Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1. Tan vỡ

Tôi là Hanagaki Takemichi.

Một đứa con hoang do ba tôi nhặt về.


Tuy rằng cả gia đình đều yêu quý tôi như con ruột, nhưng cũng chỉ là giả dối mà thôi.


Tôi có rất nhiều người yêu tôi, tôi cũng yêu họ thắm thiết.


Nhưng họ lại lừa dối tôi.


"Mikey-"



"Em yên tâm đi Tử nhi, anh chỉ coi hắn ta như vật để thỏa mãn thôi. Anh yêu em mà."- Mikey, cái tên tôi ghét cay ghét đắng, cả người dựa vào tường, miệng liên tục phun ra những lời vô sỉ đó.



Cả đời này tôi cũng không thể quên được.



Cái bộ dáng diễn kịch của hắn ta.



Thật kinh tởm.



"Takemichi, tao tới thăm mày nè."- Chifuyu, người duy nhất tôi coi là người thân. Nhưng cũng quay lưng lại mà buông lời sỉ nhục tôi.


"Tới rồi à."- tôi quay nhẹ người sang, mái tóc vàng không chỉnh chu bay phấp phới trong gió. Ánh mắt xanh biếc trong veo động lòng người, thân hình nhỏ bé trước khung cửa sổ làm cho gã chệch đi một nhịp.



"À-ừm, tao tới thăm mày nè, có cả vị bánh mà mày thích ăn nữa đó!"- gã lắp bắp vài tiếng, nhanh chóng đi lại chiếc ghế gần đó ngồi, tay đặt chiếc bánh ngọt xuống bàn cẩn thận.



"Bánh ngon đó."- em mỉm cười nhẹ, tông giọng hiền dịu phát ra từ cuống họng khiến gã ực một tiếng. Mê người quá mê người rồi.


"À-ừ! Tao về trước, khi nào tao lại ghé."- gã lật đật đứng dậy, vành tai hơi đỏ mà chạy ra ngoài. Cũng quá thiếu nghị lực rồi đi?


Tôi nhìn theo hướng của gã chạy đi, trong phút chốc tôi liền nhăn mặt lại. Miệng liên tục nôn ra thứ rác rưởi bản thân vừa ăn vào. Miệng tôi cảm giác được sự kinh tởm của miếng bánh đó.



Thật ô nhiễm.


Tôi phải súc miệng mấy chục lần đến khi đau rát mới chịu dừng lại. Tôi đeo bao tay vào rồi cẩn thận dọn dẹp đống bánh dơ bẩn đó, xịt nước hoa nồng khắp phòng để xua đi cái mùi hôi thối của gã ta.


Cả đời tôi cũng không muốn ngửi thấy cái mùi dơ bẩn hôi thối đó nữa, thật xúc phạm.


Hanagaki rất dễ bị nhầm lẫn vì cái họ này có rất nhiều người thường mạo danh mà sử dụng. Tất nhiên cái tên Hanagaki Takemichi được truy lùng mấy năm nay của em cũng rất dễ bị mạo danh, cho tới tận vào hôm qua, tôi mới biết được thân thế thật sự của bản thân mình.



Một đại gia tộc thì làm sao? Cũng chỉ là nơi tranh giành đấu đá đến chảy máu vì vị trí gia chủ, mà bọn chúng muốn giết tôi đấy. Vì tôi được chỉ định là người thừa kế tiếp theo từ khi vừa lọt lòng, vì để bảo vệ tôi, mẹ tôi đã hy sinh bản thân rồi đưa tôi đến cô nhi viện. Người nhận nuôi tôi là chú hai, chú vừa hãm lại còn khó ưa. Cả nhà chú tôi chỉ quý vợ của chú, vừa hiền lành lại thương tôi thật lòng.



"Cậu cả, mừng cậu đã về."- người hầu cung kính chào tôi, bọn họ bây giờ cũng chỉ là thấy tôi được thời nên lên tiếng nịnh nọt thôi. Lũ sâu bọ.


"Ừ, ba tôi đâu?"- tôi quay qua, ánh mắt hiền hòa biến mất, chỉ có ánh mắt sắc bén nhìn bọn họ. Tôi thấy họ run rẩy nhìn tôi, miệng lắp bắp nói không rõ ràng, như đám chuột cống vậy.


"Ba đây, con đừng doạ họ nữa."- một người đàn ông tầm 30 tuổi bước tới trước mặt tôi, ngũ quan tinh tế như tạc tượng, người khoác bộ vest đen thanh lịch, tóc được vuốt lên cẩn thận. Chính ông ấy đã dạy tôi cách nhìn thế giới này.


"Có một thằng điếm cần ba điều tra, họ tên đầy đủ là Hoà An Tử. Con hy vọng ngày mai tập tài liệu về nó hiện trên bàn của con."- không nói thêm lời nào, tôi sải bước qua rồi lên thẳng lầu, chỉ để lại tiếng rầm lớn và một không gian yên tĩnh đến lạ thường.


"Haizz..."- người đàn ông thở dài một tiếng rồi quay người đi ra chiếc xe đen chạy đi mất, đón con về 2 tháng rồi vẫn không thể loại bỏ cái tính tình này, thật là...



"Takemichi, mày biến đi đâu rồi?"- tiếng nói vọng bên chiếc điện thoại khiến tôi hơi nhăn mặt, là giọng của Mitsuya.

"Chết rồi, cảm ơn."- tôi bực mình tắt ngang máy mặc cho tiếng la hét bên đó. Phiền chết đi được.


"Ủa, sao Micchi lại tự nói là ẻm chết?"- Mitsuya ngơ ngác ngỡ ngàng và bật ngửa khi vừa nghe xong, miệng không cầm được thốt ra một câu khiến ai cũng sốc. Một người còn sống sờ sờ lại bảo bản thân chết rồi, ảo thật đấy.


"Ủa? Vậy là ẻm ghét mình rồi hả?"- Baji ngờ ngệch hẳn ra, Chifuyu phải tốn gần nửa tiếng giải thích gã mới hiểu ra vấn đề.


"Chúng mày... hình như ẻm nghe tao nói chuyện với Tử nhi rồi."- Mikey suy ngẫm dần hiểu ra lý do, mặt hơi tái lại nhìn bọn họ. Trêu đùa là thật nhưng gã lại sỉ nhục người ta như vậy, không bị đánh cũng uổng lắm.


"Con mẹ nó, Mikey mày bị điên à?"- Draken vừa nghe đã nhảy dựng lên, tay chân cuống quýt. Nhìn rất buồn cười đó.

"Chịu."- Smiley dường như không còn cười nữa, hơi mệt mỏi ngã ra phía sofa một chút, kế bên Angry cũng lo lắng nhìn anh mệt mỏi mà càu nhàu anh không biết giữ gìn sức khỏe.

"Vậy là vì một thằng chó má mà chúng mày làm boss tao mất tích?"- Kokonoi bắt đầu nhăn mặt lên tiếng khó chịu, bầu không khí đã trầm lắng nay lại càng ngột ngạt hơn.


"...xin lỗi."- Mitsuya là người bình tĩnh nhất, nhanh chóng lên tiếng xin lỗi, không khí mới thả lỏng một chút.

"Boss tao mà bị gì, tao giết hết tất cả chúng mày."- Inuppe cáu kỉnh đánh tiếng rồi rời khỏi, Kokonoi cũng tức giận mà nối gót theo ra ngoài. Bầu không khí lại trầm lắng như cũ.


"Tại Mikey đó, nói chuyện mà không lựa phòng nào cách âm đi."- lúc này Kazutora bắt đầu chuyên mục "tất cả là tại Mikey"


"Gì nữa?"- tôi cáu gắt mở toang cửa ra, người hầu cũng theo đó mà giật mình, miệng lại lắp bắp.

"T...hưa.... cậu chủ....c-có n...gười... tìm."- nhìn cô ta kìa, run rẩy sợ hãi tới nỗi muốn khuỵu hẳn xuống. Như con thỏ đấy.


"Ừ, đi đi."- tôi nhìn thấy cũng không muốn nói gì nữa, tay khua khua ra hiệu cho cô ta lui xuống. Cô ta như vớ được vàng mà chạy thục mạng, chắc tại tôi mới ngủ dậy nên là hơi cọc.



"Cái quái gì đây?"- tôi nhăn mày cau có hiện rõ, tự nhiên bị Inuppe và Kokonoi tìm tới. Đã thế còn dẫn người theo, định đánh hội đồng hay gì?


"Boss... về đi."- Koko bình tĩnh lên tiếng trước, phá tan cái không khí gượng gạo này.


"Không."- tôi bình tĩnh uống một ngụm trà, chân vắt lên ghế, đôi mắt như suy nghĩ cái gì đó.


"Boss à-"


"Tôi đã bảo là KHÔNG, thích thì ở đó luôn đi."- tôi bắt đầu cảm thấy phiền phức, chính tay tôi đào tạo họ mà giờ họ lại bênh vực người khác chứ không phải là tôi. Nực cười.


"Không có mà boss, chúng tôi chỉ theo người thôi."- Inuppe tung chiêu bài cuối: nũng nịu. Lúc trước tôi nhìn thấy rất dễ thương nhưng giờ nhìn kiểu gì cũng thấy tởm.


"Ừ, giờ đi được chưa?"


"Vậy chúng tôi về trước."- Inuppe và Koko vui vẻ bước ra ngoài, vừa bước ra tôi liền ngã người ra sau, bàn tay trắng ngà xoa xoa thái dương nhẹ.


"Đã vô tình, đừng trách tôi vô nghĩa."


Dưới cái nắng hoàng hôn vào buổi chiều, ánh mắt tôi loé lên một tia giết chóc.

______________________

Không ngược đâu nên cứ yên tâm mà đọc nhé ☺️💅

14/10/2021
Tái bút: Huệ Đức Tuệ Tĩnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com