Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3. Giả dối

Được vài hôm sau, em đã được xuất viện. Dù bọn họ khá lo lắng về việc vết thương có thể hở ra, nhưng cuối cùng vẫn là bị em trấn an nên vẫn được an toàn ra viện.


Vươn vai một cái, hôm nay trời hơi âm u, hình như là sắp vào mùa đông rồi, cái mưa này chắc sẽ lạnh cực kỳ đây.



Hít một ngụm khí, phổi của em cảm nhận rõ được cái lạnh của mùa đông, điều đó khiến em hơi rùng mình một cái nhẹ.


Draken hơi lo lắng cho em, vì thân thể em đã yếu nên không tiện đi ra chỗ lạnh được. Trời lạnh như thế này thì em làm sao chịu được đây?



"Mày có ổn không Takemichi?"- Draken lo lắng, gương mặt hiện ra thấy rõ. Tay nhanh chóng cầm chiếc áo khoác của bản thân rồi ân cần hỏi thăm. Chiếc áo to hơn em cả 2-3 lần làm em trông như một cục bông nhỏ, thêm cái má phúng phính làm người ta muốn cắn một cái. Bọn còn lại ghen nổ đom đóm mắt.


"Tao ổn mà...khụ khụ..."- em quơ tay nhẹ nhàng bảo mình ổn, vài ba giây sau thì quả táo đã tới, em ho liên hồi. Có lẽ em thật sự bị cảm lạnh. Bọn họ ý thức được rằng em không chịu được lạnh, vội vàng đưa xe cho em về nhà.




"Mày thật sự ổn à?"- Mitsuya bình tĩnh hỏi han em, nhưng gương mặt lại bán đứng hắn. Gương mặt của hắn rõ là đã lo lắng lắm rồi, còn làm bộ hỏi.



"Tao không sao đâu. Tụi bây cứ về đi."- em nở nụ cười hiền, bọn họ sau khi dặn dò các kiểu cũng chịu xách đít đi về. Em vừa đóng cửa lại thì ngay lập tức chiếc áo đang nằm trên người em bị ném phăng vào thùng rác. Em nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh kỳ cọ khắp người đến khi rướm máu mới chịu đi ra. Dơ bẩn quá dơ bẩn, cái điệu bộ quan tâm gớm ghiếc đó có cho em cũng chẳng thèm. Thứ hôi thối đó chạm vào người em khiến cho em cảm thấy kỳ thị vô cùng. Dơ bẩn.



Em khoát chiếc áo đen rồi leo lên xe chạy đến một một ngôi nhà hoang nhỏ. Khi vừa bước xuống dưới, những bông hoa tuyết rơi trên vai em làm cho em càng đẹp thêm vạn phần.


Bang ở trong bóng tối mà em thành lập nhằm trợ giúp Hắc Long đứng vững chảy hơn, là bàn đạp khiến cho Hắc Long quay lại thời kỳ hoàng kim vô tận. Với em là tổng trưởng, và Wakasa Iumashi là phó tổng trưởng. Tất nhiên, Kokonoi Hajime sẽ là ví tiền của cả bang, và còn đóng vai trò là nội gián mà em cài vào Touman, cả Inuppe cũng vậy.


"Tuyết Liên Quan Khúc."


"Bông hoa tuyết kéo du dương một bản nhạc, nghe thật đau lòng nhỉ?"


Em rít một hơi dài, chân đá đi tên vướng víu ở chân. Tay thì cầm bánh khoai tây mà ăn ngon miệng, hơn 50 tên chê tuổi thọ quá dài mà nằm lê lết ở khắp nơi, vứt đi vỏ bánh, tay em cầm một cái quạt sắt mà cảm thán nhẹ, có lẽ cái lạnh cũng làm sắt thêm đôi phần lạnh lẽo rồi.


"Chiêu mộ Kazutora Hanemiya, điều khiển nó đâm Baji Keisuke vào ngày Touman quyết chiến với Ba Lưu Bá La. Nhớ cho kỹ, phải thực hiện rồi đổ sang cho Kisaki, đừng để bản thân mình bị dính bẩn, tuyết trắng không thể bẩn được."- em nói một hơi dài, suy cho cùng Kisaki là con tốt thí thông minh nhất mà em có thể lợi dụng một cách hoàn hảo không dấu vết. Trách thì trách cho số hắn đen đủi vậy, dính phải ai không dính lại dính trúng em, số đen không chê vào đâu được.


"Rõ."- bông tuyết trắng trong cả 15 bông tuyết đã hành động, liệu đó chỉ là khởi đầu, khiến cho người ta ớn lạnh da gà. Vậy thì bông tuyết cao cả đó sẽ dùng sự mảnh mai của mình để giết người? Thật đáng sợ.


Vào cái ngày hôm đó, cái ngày mà bọn họ giới thiệu cho em biết tới sự tồn tại của tên khốn đó, em chỉ đơn thuần nghĩ rằng "a, vậy là mình đã có bạn mới rồi, vui quá đi."


Nhưng mà sao biết được lòng dạ con người, gã ta âu yếm trước mặt em, âu yếm với người em yêu bằng cả trái tim. Em đau lắm, nó đau như thể bị đánh bằng roi sắt ấy.


Rồi bọn họ bỏ em mà đi, không tin tưởng em, mắng chửi em, nguyền rủa em chết đi. Em đau lắm, tại sao lại vẽ cho em một con đường, rồi lại đẩy em xuống vực thẳm chứ? Em cũng là con người mà, em cũng có cảm xúc mà? Sao không ai chịu lắng nghe em hết vậy, tại sao lại không tin em?


"Anh ấy nói rằng anh đang nhớ em."


Buồn cười quá đi mất, nhớ em? Yêu em? Vậy sao lại không tin em đi chứ?


"Thân xác điêu tàn ngồi đây khóc than."


Thân xác gầy gò, mái tóc rối bù, đôi mắt đỏ hoe, cả người run rẩy tựa vào tường.


"Anh bước chẳng màng ngồi đây khóc than."



"Tan nát cõi lòng ngày anh bước đi."



"Phai giấu tình trước khi anh gieo xuống toàn đau thương trái ngang."



Ngày anh bỏ em sánh bước cùng với gã ta, tim em chết lặng. Gương mặt kiều diễm rơi lệ trong đêm tuyết, tuyết trắng xóa khung trời đêm, vô tình giao hưởng một bản nhạc vô tình cùng với một cõi lòng tan vỡ.


Em ngồi khóc than thì biết kể với ai? Biết nói với ai bây giờ?


Nếu như em nói không phải em làm thì anh có tin em không?


Thứ mà anh yêu quý, sao em nỡ phá chứ....


Cả thanh xuân em dâng hiến cho bọn họ, đổi lại em được gì?



Hạnh phúc?



Hay đau thương?



Những vết thương lòng hằn sâu vào tim.



Hà cớ gì cho em ánh sáng lu mờ, rồi lại đập tan giấc mộng đó chứ?



Tình cảm, suy cho cùng cũng chỉ là một giấc mộng si do những người đau thương vẽ nên.



Cho dù có quay lại như trước, thì vết thương lòng vĩnh viễn không thể xoá mờ.


Anh nói anh yêu tôi, vậy sao lại mắng tôi?




Mắng tôi là thứ ti tiện.



Anh tới giờ mới biết tôi sợ lạnh à? Vậy anh có biết trước đó tôi đau khổ bước từng bước trong nền tuyết rơi dày đặc không? Anh có biết lúc đó tôi tuyệt vọng đến mức nào không? Tại sao anh không hiểu cho tôi?



Anh có biết lúc đó tôi mong chờ anh đến nhường nào không?



Tại sao anh không tin tôi chứ....



Tình hoá ra là vậy...



Bông hoa cũ đã tàn rồi, thì lại tìm bông hoa khác.


"Tuyết Liên Quan Khúc, Hỉ Nộ Vô Biên."



Ngày tôi tan vỡ cả con tim, lại chính là do anh gây ra.



Cả đời này tôi cũng không yêu anh nữa.



Tôi mệt rồi.


"Chia đôi cuộc tình, vỡ tan từ đây."



"Kẻ hạnh phúc, người đau thương."


"Trái tim đau khổ, chìm ngập bóng tối."



"Lũ người cặn bã."


Huyền Nhất Tuyết Liên nhìn tổng trưởng của mình, rùng mình nhẹ.


Đó không còn là người nữa rồi.


Bây giờ chỉ có một con quỷ mà thôi.


Tips: Huyền Nhất Tuyết Liên là tên đặt cho các thành viên, từ nhất rồi nhị rồi lại tam, Wakasa là Huyền Ngũ Tuyết Liên, Kokonoi là Huyền Lục Tuyết Liên. Em có một danh xưng riêng biệt, là Thượng Quan Tuyết Khúc. Thượng quan là tên cho tổng trưởng các đời của gia tộc em, Tuyết Khúc là khúc nhảy gảy trong tuyết. Inuppe là thành viên bí mật của bang, chưa chính thức gia nhập nên không có danh xưng.

Điểm đặc biệt của Tuyết Liên Quan Khúc khiến bọn họ sợ là chỉ có vỏn vẹn 20 thành viên dưới trướng, dưới trướng thường được gọi là Ất Tuyết, không có số hiệu, chỉ có gần 7 thành viên cốt cán mà thôi. Cách hành động của Ất thường được phân phó bởi Huyền, tuân lệnh tuyệt đối, gian dối hoặc nội gián sẽ chết, trước khi chết sẽ bị khắc tên tổng trưởng bằng sắt nung. Tuyết Liên Quan Khúc chủ yếu là đánh nhanh thắng nhanh, hành động bất ngờ, và chỗ tập trung phía trong sẽ có tuyết trắng.


______________

Hú le, tôi đỡ lười hơn rồi nè 😔💅

16/10/2021
Tái bút: Huệ Đức Tuệ Tĩnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com