rồi, được rồi mà. Để anh tắt đèn.

Nagumo từ từ đứng dậy, tiến về phía công tắc mà mà bấm một cái. Ngay lập tức, không gian xung quanh bỗng chốc tối đi hẳn. Chỉ còn ánh sáng yếu ớt của cây nến nhỏ và ánh đèn sáng loáng từ những toà nhà chọc trời rọi qua lớp cửa kính ngoài ban công, hắt lên một khoảng góc phòng ngủ mà cả hai đang ngồi.

Shin và Nagumo đối diện với nhau. Cậu hít một hơi thật sâu để lấy chút bình tĩnh, sau đó ngượng ngùng mà lí nhí hát trước ánh mắt mong chờ của đối phương.

-Happy Birthday to you 🎶 Happy Birthday to you 🎶 Happy Birthday 🎶 Happy Birthday 🎶 Happy Birthday to you!

-Hì ^^

-Chúc mừng sinh nhật, Nagumo.

Người đàn ông cao lớn nhẹ nhàng cầm cái bánh kem chỉ lớn cỡ bàn tay của mình lên, rũ mắt, chu môi thổi nhẹ. Lập tức ngọn nến nhỏ bé vụt tắt, trả lại một khoảng bóng tối bao trùm lấy nơi đây.

Shin có chút ngỡ ngàng. Thắc mắc hỏi.

-Ơ? Sao anh không ước?

-Hmm..... Anh không biết nên ước gì cả. Anh nghĩ mình sẽ để dành nó cho khi nào đấy.

-Ước sau sinh nhật là không có hiệu nghiệm đâu.

-Hê, vậy hả? Tiếc ghê ^^

-"Trông ổng còn méo có nổi miếng 'tiếc' nào luôn."

Tới đây, Nagumo bắt đầu với lấy hộp quà nhỏ được hắn để trên mặt tủ cạnh đầu giường kia xuống. Mỉm cười nói.

-Anh mở quà ra nhé?

-Ừm.

-Tò mò ghê. Không biết bé tặng anh cái gì đây ta.

-Mở đi rồi biết.

-Hộp nhỏ thế này cơ mà, hì hì....đừng nói bé Shin mua nhẫn để cầu hôn anh đấy nhá.

-Méo phải.

Nhìn phản ứng cọc cằn của đối phương sau khi bị mình trêu làm Nagumo cứ cười khoái chí. Tay vẫn tiếp tục mở hộp quà một cách cẩn thận.

Và rồi hắn ngạc nhiên tới bất ngờ.

Shin tặng cho hắn một cái kẹp cà vạt.

Đặc biệt hơn nữa. Là bên trên bề mặt nhỏ của nó được khắc một cách tỉ mỉ với hàng chữ "Nagumo Yoichi".

-Không biết....anh có thích nó không?

Shin xoa gáy, ngập ngừng xấu hổ, nhớ lại.

Ngày hôm ấy, khi thấy chiếc cà vạt mà Nagumo mang trên người vì chuyển động vội vã của hắn mà xộc xệch đến mức buồn cười. Shin lúc ấy đã biết mình nên tặng thứ gì cho đối phương.

Một cái kẹp cà vạt nhỏ, không quá phô trương, không quá lố sẽ là một lựa chọn cực kì hợp lí.

Nhưng Shin cũng không muốn trông nó quá tầm thường nên đã quyết định nghĩ ra thêm vụ khắc tên này. Không biết hắn có nghĩ cậu quá cầu kì không nhỉ?

"Sao im lặng vậy chứ...."

Thiếu niên tóc vàng hồi hộp đan xen bối rối khẽ liếc nhìn. Để rồi giật mình khi thấy Nagumo tiến tới gần bản thân từ bao giờ.

Và vòng tay ôm lấy cậu thật chặt. Hắn phì cười. Thì thầm.

-Cảm ơn Shin nhé. Anh thích lắm.

-.....

Sau đó cả hai ngồi khoanh chân dưới sàn nhà, dựa lưng vào giường và cùng im lặng chia nhau cái bánh kem nhỏ mà đứa nhóc kia làm ra ăn.

Shin để ý Nagumo cứ cầm món quà mình tặng trên tay mà giơ lên cao ngắm nghía mãi không rời mắt thì ngượng ngùng nói.

-Anh thích tới vậy sao?

-Thích chứ. Shin tặng anh mà.

-Chỉ là một cái kẹp thôi mà.

Người đàn ông tóc đen bật một hơi nhỏ trong họng, rồi khẽ trườn người xuống để tiện dựa đầu mình lên vai của đứa nhóc bên cạnh. Hắn vẫn giữ cho mình một nụ cười không thay đổi. Nhưng lần này có gì đó man mác buồn đi hẳn. Và giọng cũng chẳng còn cái điệu cợt nhả như ban nãy nữa.

-Nhưng nó là món quà đầu tiên kể từ lúc anh bắt đầu đón sinh nhật một mình.

-....

-Lần cuối anh đón sinh nhật cùng bạn bè là lúc anh vẫn còn là một thằng sinh viên như bé.

-.....

-Một thằng nhóc dại khờ vô lo vô nghĩ, luôn luôn phá phách nổi loạn cùng hai đứa bạn chí cốt là thằng Sakamoto và nhỏ Akao.

-"Akao...?"

Hình như cậu đã nghe cái tên này ở đâu rồi.

-Đó là quãng thời gian tuyệt vời. Khi đêm xuống, tụi anh sẽ phóng xe vèo vèo trên con đường vắng vẻ lúc nửa đêm. Để mặc những cơn gió thổi loạn mái tóc đến mức rối tung.

-.....

-Anh nhớ rằng Sakamoto và Akao lúc nào cũng hơn thua nhau từng tí một ở khoản đua xe này nọ.

-.....

-Lần nào thì tụi nó cũng rú ga như điên mà vượt lên phía trước.

-.....

-...và lần nào thì cũng bỏ mặc anh lại.

-....

-Sau khi lượn lờ đã đời. Tụi anh sẽ dừng chân và ngồi vật vờ ở ngoài đường. Hoặc đôi khi thì lại là về nhà thằng Sakamoto. Lúc đó hai tụi nó, mỗi đứa đấm vào một bên má của anh và bảo "Quà sinh nhật của mày đấy" rồi nhỏ Akao sẽ cười phá lên như được mùa.

-Trời....

-Sau đó thì tụi nó vẫn tặng đàng hoàng nhưng mà anh cay lắm. Nên hôm sau anh cho hai tay chúng nó dính vào nhau bằng lọ keo anh mua ở cửa hàng tạp hoá.

-"Má, cha không ác ai ác."

-Vui lắm. Và lúc đó anh đã ước niềm vui ấy sẽ luôn luôn tồn tại mãi dù đến khi cả 3 đã trưởng thành.

-....

-Dù cho trải qua bao nhiêu năm nữa. Niềm vui ấy sẽ không bao giờ biến mất đi.

-....

-Cơ mà ấy....

Đột nhiên, nụ cười trên môi Nagumo tắt ngúm. Đôi đồng tử màu đen của hắn nhìn về cánh cửa kính phía trước mà trông ra ngoài. Man mác buồn xa xăm.

-Khi đã trưởng thành hẳn và thôi cái tuổi bồng bột.

-....

-Khi Sakamoto đã có cuộc sống gia đình riêng của nó và Akao thì cũng đang ở một nơi rất xa. Anh đã nhận ra điều ấy là không thể.

-....

-Anh....đã nhận ra niềm vui mà ngày sinh nhật năm ấy đem đến sẽ chẳng bao giờ có thể lặp lại thêm lần nào được nữa.

-....

-Và kể từ ngày đó, anh luôn một mình.

-....

-Nhưng mà năm nay, Shin đã ở đây.

Cậu hơi giật nhẹ người, liếc mắt nhìn đối phương và nhận ra hắn cũng đang nghiêng đầu nhìn lại mình.

-Shin đã ở đây với anh. Và cùng anh tổ chức sinh nhật.

Rồi Nagumo dụi mặt lên vai cậu, giấu toàn bộ dung nhan sau mái tóc là xoà. Thì thầm.

-Cảm ơn em.

-....

Shin chớp chớp mắt bối rối. Bởi vì thực sự ngay khoảnh khắc này cậu không biết nên phản ứng như nào cho phải.

Lần đầu tiên. Đây là lần đầu tiên Nagumo thôi cái vẻ đùa giỡn thường ngày, thứ vỏ bọc mà hắn vẫn luôn cố tạo dựng lên nhằm che đậy đi cảm xúc thật của mình, nay lại bộc bạch những tâm tư giấu kín trong lòng mình.

Hồi ban đầu, Shin đã nghĩ tên này là một kẻ chẳng màng tới thứ gì. Nhưng cậu đã lầm.

Nagumo yếu lòng hơn cậu tưởng. Và hoá ra hắn lại là người chìm đắm trong quá khứ nhất, chẳng tài nào buông bỏ ra được nhất. Là người bị mắc kẹt giữa việc lựa chọn bước tiếp hay quyết định ở lại.

Là một kẻ cô đơn mất phương hướng chẳng biết về nơi đâu. Bởi vì hắn chưa từng có "nơi" để trở về.

-Nagumo....

Shin vươn tay, vuốt nhẹ tấm lưng rộng lớn nhưng yếu mềm kia một cái thay cho lời an ủi. Và lúc này đối phương cũng bắt đầu rục rịch cử động.

-Phùuuuuuu.....

-?!?! Cái đị—

Da gà da vịt của Shin nổi hết cả lên sau khi bị Nagumo thổi một hơi vào tai. Rồi hắn cười khoái chí.

-Hahaha!!!! Coi mặt bé kìa! Gì mà ỉu ra khiếp thế?

-Đm! Đừng có giỡn cái trò đấy nữa đi! Ghê vãi.

Thằng nhóc tóc vàng nghiến răng giận dữ. Cậu thề nếu không phải hôm nay là sinh nhật hắn nên cậu mới nhịn thì cậu đã sớm đấm vào mặt hắn từ lâu rồi.

BỤP! BỤP!

-?!?!??

Đột nhiên bên ngoài trời vang lên tiếng nổ giòn giã, đã thành công kéo lấy sự chú ý của cả hai. Ngay giây sau, Shin tròn mắt ngơ ngác nhìn những tia sáng đủ loại màu sắc đang xuất hiện rực rỡ trên mảnh trời đêm.

-Ể?! Pháo hoa này.

Thằng bé vội đứng dậy, mở cửa bước ra ban công. Tì tay lên lan can mà thích thú ngắm nhìn những chùm sáng nhấp nháy thích mắt. Trong khi Nagumo cũng bắt đầu tiến tới gần. Hắn đứng đằng sau cậu, cũng ngước lên.

-Sao lại có pháo hoa nhỉ?

-Lễ hội gì đấy chăng. Giờ đang là tháng 7 mà.

-Cũng phải.

Rồi tên đàn ông m90 cúi xuống liếc về phía đứa nhóc đầu vàng. Thích thú ngắm lấy đôi đồng tử trong veo phản chiếu lại những tia sáng lấp lánh kia. Thích thú ngắm lấy nụ cười hồn nhiên kia không rời mắt.

Ôi, thật giống như nụ cười năm hắn 18 tuổi.

Một nụ cười thật sự không pha lẫn bất cứ giả tạo.

Một nụ cười thật sự xuất phát từ con tim.

-Shin.

-Hử?

Nagumo vươn một tay ra nắm lấy thanh lan can ban công. Rút ngắn khoảng cách giữa hai người cho đến khi ngực hắn dán chặt lên lưng đối phương. Hắn cúi đầu, áp nhẹ môi mình lên mái tóc vàng mềm đang loà xoà theo từng cơn gió mảnh.

Nagumo nghĩ bản thân đã biết sinh nhật năm nay hắn nên ước gì rồi.

Hắn ước rằng.....

-Đêm nay hãy ở lại với anh được không?

Hắn ước rằng Shin sẽ luôn luôn có thể giữ mãi được nụ cười hồn nhiên như bây giờ.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
-Hở? Không.

-Ơ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com