Chương 100
Shin thấy mình đứng trong một không gian bao la rộng lớn chỉ độc một màu đen.
-"Hử? Đây là đâu?"
Cậu tròn mắt ngó nghiêng xung quanh. Tối quá, chẳng thấy gì cả. Dường như thứ phát sáng duy nhất ở đây chính là cậu vậy. Kì lạ nhỉ? Trong nơi tối tăm như thế mà Shin vẫn thấy rõ được toàn bộ cơ thể bản thân mới hay chứ.
-"Sao mình lại ở đây ta?"
Shin nhớ mình vừa xuống tàu khi mới về thăm bố và chú. Xong rồi cậu nhận một cuộc gọi từ Gaku. Sau đó thì....ờ....sau đó thì sao nữa ta?
Cậu không có nhớ. Lúc mở mắt đã thấy mình ở đây rồi.
-"Mà sao ồn thế nhỉ....?"
Bấy giờ thằng bé mới cảm nhận được bên tai mình văng vẳng những giọng nói rất nhỏ. Ban đầu là những từ ngữ thì thầm. Nhưng càng về sau thì chúng ngày một rõ hơn. Và Shin nhận ra vài giọng nói quen thuộc.
Cậu nhận ra giọng thằng bạn mình, Seba Natsuki đầu tiên. Sau đó là xen lẫn đủ mọi giọng của Amane, Nagumo, hay như cả cái kiểu khẽ khàng của Uzuki. Tiếng lục đục như hàng chục bước chân tiếp xúc trên mặt sàn gỗ ọp ẹp. Có cả tiếng nhạc (?) văng vẳng đâu đây nữa.
Nghe đủ mọi loại âm thanh cùng một lúc như vậy khiến thiếu niên tóc vàng giờ đây hoang mang lắm. Rằng sao cậu nghe thấy tiếng mọi người nhưng lại chẳng thấy nổi một ai quanh đây.
Shin nghĩ bản thân sẽ thử tiến về phía trước để tìm cho mình một lối thoát thay vì cứ đứng mãi ở chỗ này. Ấy vậy mà nó khó khăn hơn cậu tưởng.
Shin thấy cả tay và chân mình nặng nề như chì. Cậu không tài nào nhấc nổi một ngón chứ đừng nói là bước đi về phía trước.
-"Không cử động được?!"
Shin hốt hoảng và thử gồng người cố nhấc cánh tay lên, một việc rõ ràng dễ như chuyện hít thở bình thường, vậy mà sao giờ nó khó khăn quá.
Cậu thấy tim mình đập mạnh hơn, ngực cũng tức hơn, cảm giác cũng bất lực hơn. Trong đầu thằng nhóc này cứ dồn dập những từ ngữ ra lệnh như "nhấc lên đi" trong vô thức.
Cuối cùng sau bao nhiêu nỗ lực thì vẫn bất thành. Mọi cố gắng đều quay về con số 0.
Song, bấy giờ Shin mới nhận ra đầu mình đau kinh khủng. Giọng nói của mọi người ngày một rõ ràng hơn. Rồi cảm giác mê man khó hiểu. Mắt đang mở nhưng thực chất là chưa hề mở (?). Nói chung là lạ lắm.
Thiếu niên bắt đầu hít một hơi thật sâu cho bình tâm lại. Shin đoán bản thân đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Mắc kẹt giữa ranh giới đời thực và giấc mơ chưa rõ ràng.
Và đúng là chỉ khi biết được điều ấy, Shin mới có thể tỉnh dậy được.
Hàng mi của cậu khẽ rung nhẹ rồi từ từ hé mở. Tầm mắt nhoè vì chưa quen đang dần dần rõ hơn.
-"Vậy là mình đã ngủ thật à...."
Shin chau mày, nhẹ nhàng đưa tay lên xoa mắt cho bớt đau. Phải mất một lúc lâu cậu mới thấy có gì đó kì lạ.
Trần nhà này vẫn là trần nhà của phòng trọ cậu thường hay ở.
Nhưng mà thế éo nào phòng nó độc một màu đỏ lè như máu vậy hả???
Cái đm Shin nhớ mình có bao giờ sắm cái đèn ngủ nào có cái màu quái quỷ như này đâu chứ?!
Đấy là điểm kì lạ đầu tiên.
Điểm kì lạ thứ hai là Shin thấy cái giường mình nằm đang bị hàng tá những người đàn ông đứng vây quanh. Mà có phải là ai xa lạ gì đâu. Toàn những người quen cả đấy chứ.
Shin quét mắt nhìn một lượt những người ở đây.
Theo thứ tự đầu giường từ trái sang phải là Tanabata đang ngồi ôm cây đàn và đánh lên những đoạn nhạc chậm rãi, trầm lặng đến kinh dị.
Tiếp đó là thằng Seba. Rồi em nó là Mafuyu, bên cạnh nữa là Amane. Ưtf??? Heisuke cũng tham gia luôn cơ à?! Mà sao nhìn mặt cậu chàng cứ như bị ép buộc vậy chứ?
Rồi Tenkyu đang nở một nụ cười kì dị là thế quái nào vậy (hoặc vì không gian xung quanh cũng đáng sợ sẵn rồi). Thằng Gaku đứng đút tay vào túi áo khoác cùng ông anh nó là Uzuki ở ngay bên cạnh.
Và cuối cùng là Nagumo đứng đầu giường phía bên kia. Éo mẹ mắt thằng cha này lúc đéo nào cũng to tướng trông đáng sợ vl.
"Cái tình huống quái quỷ gì đây???"
Trước cảnh tượng này, mồ hôi trên trán Shin tuôn ra không ngừng. Cậu thậm chí còn vô thức nín thở không rõ lí do.
Ý là, thử tưởng tượng bạn bị ngất xỉu. Sau đó tỉnh dậy và thấy mình nằm trên giường trong một căn phòng tối om chỉ có ánh đèn ngủ màu đỏ đến rợn người.
Rồi một đám đàn ông đứng vây quanh, nhìn chăm chăm vào mình không chớp mắt. Miệng ê a nói những lời thầm thì như đọc thần chú nguyền rủa. Thêm quả nhạc nền kinh dị từ cây đàn guitar kia nữa chứ.
Cái đm thật sự là nó ghê lắm đấy nhá?!
Ngủ một giấc, tôi thành vật hiến tế cho quỷ dữ lúc nào không hay.
Toàn thân Shin bây giờ cứng nhắc, cậu bắt đầu lồm cồm ngồi dậy. Ấp úng đánh tiếng hỏi.
-Nè...mọi người đang làm gì đấy?
Sau đó cậu quay ra nhìn thằng bạn.
-Seba, chuyện này là sao hả?
Ấy thế mà trước câu hỏi của cậu, không một ai thèm lên tiếng trả lời. Cả đám cứ đồng thanh hát (?) với một nhịp siêu siêu chậm và ghê rợn.
Shin phải tập trung dỏng tai mãi thì mới nhận ra đó là bài Happy Birthday thường xuất hiện trong những ngày sinh nhật.
Tới đây, cậu liền ngớ người. Chớp chớp mắt không hiểu chuyện gì. Lại nghĩ.
Từ khi nào mà triệu hồi quỷ dữ lên là phải hát chúc mừng sinh nhật thay vì đọc mấy câu nguyền rủa bằng ngôn ngữ kì lạ vậy?
Khoan đã nào. Quỷ mà cũng có ngày sinh nhật à?
Mà thôi kệ, vấn đề đấy không quan trọng. Quan trọng là bây giờ nhìn mọi người như vậy cũng đủ khiến Shin sợ muốn són ra quần luôn rồi đấy. Cậu nuốt nước bọt cái ực trong họng còn tay thì túa đầy mồ hôi.
Nhưng điều tiếp theo còn làm cậu hãi hùng hơn nữa. Đó chính là Nagumo đột nhiên lôi từ bên trong chiếc áo khoác măng tô dài của hắn ra một khẩu súng....
S-Súng?!
Cái đìn địt cha này chơi hàng nóng luôn à?! Sao ổng lại có cái thứ chết tiệt đấy vậy hả???
-Na-Nagumo...khoan đã! Anh tính làm cái gì thế?! Này! Mọi người làm sao vậy hả?!
Shin hốt hoảng mà hét lên, mắt láo liên xung quanh nhìn từng người như cần một lời giải thích.
Còn tên đàn ông m90 chỉ chậm rãi giơ cái thứ trong tay thẳng chính giữa mặt đứa nhóc nằm trên giường vẫn đang hoang mang chưa hiểu chuyện gì kia. Mắt hắn híp lại còn miệng thì vẽ một đường cong nhẹ hoàn hảo.
Shin thấy toàn bộ cơ thể mình giờ đây căng cứng lại vì sợ hãi trước con người này. Cậu sợ hãi tới mức không thể cử động được tay chân dù chỉ một chút.
-Shin à.
Nagumo cất lên cái giọng đều đều ma mị hiếm khi xuất hiện. Ngón tay hắn đồng thời ấn vào bộ phận búa trên khẩu súng xuống làm nó vang lên tiếng 'cách' một cái thật lạnh lùng. Hắn tiếp tục.
-Anh đã đợi khoảnh khắc này lâu lắm rồi.
-!?!??! KHOAN Đ—
ĐOÀNG!
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
-CHÚC MỪNG SINH NHẬT BÉ SHIN NÈ!!! ^^
-Yeah!! Chúc mừng sinh nhật!!!!
Nagumo giơ cao hai tay cùng với khẩu súng đồ chơi để lộ ra 1 đoá hoa hồng đỏ sau khi vừa được hắn bóp cò lên không trung. Miệng cười khoái chí, hét lớn.
Rồi cả đám ở đây cũng bắt đầu vỗ tay theo nhịp hát tươi vui hơn hẳn mà đứng rẽ sang hai bên để anh chủ trọ Sakamoto tiến tới với một cái bánh kem siêu to siêu bự trên tay. Theo sau là chị Aoi và bé Hana cười tít cả mắt. Rồi nhóm các cô gái Lu, Atari và Akira.
Thậm chí còn có cả cô nàng Osaragi đang tia cái bánh kem không rời mắt nữa. Rồi lại phải để Shishiba đứng bên cạnh nhắc là "Tém lại đi em" luôn cơ.
Lu vui vẻ vỗ tay bắt nhịp để mọi người cùng đồng thanh hát lớn.
-Happy Birthday to you 🎶Happy Birthday to you 🎶 Happy Birthday🎶 Happy Birthday. Happy Birthday to you!
-.....
-Bất ngờ không nè Shin ngốc ơi! (ㆁωㆁ)
-....
-Tụi em chúc anh sinh nhật vui vẻ ạ!
-....
-Sinh nhật.... (-ᄒ∆ᄒ-)
-Osaragi, phải chúc cho hết câu chứ. Shin, chúc mừng sinh nhật mày.
-....
-HÚUUUU!!!!! Chúc mừng sinh nhật thiên thần nhỏ của tui!!! \(≧▽≦)/
-.....
-Anh chị chúc Shin tuổi mới thêm nhiều điều may mắn nè 🤭
-....
-Tuổi mới chóng lớn nhé ngốc.
-....
-Shin-kun, chúc mừng sinh nhật.
-.....
-Anh Shin, em chúc anh sinh nhật vui vẻ.
-....
-Tôi và Piisuke chúc Shin vui vẻ nhe.
-Pi!
-....
-Shin, mừng em đã trưởng thành.
-....
-Mày giờ là người lớn rồi đấy, nhãi ranh.
-....
-Shin, chúc cậu thêm tuổi mới và tới gần đích đến hơn trên con đường ước mơ của mình.
-....
-Bé ơi, bé có thích không nè? ^^
-.....
Trước một loạt tràng pháo tay và cả những lời chúc từ mọi người, thằng bé nhân vật chính của buổi tiệc ngày hôm nay cứ ngồi lặng người không chút phản ứng.
Không nói, không cười, không khóc, không ngạc nhiên. Nói chung là Shin cứ ngây ra đó với cặp mắt mở thao láo. Và điều ấy làm cả đám thoáng sượng sùng cùng lo lắng.
-Này, mày sao đấy?
Seba hơi cúi xuống, đặt tay mình lên vai thằng bạn mà lay lay nhẹ. Sau đấy y mới nghệt mặt. Mấp máy nói.
-Nó ngất mẹ luôn rồi....
Cả phòng: Hả?
Sakamoto đen mặt, quay ra nhìn bạn mình: Sao mày bảo thằng bé sẽ vui lắm cơ mà?
Shishiba bất lực thì thầm: Tôi đã nói rồi mà... (-_- ٥)
Nagumo: (• ▽ •;)
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
--------------------------------------------------------------
Kể ra ban đầu tôi tính vt cái fic này tầm chục chap rồi cho end luôn ấy. Xong giờ nhìn lại thấy mình đã vt tròn 100 chap luôn rồi :'))))
Thấy bản thân nghị lực ghia hẹ hẹ hẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com