Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

❤ 12 - Một tý về những đứa bé

1. Sau khi xử lý xong đống deadline đè đầu kia, Takemichi vật vã hướng tới chỗ Hakkai nhào vào lòng anh

Hakkai đặt cuốn sách kế bên, hai tay ôm trọn cục bông nhỏ rồi bắt đầu công cuộc mát xa đầu. Trong lúc mát xa, Takemichi cứ cười hì hì làm anh tò mò

"Michi có gì vui mà cứ cười vậy? Kể anh đi"

"Em thấy từ khi nhà có mấy anh là nơi này biến thành khu nghỉ dưỡng cao cấp luôn rồi, em ghé vào hoài mà giờ mới phát hiện ra đó!"

Cũng không sai, mỗi khi Takemichi bị deadline dí hay có chút mệt mỏi trong người là đã có hàng tá con người chuẩn bị để phục vụ cho em rồi.

Nhớ lại một số chuyện cũ, nhắm mắt để cho từng ngón tay của anh đem lại sự thoải mái đầu óc, em mới nói tiếp

*"Hồi mà chưa có các anh, mỗi khi bận bịu em hay ở trong phòng làm tổ đến mức bây giờ em tăng chút kí em đã thấy nhiều đó! Có dịch vụ miễn phí xoa bóp này đã quá đi~"

Nếu không nhờ các anh chắc Takemichi vẫn mặc kệ mà duy trì nếp sống không lành mạnh đó, chắc có ngày lịm luôn trong phòng quá

Hakkai nghe xong để em ngửa đầu rồi nhìn thẳng vào đôi mắt em

Anh yêu con người này lắm, lần đầu gặp anh thấy đôi mắt ánh lên sự quyết tâm, sau khi cả hai yêu nhau thì đôi mắt đã dành cho anh sự ấm áp vô bờ bến. Không chỉ mình anh mà còn nhiều người nữa. Không phải yêu kiểu hoàng thượng, có yêu bao nhiêu người em cũng không bao giờ bỏ quên bất cứ ai.

"Liệu quí khách có muốn sử dụng dịch vụ độc quyền của chúng tôi và chỉ dành riêng cho quí khách cả đời hay không?"

Anh nghiêm túc nhìn vào đại dương sáng rực ấy, người ta thường nói đôi mắt không biết nói dối, đôi mắt của em cũng vậy, nó luôn chân thành và đẹp đẽ như chính chủ nhân nó vậy.

"Dịch vụ này có chi phí là như thế nào?" Nhìn vào khuôn mặt đẹp như tạc tượng, vết sẹo bên khoé miệng chẳng làm lu mờ nổi vẻ đẹp ấy chỉ khiến cho người này thêm nổi bật hơn thôi

"Chi phí là nhận nuôi tất cả nhân viên của căn nghỉ dưỡng này và sống cùng chúng tôi"

Đoạn nói, khuôn mặt anh hạ gần xuống, đôi môi lướt từ trán lướt xuống sóng mũi đến đôi môi. Hôn thật lâu, thật lâu vì anh........chỉ muốn người hiểu được anh trân quí người đến mức nào

"Takemichi......."

KÉT
"Ê HAKKAI!!!! AI CHO MÀY ĂN MẢNH HẢ???"

*(Ý là Takemichi gầy đến mức nghĩ là số cân đó là số vừa với bản thân vì mấy năm qua đã luôn như vậy nhưng thực sự đó là quá gầy so với mấy con lợn béo như tụi mình. Đến khi Michi được mấy anh vỗ béo, chăm sóc sức khoẻ đã tự nhiên hơn như hồi bé mà đến khi nhìn số cân nặng trung bình mà ẻm tự cảm thấy bị mập)

2. Hanma đã từng nghĩ rằng chứng kiến người khác đau khổ chính là niềm vui sướng của gã, nhưng gã đã lầm to – nhất là từ khi gặp Takemichi anh hùng của hắn

Cuộc đời gã đã bước sang trang mới, điều mà tên Tử Thần hắn không hề nhận ra nó đã thành sự thật. Kisaki và Takemichi chính là thiên đường của Hanma Shuuji, thiếu 1 trong 2 chính là không đời nào chấp nhận được. Gã sẽ tự sát đấy! Rủ thêm người còn lại đi theo cho dui!

Và giờ niềm hạnh phúc, vui sướng nhất của gã Tử Thần chính là ở thiên đường, thiên đường gã chỉ hạnh phúc khi nơi đó có thằng hề và anh hùng của hắn.

3. Sanzu, Takeomi – người rất cần một khoá học làm cha, yêu thương con thì có nhưng toàn xưng hô với con là "mày-tao". Nhóc Manzo bức xúc tới mức muốn ngay lập tức dùng toàn bộ sức kí lủng sọ thằng cha để nhét nguyên cuốn Tình thương cha con cho ông bố già mất não vì vợ này.

4. Michi tức lắm! Nhà có 5 đứa con dễ thương rồi mà hổng chịu gọi cho đúng đằng này cứ 1 tiếng "Vợ ơi", 2 tiếng "Bé ơi". Thử hỏi nam hán tài tử như cậu có ghét không

Có! Rất ghét! Rất kì thị! Trước khi thành phu nhân cậu vẫn là một người đàn ông thẳng tắp cơ mà!

Giờ cưới xong, suốt ngày cứ "Em yêu", "Vợ yêu", "Bảo bối", "Bé con"...... Mấy anh không biết thương con hả? Đã vô nhân tính không cho người ta nghỉ ngơi, đè quài. Giờ còn thoải mái gọi như thế hả?

Anh Sano Manjiro và anh Kurokawa Izana chiều cao có hạn thì đừng mong trèo cao!

Phải đảo chính!

ĐẢO CHÍNH!

5. Chẳng thèm quan tâm có cùng huyết thống hay không, chỉ cần cả nhà yêu thương nhau là được rồi mà.

"Dù tụi này có là con nuôi của các ba và papa đi chăng nữa. Mấy đứa cũng hông đuổi tụi này ra khỏi nhà được đâu"

Đó là những lời của Manzo nói với đám pet sau 2 tháng về một nhà và trở thành con nhà Hanagaki. Có là nuôi thì cũng là gia đình thôi. Điều này đơn giản mà, thế mà ba Izana ngày nhỏ ngốc ghê! Chẳng chịu lắng nghe gì hết trơn.

Mà thôi hỏng sao, dù gì cả Manzo và 4 đứa em nhỏ còn lại đều là con cưng của họ mà, có gì phải lo. Trên thực tế, 5 đứa bé chỉ đơn giản là có quen biết ở cô nhi viện mà thôi. Kiba và Kamori là 2 đứa bé hay bị bắt nạt nhiều nhất, vì thế Manzo – người có tính tình mạnh mẽ, trượng nghĩa đã hợp tác cùng cậu bé nhỏ hơn 3 chủi là Michiro cùng bảo vệ 2 cô cậu bé nhỏ mong manh này. Sau này Aiko được đưa vào, cũng vì bị gia đình rũ bỏ nên mới đưa vào cô nhi viện cách đây không lâu.

Mỗi đứa trẻ hoàn cảnh khác biệt, nhưng đều bị gia đình bỏ rơi.

Manzo mạnh mẽ nhưng cậu bé cũng biết đau chứ! Đơn giản gia đình không còn đủ điều kiện, họ tuyệt tình thế chấp cậu bé để lấy món hời, tham lam, chỉ thế thôi. Sau này có người thương hại dẫn cậu vào cô nhi viện, sống qua ngày với sự lạc quan trong cô độc, giả tạo.......

Kiba thông minh nhưng vì bị người hại gán tội oan, không một ai tin tưởng cậu bé nên đã bị bãi bỏ không làm người thừa kế gia đình, cậu bé căn bản chẳng để ý lại có phần ghét bỏ chính họ của bản thân, cậu chấp nhận làm kẻ đầu đường xó chợ, dù gì cũng đều là lợi dụng cả......

Michiro trầm lắng chút nhưng cậu luôn tự vệ bản thân khỏi những kẻ cậu cho là kinh tởm, thật sự....thật sự kinh tởm đến buồn nôn. Cậu ớn cái cảnh mọi người khen ngợi, ca tụng sắc đẹp của cậu, cậu tài năng đến mấy họ cũng chỉ chăm chăm vào cái mặt, cái nhan sắc. Cái nhan sắc kết hợp từ một thằng cha nhà giàu và một bà mẹ đĩ điếm được mua về. Bà già tham tiền, ông già tham sắc tạo nên cậu, là cậu tự mặc định nhan sắc vớt vát bản thân, còn cố gắng để làm gì. Chi bằng cậu bỏ trốn khỏi nơi kinh khủng ấy......

Kamori lanh lợi nhưng vì vẻ ngoài yếu đuối mà mọi người thường tiếp cận, sau khi bị ông bà đưa tới cô nhi viện, chẳng ai màng đến tình cảnh của một cô bé đáng thương, họ đùn qua đẩy lại. Chắc tự cô thấy mình phiền quá, người bạn nhỏ tốt bụng của cô đã ra đi rồi. Chỉ vì bị xe cán qua đường, cô bé chẳng còn thích động vật nữa được làm quen bao nhiêu người bạn, các bạn nhỏ ấy đều chết thảm vì con người. Cô bé tuyệt vọng lắm rồi.............

Aiko bé, nhỏ lắm luôn. Mới chỉ 3 tuổi thôi mà, sao lại để con bé vào thùng xốp thế kia, các người còn lương tâm không? Các người có thật sự là con người? Trời mưa hôm đó nặng hạt......

5 đứa nhỏ sống nương tựa vào nhau tạo nên một lớp bảo vệ khỏi những đứa trẻ đáng ghét ở cô nhi viện lạnh lẽo, một ngày hạnh phúc đã vô tình tới với những đứa trẻ bất hạnh.

Những người thân, chẳng biết kiểu gì người đàn ông tóc đen, mắt xanh lại lia tay tới chỗ bọn tôi đang ngồi, người quản lý cô nhi viện luôn miệng nói bọn tôi nguy hiểm, ranh ma. Ừ thì bọn tôi nguy hiểm, vì ai mà chúng tôi như thế? Bao nhiêu đứa trẻ ở đây, họ chỉ chăm sóc cho những đứa trẻ có giá để những người khác chú ý để ra điều kiện, họ không dành tình thương, họ chỉ muốn tống cổ thứ phiền phức như bọn tôi thôi.

_________________________________________________________

"Ba Izana tuy đẹp trai nhưng mà cái não của ba cứ bị nàm sao ý!"

Cre: @90_UN_

__________________________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com