Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 36: ép buộc

đau đớn.

Dây thép gai. Trói Chặt. Cắt da.

Quen thuộc. Kinh hoàng.

Không có không khí, không thể thở. Ho, sặc, ngạt.

Một giọng nói. "Mingyu, bình tĩnh lại. Chỉ là liên kết thôi; hít một hơi thật sâu."

Nhiều từ. Khó hiểu.

Bình tĩnhbình tĩnhbình tĩnh. Hoặc chịu phạt.

Thở sâu.

Nhiều không khí hơn, ít đau hơn. Dây quá chặt.

"Có nghe được không?"

Trả lời. Ngay.

"Có."

"Năng lực vẫn còn ảnh hưởng sao?"

Trả lời. Ngay.

"Còn."

Lầm bầm. Không phải mệnh lệnh.

Giọng nói mới. "E-Em có thể chống lại nó không?"

Chủ nhân. Trả lời! Ngay!

Trả lờiTrả lờiTrả lờiTrả lời. Không chắc chắn.

"Tôi không biết."

vô nghĩa.

Bị phạt? Sợ.

"Chống lại nó đi. Anh là Người Sử Dụng của em, hãy nghe anh."

Vâng, thưa Chủ nhân!

gai. Đau nóng cháy. Chặt hơn và chặt hơn.

Bỏng ngực. Cháy.

Đau đầu. Lạnh.

ĐauĐauĐau. Lại đau khổ.

Nóng đối đầu lạnh.

Trái tim đối đầu bộ não.

"Nào Mingyu! Chống lại đi!"

Vâng, thưa Chủ nhân!

Không có không khí, quá chặt. Ép chặt nghiền nát.

Lạnh đến ngạt thở. Bóp ngạt chết mất. Không khí mất dần.

Ít đau đầu hơn. Thậm chí trong ngực của tôi còn đau hơn.

Ràng buộc quá chặt vào tôi. Nó đang cắt vào tôi rất đau.

Tại sao tôi lại phải trải qua điều này một lần nữa?  Tôi không muốn cảm thấy như vậy.  Nhưng tôi không thể dừng nó lại.  Tôi bất lực và dưới sự thương xót của Người Sử Dụng của tôi

Tôi nhìn quanh và bốn người lạ nhìn lại. Jisoo, Seokmin, Minghao, Chan - não tôi biết họ, mặc dù tôi không nhớ. Mối liên kết càng cháy bỏng hơn khi ánh mắt tôi chạm mắt Jisoo. Nó thật đáng sợ. Anh trông không giống chủ nhân cũ của tôi, đôi mắt anh ấm áp hơn nhiều, nhưng sự ràng buộc cưỡng chế không nói dối.

Những người sử dụng đều giống nhau.

Tôi giật mình khi anh nói chuyện với tôi, giọng anh nhẹ nhàng và du dương. "Em cảm thấy thế nào rồi?"

Nếu tôi trả lời thành thật, tôi sẽ bị trừng phạt. "Ổn."

"Em đã thoát khỏi nó hoàn toàn chưa?"

Nó? Anh có ý gì? Mồ hôi lạnh đang túa ra từ chân tóc tôi trong khi anh cứ nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi ước anh sẽ nhìn đi chỗ khác - ánh mắt ấm áp kỳ lạ của anh không hiểu sao khiến tôi sợ hãi. "Xin lỗi, tôi không hiểu câu hỏi, thưa chủ nhân," tôi trả lời trước khi nhắm mắt và cúi đầu, chờ đợi sự trừng phạt của mình. Mối ràng buộc càng siết chặt quanh tôi hơn, cướp đi hơi thở của tôi và giữ tôi tại chỗ.

"Hãy gọi anh là Jisoo. Ý anh là khả năng của Người Năng Lực được gọi là 'Người múa rối'. Anh đã cưỡng ép r-ràng buộc em, nên em sẽ có thể chống lại nó." Anh nghe có vẻ đau khổ vô cùng và tôi cả gan nhìn lên giọng điệu chán nản của anh. Tư thế của anh không giống tôi: đầu cúi thấp và mắt nhìn xuống. Những người xung quanh anh rõ ràng đang cố gắng an ủi anh; người nhỏ bé nép vào bên cạnh, người tóc đỏ quỳ sau lưng, vòng tay lỏng lẻo quanh cổ anh, và người cao nhất bên trái đang lùa những ngón tay vào tóc Người Sử Dụng của tôi.

Thật là một nhóm kỳ lạ. Tôi thoáng thắc mắc liệu họ có phải là người yêu hay không nhưng tôi gạt bỏ suy nghĩ đó trước khi tập trung trở lại vào lời giải thích của chủ-Jisoo. Tôi mơ hồ nhớ đã từng gặp ai đó đi với 'Người múa rối' nhưng tôi không nhớ chính xác chuyện gì đã xảy ra sau đó. Mọi thứ liên quan đến hai năm rưỡi qua đều mờ mịt, ngoại trừ một khoảng thời gian ngắn rõ ràng trong vài tuần qua - và tôi không muốn nhớ lại khoảng thời gian đó. Trái tim tôi nhảy dựng lên với ý nghĩ đó và tôi nhanh chóng cấm nó vào trong tâm trí mình. "Tôi nhớ hắn. Tên thật là Seungri là một trong những Người Năng Lực yêu thích của Người Sử Dụng trước đây của tôi. Và đúng vậy, tôi nghĩ ảnh hưởng của hắn đã không còn nữa."

Cả nhóm dường như thư giãn trước lời nói của tôi và thật kỳ lạ khi thấy tất cả những người đó đồng bộ với nhau. Nhưng bất cứ điều gì đang xảy ra giữa họ; lạ hơn nữa là Jisoo vẫn chưa bắt tôi tiết lộ cấp bậc và  năng lực của mình - thường là hành động đầu tiên mà bất kỳ Người sử dụng nào cũng sẽ làm. Xem xét những người trước mặt tôi một lần nữa, mắt tôi bị thu hút bởi cái cách mà người nhỏ bé nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Người Sử Dụng của tôi và cách khóe môi của cậu ta cao nhếch lên thành một nụ cười khi Jisoo vỗ vào chân cậu ấy. Ý nghĩ rằng họ là người yêu của nhau đột nhiên trở nên bớt vô lý hơn nhiều.

Tôi lo lắng khi mắt tôi bắt gặp ánh mắt u ám của người tóc đỏ sau vai Người Sử Dụng của tôi và tôi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác. Hôm nay tốt hơn hết là đừng gây rắc rối với bất kỳ Người Sử Dụng nào nữa, tôi đã thấy mình may mắn vì chưa bị trừng phạt.

"Anh còn vài câu hỏi nữa nhưng liệu hủy giao ước trước có được không? Anh thực sự không thích nó," Jisoo hỏi mà không có bất kỳ lời cảnh báo nào trước và tôi cảm thấy như rớt quai hàm trước câu hỏi đó.

Cái gì.

Có chuyện gì với anh vậy? Tại sao anh lại thả tôi? Có phải anh không quan tâm đến lợi ích mà anh sẽ có được khi ở bên cạnh tôi?

Có lẽ anh đang nói đùa. Tôi quan sát những người còn lại trong nhóm và tất cả họ đều có vẻ mâu thuẫn, khá nhiều kẻ khác biệt.

"Có chắc là anh ta sẽ không tái phát sau khi chúng ta hủy nó chứ?" người nhỏ hỏi, nhìn vào người cao nhất để tìm câu trả lời.

"Sẽ an toàn hơn cho chúng ta nếu để cậu ta bị trói buộc. Em vẫn không tin rằng cậu ta thành thật," người tóc đỏ nói và đáp lại cái nhìn chằm chằm của tôi, ánh mắt đầy nghi ngờ.

Tất nhiên rồi. Những người sử dụng đều giống nhau.

"Không đáng tin và giả tạo." Jisoo đã quay lại trước lời nói của cậu ta, quay mặt đi khỏi tôi, và giọng nói của anh có tông giọng sắc bén khiến tôi nổi da gà. Tôi có thể cảm thấy mối ràng buộc thắt chặt quanh mình một lần nữa, phản ứng lại sự phản đối của anh. "Em sẽ cảm thấy thế nào nếu anh ép buộc em ràng buộc đây?" Ha. Như thể Người Sử Dụng liên quan đến đấy. "Em nên biết rõ nhất nó cảm thấy thế nào và tại sao anh lại tránh nó chứ."

Rõ ràng Jisoo không phải là người chỉ sử dụng ép buộc cưỡng chế để thuần hóa các Người Năng Lực của mình. Tuyệt vời ghê.

Nhưng trước sự ngạc nhiên của tôi, người tóc đỏ thực sự trông có vẻ xấu hổ và lầm bầm điều gì đó về các biện pháp an toàn trước khi ngừng nói hoàn toàn và giữ im lặng phía sau Người Sử Dụng của tôi, người đang quay lưng về phía tôi. Hai người bên cạnh Jisoo cười toe toét như thể họ vừa chứng kiến ​​một điều gì đó vui nhộn. "Dù sao đi nữa. Em đã sẵn sàng để hủy giao ước chưa?"

Tôi giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ khi anh nói chuyện trực tiếp với tôi và trong một vài giây đẹp đẽ đó, hy vọng bừng nở trong lồng ngực tôi.

Tôi dập tắt nó ngay lập tức. Không đời nào anh lại thả tôi ra như thế; nó phải là một trò đùa độc ác nào đó. Nhưng tôi vẫn gật đầu, cố gắng hết sức để không khiến anh hài lòng khi thấy tôi bị ảnh hưởng bởi lời nói của anh. Jisoo hướng nụ cười ấm áp về phía tôi và sợi dây liên kết thắt chặt lồng ngực tôi, lần này không đau lắm nhưng vẫn không thoải mái. Nó chắc chắn là một sự trói buộc, không cần phải phủ nhận điều đó, nhưng ít nhất thì nó cũng ít đau hơn so với giao ước cuối cùng mà tôi đã mắc phải. Tuy nhiên, sự siết chặt liên tục của nó khiến tôi có cảm giác rằng nó đang cố gắng hết sức để vào bên trong tôi, để chôn vùi nó ở đâu đó bên dưới làn da của tôi. Ý nghĩ đó khiến tôi rùng mình.

Tôi cùng với những người khác quan sát Jisoo nhắm mắt và nhíu mày tập trung. Anh sẽ không, phải không?

Tôi hít một hơi ngạc nhiên khi sợi dây liên kết đột nhiên nới lỏng ra một chút. Liệu anh có thực sự đi xa đến thế chỉ để xem biểu hiện mong chờ của tôi không? Nếu đúng như vậy, anh còn tàn nhẫn hơn cả Jiyong; anh chỉ giấu nó tốt hơn sau nụ cười ngọt ngào và giọng nói nhẹ nhàng.

Mối ràng buộc thậm chí còn mất dần sức nặng đối với tôi và tôi cảm thấy như thể mình có thể thở bình thường lần đầu tiên sau nhiều năm. Tôi đã cố gắng không thể hiện sự nhẹ nhõm của mình quá nhiều nhưng dù sao thì mọi người cũng chỉ tập trung vào Jisoo.

Và đột nhiên, với một cơn chấn động dữ dội cuối cùng dường như xuyên qua da và chìm vào ngực tôi, sợi dây ràng buộc biến mất và tôi hoàn toàn bỡ ngỡ.

-

Jisoo mở mắt và mỉm cười trước cảm giác nhẹ nhàng đột ngột tràn ngập lồng ngực. Trói buộc đã đè nặng lên anh và mặc dù nó không gây đau đớn cho Người sử dụng, ý nghĩ rằng Mingyu có thể cảm thấy khác đã khiến anh buồn nôn.

Những Người Năng Lực của anh cảm thấy nhẹ nhõm trào dâng qua mối liên kết của họ và cũng mỉm cười, Chan thậm chí còn rúc sát vào bên anh hơn và Minghao ở phía sau tận dụng cơ hội để tựa cằm lên vai của Người Năng Lực, vẫn nhìn Người Chiến Đấu trước mặt với ánh mắt nấn ná sự nghi ngờ.

"Em có ổn không?" Jisoo hỏi, ngay lập tức lo lắng sau khi nhận thấy khuôn mặt trống rỗng một cách kỳ lạ của Mingyu.

"Anh ấy không tái phát, phải không?" Chan thì thầm, đôi lông mày nhíu lại với nhau.

"Anh không nghĩ vậy," Seokmin ngập ngừng trả lời và vẫy tay trước mặt Người Chiến Đấu, người giật lùi lại trước hành động đột ngột đó. Họ thở phào nhẹ nhõm trước phản ứng đó.

"Mingyu, em không sao chứ?" Jisoo thử lại lần nữa, giọng anh nhuốm vẻ lo lắng, và lần này Người Chiến Đấu cuối cùng cũng đáp lại.

"Tôi- Cái gì-? Tại sao anh lại làm thế?!" Cậu ta đứng dậy và tiến một bước đầy đe dọa về phía Người Sử Dụng, giơ nắm đấm lên như thể cậu ta sẵn sàng đấm cho ra câu trả lời nếu cần thiết.

Jisoo lùi lại, bối rối trước câu hỏi giận dữ và sợ hãi trước tư thế đe dọa và chiều cao ấn tượng của Người Chiến Đấu. Chỉ bằng một chuyển động uyển chuyển, những Người Hỗ Trợ của anh tiến vào giữa, tách họ ra, trong khi Minghao vẫn ở phía sau anh, trừng mắt nhìn Người Chiến Đấu cao lớn, hai tay cậu đặt chắc chắn trên vai Jisoo để giữ cho anh không bị ngã.

Wham.

Người Sử Dụng nao núng trước âm thanh lớn và Mingyu thở hổn hển khi lưng cậu ta đập vào chiếc kệ ở đầu kia của căn phòng. Nhiều chai rơi xuống khi va chạm và vỡ thành những mảnh và chất lỏng đầy màu sắc. Cậu ta cố gắng vô ích để chống lại lực ghim xuống mặt phẳng, thậm chí còn làm đổ thêm nhiều chai hơn trong quá trình này.

"Sao ngươi dám đe dọa anh ấy sau khi anh ấy đã cứu cái mạng quèn của ngươi! Đáng lẽ nên bỏ ngươi chết quắc ở nơi chết tiệt đó, tên khốn vô ơn!"

Lưng Mingyu đập vào kệ lần thứ hai và cậu ta rên rỉ, nhắm mắt lại trong đau đớn.

"Dừng lại! Dừng lại đi Minghao, đừng làm hại em ấy!" Những Người Hỗ Trợ đã phải ngăn Jisoo bước ngay vào mảnh kính vỡ trong nỗ lực của anh để đến chỗ Người Chiến Đấu bị khống chế - nhưng anh đã chống lại sự kìm kẹp của họ với đủ lực để kéo họ về phía trước một chút. Nghe lời anh, Minghao thả tay ra và Mingyu ngã nhào xuống nền nhà ẩm ướt, mặt đỏ bừng.

"Mọi người bình tĩnh," Seokmin ra lệnh. "Và dừng lại đi, Soo; anh sẽ bị đứt chân và sau đó em sẽ phải chữa lành vết thương cho anh đấy."

Người sử dụng xì hơi ngay lập tức và Chan gửi cho Người chữa trị một nụ cười nhỏ lén lút, đáp lại bằng một cái nháy mắt. Cả hai đều biết rằng Jisoo rất ghét khi Seokmin phải chịu đựng đau đớn vì anh.

"Cái gì vậy chứ?!" Giọng Mingyu hụt hơi và lộ rõ ​​vẻ run rẩy. Cậu ta không chú ý đến những mảnh vỡ xuyên qua quần áo và vào da cậu ta. "Các ngươi là Người Năng Lực của anh ta sao? !"

"Có vấn đề gì với nó hả?" Sự thù địch nhỏ giọt khỏi giọng nói của Chan trước sự hoài nghi của cậu ta và Người Sử Dụng gửi cho em một cái nhìn cảnh cáo, khiến người trẻ hơn phải nuốt những lời muốn nhổ vào mặt Mingyu.

Không bị làm phiền bởi giọng điệu hung hăng của em, Người Chiến Đấu tiếp tục nhìn chằm chằm vào Người Năng Lực. "Tại sao các người lại hành xử như thế với anh ta?!"

"Chà, chúng tôi đã chọn anh ấy làm Người Sử Dụng của mình, tất nhiên chúng tôi sẽ chăm sóc anh ấy. Rốt cuộc thì anh ấy cũng làm như vậy với chúng tôi mà," Seokmin trả lời, một nụ cười nở trên môi và tinh nghịch nghịch tóc Jisoo, người đã chọc vào eo cậu đáp lại.

Mingyu trông như thể thế giới của cậu vừa mới ngừng quay. "Nhưng- nhưng làm thế nào ?! Không sợ bị trừng phạt sao? Chẳng phải mối ràng buộc làm đau sao? Tại sao lại muốn ở gần một Người Sử Dụng?!" Cậu nhấn mạnh từ cuối cùng như thể nó để lại dư vị kinh khủng trong miệng cậu.

Trong khi các Người Năng Lực trông có vẻ bị xúc phạm thay cho Người Sử Dụng của họ, Jisoo gật đầu thông cảm. "Anh nghĩ em có thể hơi cảm tính," nỗ lực đáp trả gay gắt của Mingyu bị cắt ngang bởi ánh mắt đen tối hứa hẹn sự đau đớn của Minghao, "và anh không trách em chút nào sau những gì em đã trải qua. Nhưng xin hãy tin anh khi nói rằng anh chỉ ép buộc em vì muốn giúp em! Anh rất xin lỗi vì đã khiến em tổn thương," Người Sử Dụng ăn năn, sự hối hận hiện rõ trên nét mặt của anh.

Rõ ràng đây là lời xin lỗi đầu tiên Mingyu nhận được từ một Người Sử Dụng và cậu hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào với nó. Sau một hồi ngập ngừng đầy căng thẳng, cậu lúng túng gật đầu, tránh ánh mắt của Jisoo. "Chà, tôi đoán nó đã giúp tôi trở lại bình thường... cảm ơn. Tôi đoán vậy."

Jisoo mỉm cười với đôi má ửng hồng của cậu và vết đỏ càng đậm hơn.

Sự im lặng lại bao trùm căn phòng một lần nữa trong khi Người Chiến Đấu cao lớn cố gắng chấp nhận diễn biến mới cho đến khi Seokmin hắng giọng. "Chuyển sang phòng khách nhé? Ở đó thoải mái hơn và tôi muốn kiểm vết cắt của cậu," cậu đề nghị và Mingyu gật đầu không nói nên lời.

Chan trông có vẻ hoài nghi và kiểm tra đống chất lỏng và mảnh vỡ trên sàn ngăn cách họ với cánh cửa. "Làm thế nào để chúng ta đến đó mà không bị chảy máu đến chết?"

Minghao cuối cùng đã sử dụng năng lực của mình để di chuyển những mảnh vỡ vào một góc phòng trong khi mọi người cẩn thận bước qua vũng nước có lẽ là rượu vang khá đắt tiền. Cậu trông không vui lắm.

Khi Jisoo đang ở trong bếp để chuẩn bị trà (anh đã khăng khăng đòi như vậy) và mọi người khác đang ngồi trên đi sofa - ngoại trừ Mingyu đã chọn chiếc ghế bành - Seokmin đã đi tới để kiểm tra những vết cắt rải rác trên tay và chân của Người Chiến Đấu. Minghao và Chan nhất quyết phớt lờ sự tồn tại của cậu.

"Tôi nên được trả công vì chăm sóc cho cậu," Người Hỗ Trợ phàn nàn, nhìn vào vết cắt đặc biệt sâu với sự khinh bỉ. "Sẽ đau đây."

"Không đâu. Kệ nó đi, tôi không cần cậu giúp," Mingyu giận dữ và cố gắng rút tay mình ra khỏi tay Seokmin.

"Không còn lựa chọn; Jisoo sẽ ăn tươi nuốt sống tôi," Người Hỗ Trợ trả lời một cách lơ đãng. "Dù sao thì cũng không phải là tôi làm điều này vì cậu. Sau màn trình diễn trước đó, tôi sẽ không phiền khi cậu chảy khô máu." Ngay cả những Kết Đoàn khác cũng nao núng trước sự sắc bén khác thường trong giọng nói của cậu trong khi Mingyu tái mặt và ngừng vùng vẫy để chống lại sự kìm kẹp. "Nhưng Jisoo không thích khi ai đó bị thương, vì vậy tôi sẽ giúp cậu." Giọng điệu thân thiện thường ngày đã trở lại và gửi cho Người Chiến Đấu cao lớn một nụ cười tỏa nắng, người đang nhìn cậu đầy cảnh giác.

"Điên thật, tất cả mấy người," Mingyu lẩm bẩm sau một lúc im lặng kèm theo cái lắc đầu trước khi cậu nói to hơn một chút, "định làm gì đây; cậu thậm chí còn không có băng gạc- woah." cậu ta mở to mắt nhìn những vết cắt biến mất, để lại những vệt máu khô. "Wao. Hiểu rồi. Tôi đã tự hỏi tại sao không có một vết trầy xước nào khi tỉnh dậy, mặc dù- kệ nó đi. Khi tìm thấy tôi như thì thế nào?"

"Em đã bất tỉnh, bị gãy nhiều xương và một số vết rạch rất sâu. Seokmin đã phải mất rất nhiều công sức để chữa lành vết thương cho em," Jisoo nói trong khi bê một cái khay đựng cốc qua cửa phòng khách, đóng cửa lại sau lưng anh bằng một cú lắc hông. "Anh không chắc liệu em có còn ở đây bây giờ nếu không có cậu ấy. Và cảm ơn vì đã chữa lành vết thương cho em ấy một lần nữa, Minnie; em vẫn ổn chứ?"

"Em rất khoẻ, không cần lo lắng đâu." Người Hỗ Trợ mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh Chan trong khi Jisoo đưa trà và Mingyu lắc đầu khó tin trước sự thật rằng những Người Năng Lực được phục vụ bởi một Người Sử Dụng. Khi Jisoo chen vào giữa Chan và Minghao, mọi ánh mắt đều tập trung vào Người Chiến Đấu dường như đang thu mình lại trên chiếc ghế bành.

"Vậy. Cậu đã giết Taeyang và Daesung và bằng cách nào đó vẫn sống để kể lại câu chuyện. Làm sao vậy?" chàng trai tóc đỏ hỏi thẳng thừng, khiến Jisoo phải co rúm người lại trước sự lựa chọn từ ngữ của cậu.

"Tôi không chắc lắm. Tôi chỉ có thể nhớ những lần tôi không chịu ảnh hưởng của Seungri, mọi thứ khác là một mớ hỗn độn mờ mịt."

"Tiện nhỉ," Minghao chế giễu nhưng ngừng nói sau khi khuỷu tay nhọn của Jisoo chạm vào xương sườn của cậu.

"Tôi không thể bắt các người tin tôi nhưng tất cả những gì tôi nói đều là sự thật một trăm phần trăm! Chúng suýt nữa đã giết tôi; tại sao tôi lại nói dối chứ?!"

" Gần như là bí ẩn ở đây. Chúng có thể bắn cậu ở chỗ vắng vẻ hay gì đó nhưng đã không làm thế và tôi thực sự không hiểu tại sao," Seokmin chỉ ra, ánh mắt  tính toán. "Rốt cuộc thì cậu đã giết hai tên mạnh của chúng."

Một khoảng dừng kéo dài tràn ngập căn phòng.

Mọi người nhảy dựng lên khi Mingyu đập vào tay vịn với lực đủ mạnh để làm bay một chiếc gối. "Chết tiệt! Tôi không muốn nói về tất cả những điều tồi tệ đã xảy ra, được chưa?! Tôi thậm chí còn không biết các người là ai!"

Cảm thấy tâm trạng của Kết Đoàn đang lên một cách nguy hiểm, Jisoo ngay lập tức cố gắng xoa dịu tình hình. "Được rồi! Em không cần phải nói bất cứ điều gì nếu em không muốn." Mingyu rõ ràng là thoải mái trước lời nói của anh mặc dù các Người Năng Lực khác gửi cho Người Sử Dụng của họ những cái nhìn hoài nghi. "Thành thật mà nói, anh thực sự không muốn bị cuốn sâu hơn vào bất cứ điều gì liên quan đến băng đảng này, vì vậy có lẽ tốt hơn là chúng ta không biết bất kỳ chi tiết nào. Em uống trà xong rồi đi, đợi thay quần áo mà Minghao chuẩn bị nhé? Có lẽ em không nên đi bộ xuống phố trong bộ đồ đó." Mắt anh dừng lại trên đôi chân trần vạm vỡ của Người Chiến Đấu trước khi anh nhanh chóng tránh chúng đi.

Cái nhìn anh nhận được từ Mingyu tràn ngập sự hoài nghi. "Anh thật sự sẽ để cho tôi đi?"

Người Sử Dụng nhướn mày trước hàm ý đó. "Tất nhiên. Mặc dù anh không chắc nó có an toàn không. Em có chỗ ở không?"

Mặt Mingyu xụ xuống ngay lập tức và bụng Jisoo thót lại trước cảnh tượng đó. "Chà, tôi có một cái...  vào ba năm trước. Tôi không nghĩ mình có thể quay lại." Người Chiến Đấu lấy một chiếc gối khác và vắt nó, tránh ánh mắt của những người ngồi trên sofa. "Dù sao thì người tôi ở cùng cũng không còn ở đó nữa." Mọi người đều nao núng khi cậu ấy cười mà không hề có một chút vui vẻ nào và ném chiếc gối vào tường. "Chết tiệt, cuộc đời của tôi hoàn toàn be bét rồi. Lẽ ra anh nên bỏ mặc tôi trong bất cứ cái rãnh nào mà anh tìm thấy tôi ở đó."

"Thôi nào, đừng nói thế. Anh chắc rằng chúng ta có thể tìm một nơi cho em ở lại cho đến khi em tự mình kiếm được nơi nào đó," Jisoo đề nghị ngay lập tức nhưng cái cau mày của Mingyu không dịu đi chút nào.

Thay vào đó cậu chế giễu. "Anh không biết đang nói về cái gì đâu. Anh sống ở đây trong bong bóng nhỏ thoải mái với những Người Năng Lực hạnh phúc của mình nhưng cuộc sống của tôi thì khác." Luồn những ngón tay qua mái tóc bờm xờm, bẩn thỉu, anh nhăn nhó. Khi cậu tiếp tục, giọng đau đớn. "Vì tôi mà họ có được Wonwoo và giờ họ cũng có được cả Vernon. Tất cả là lỗi của tôi. Tôi sẽ không bao giờ có thể sống nổi trong sự thảm bại này!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com