Chương 8
Trong con hẻm nhỏ.
Người tóc vàng ngồi xổm ôm đầu, tâm trạng rất hỗn loạn. Những lời của Hakkai không ngừng vang vọng trong trí óc.
Takemichi biết nếu quyết định trở lại thì sẽ không thể quay đầu được nữa. Đương nhiên Hakkai cũng biết điều đó nên không ép buộc cậu.
Ánh mắt Takemichi thẩn hờ nhìn những con kiến đang bò trên mặt đất. Số phận của cậu cũng không khác gì chúng cho lắm, đều nhỏ bé và không có tiếng nói, chỉ cần đạp nhẹ cũng chết.
Nếu đã như vậy thì còn gì để phân vân nữa? Ngay từ đầu vốn đã không có sự lựa chọn nào.
Sắc trời dần chuyển tối. Takemichi trùm mũ áo che đi gương mặt từ trong con hẻm đi ra, từng bước từng bước đều không hề nao núng, dường như đã đưa ra quyết định.
Đứng trước căn biệt thự xa hoa nhưng cũng rất quen thuộc, Takemichi trầm giọng nói với hai tên đang canh bên ngoài cửa:
"Vào thông báo đi. Tôi muốn gặp Mitsuya Takashi."
Thế nhưng hai người đó lại không làm vậy mà ngay lập tức mở cửa cho cậu. Sau đó một trong hai người nói:
"Ngài Mitsuya đã dặn nếu là cậu Hanagaki thì không biết là đi hay về đều không cần cản."
Takemichi vừa bước qua khỏi cửa nghe vậy thì hơi khựng người nhưng rất nhanh liền bước tiếp. Trong nhà không bật đèn, vẫn là một không gian hoa lệ nhưng không kém phần cô độc.
Takemichi định tiến thẳng tới phòng làm việc của Mitsuya thì một giọng nói vang lên phía sau.
"Em còn quên gì sao?"
Không khó để thấy thân thể của người tóc vàng giật lên một cái. Takemichi nghiến răng rủa thầm trong lòng, có biết cậu sợ ma không hả!?
Takemichi quay phắt đầu lại xác định phương hướng, giọng nói phát ra phía sau sofa. Cậu bước nhanh tới, có người đang nằm ở đó.
"Tại sao lại không nói hả?" Takemichi đứng bên cạnh chất vấn.
"... Không cần thiết." Sau một lúc người nằm trên ghế trầm trọng đáp.
Quả nhiên Mitsuya biết việc cậu đã nhận ra. Takemichi còn chưa nói tiếp thì hắn đã lên tiếng:
"Nếu đã quay lại thì cũng thật đúng lúc. Ban nãy đi vội quá nên tôi chưa kịp chuẩn bị gì cho em, dù sao cũng cần phải có trách nhiệm với người mình đã cứu chứ. Em muốn đi tới nước nào hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới thì này cứ nói."
Takemichi im lặng không đáp. Một lúc sau nhịn hết nổi liền ngồi đè lên người Mitsuya nắm lấy cổ áo hắn gầm lên:
"Tên khốn cứng đầu nhà anh! Anh muốn tự gánh vác một mình hết chứ gì!? Đừng có ra vẻ nữa, tôi không có phế!!"
Mitsuya tròn mắt bất ngờ vì hành động của Takemichi. Hắn nhất thời không nói được lời nào.
"Sao hả? Hay là anh xem thường tôi? Nếu vậy thì để tôi nói cho mà biết! Người mà sếp anh muốn là tôi! Là tôi! Hanagaki Takemichi này!! Nên là anh đừng có mà tranh giành với tôi. Hiểu chưa!"
Takemichi gào hết hơi thì ngồi trên người Mitsuya thở hổn hển. Còn chưa kịp lấy lại sức thì bên dưới truyền tới tiếng động lạ.
"Phụt-... Haha."
"A-anh cười cái gì!" Takemichi nhất thời bối rối buông cổ áo người kia ra.
Bỗng nhiên trời đất như đảo lộn, trong chớp mắt Takemichi đã bị đè xuống bên dưới, hai tay bị kiềm chặt hai bên. Người phía trên thân hình cao lớn, không nhìn rõ gương mặt cũng như cảm xúc nhưng vẫn mang khí thế áp đảo. Hắn mở miệng, trong giọng nói vẫn còn ý cười nhàn nhạt:
"Takemichi bé bỏng à, em có nhận thức được mình đang nói gì không?"
Takemichi còn đang bối rối vì tư thế này nghe vậy liền dẹp sang một bên hùng hồn đáp:
"Sao lại không? Việc gì tôi cũng làm được."
"Kể cả giết người?" Mitsuya bỗng ghé xuống tai cậu thấp giọng hỏi.
"Ư... C-chỉ cần không phải người vô tội."
Takemichi cố gắng không nói vấp, việc này quả thực quá kinh khủng, cậu vốn chưa hề nghĩ tới.
"Nếu bắt buộc là người vô tội?" Mitsuya vẫn cắn chặt không buông.
Takemichi muốn hùng hổ đáp cậu làm được nhưng đến cuối vẫn không thể cất lời. Qua vài phút, tưởng chừng như không còn hy vọng gì nữa, Mitsuya nhấc tay định ngồi dậy thì người bên dưới bỗng nhẹ cất giọng:
"Mitsuya, anh sẽ để em phải giết người thật sao?"
Thân thể người tóc đen bỗng khựng lại. Đôi mắt hắn vốn đã thích nghi ở trong bóng tối nên giờ đây có thể nhìn thấy được khuôn mặt của người bên dưới. Không rõ là cảm xúc gì nhưng đôi mắt đó trong vắt đến lạ, dường như không thể làm vẩn đục được và hắn cũng không muốn làm bẩn nó.
Một bàn tay vươn tới chạm vào bên má hắn, sự ấm áp và dịu dàng như sóng biển truyền tới từng đợt. Trong vô thức Mitsuya đã đưa tay lên đáp lại, bàn tay to lớn của hắn phủ lên bàn tay đặt trên gương mặt mình. Đôi mắt khép hờ như đang hưởng thụ giây phút hiếm có trong cuộc đời.
"Nếu anh muốn làm vậy thì đã không để em đi."
Người bên dưới nở một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt xanh chứa đựng sự quan tâm ấm áp. Đôi môi nhỏ hé mở:
"Em biết mà."
Mitsuya cảm giác như bức thành trì cuối cùng trong lòng cũng đã bị đánh nát. Hắn thở ra một hơi đưa bàn tay bên mặt đến trước môi rồi khẽ đặt lên đó một nụ hôn.
"Thật là hết cách với em."
Takemichi cảm nhận được bờ môi lành lạnh áp lên tay mình thì hơi giật mình, hai má cũng nhanh chóng đỏ lên. Cậu muốn rút tay lại nhưng không thể, Takemichi còn chưa kịp lên tiếng thì một trận đau nhói từ cổ tay truyền tới.
Mitsuya cắn cậu.
"Hãy chắc chắn rằng em sẽ không hối hận về quyết định hôm nay của mình. Kể từ thời khắc này, Hanagaki Takemichi sẽ thuộc quyền sở hữu cũng như bảo hộ của Mitsuya Takashi."
Sau giây lát ngạc nhiên, Takemichi cũng nở nụ cười ranh mãnh. Cậu tóm lấy một cánh tay của người đang đè trên mình rồi cắn mạnh lên đó như câu trả lời.
"Thành giao."
Vừa dứt lời, bóng đen to lớn phía trên bỗng dần áp xuống. Takemichi bỗng có linh cảm sắp có chuyện gì đó không hay xảy ra, cậu muốn nghiêng đầu tránh đi nhưng đã muộn. Vẫn là cảm giác cánh môi lành lạnh ấy nhưng lần này vị trí đã thay đổi.
Takemichi trợn mắt không thể tin được khi Mitsuya hôn mình. Tuy đây không phải là nụ hôn đầu tiên nhưng đây là lần đầu cậu hôn đàn ông, hơn nữa còn là bị cưỡng hôn!
Đôi môi kia di chuyển nhẹ nhàng như để người phía dưới tập làm quen, nhưng lí trí của Takemichi cho biết rằng không thể tiến xa hơn nữa. Cậu cố gắng mím môi thật chặt không chừa một khe hở nào. Thế nhưng một xử nam như Takemichi làm sao có thể bằng Mitsuya? Hắn thấy phản ứng của người bên dưới như vậy thì không khỏi muốn bật cười. Đến đẩy ra cũng không biết, thật dễ thương.
Nếu đã không đẩy ra thì hắn cũng chẳng cần e dè nữa. Mitsuya khẽ đưa lưỡi ra liếm một đường trên đôi môi mềm mại kia, đồng thời bàn tay cũng đưa xuống dưới luồn vào áo cậu. Hắn có thể cảm nhận được thân thể cứng đờ của người bên dưới khi làm hành động này, thế nhưng điều đó vẫn chưa đủ để khiến hắn dừng lại. Bàn tay to lớn với những vết chai lướt nhẹ trên vùng bụng nhỏ không tì vết, tiếp đó không hề báo trước liền bóp mạnh một cái bên eo khiến cho Takemichi đang mím môi cũng phải mở miệng kêu đau. Mitsuya làm sao có thể bỏ lỡ thời cơ này, chiếc lưỡi đỏ nhanh chóng tiến vào trong miệng của người tóc vàng mà khuấy động.
"Agh- ư... A-..."
Tiếng rên rỉ yếu ớt và đứt quãng từ người bên dưới giữa căn phòng đen tối mờ mịt càng làm không gian tăng thêm phần ái muội.
Takemichi không hít thở được nên bị thiếu khí. Khuôn mặt cậu đỏ bừng, hai mắt nhắm chặt, khóe mắt còn chảy ra ít nước mắt sinh lí. Mỗi lần cố mở miệng thở đều bị người kia cuốn lấy lưỡi chơi đùa. Răng môi cả hai như hòa vào nhau, Mitsuya dùng lưỡi của mình dạo quanh hết khuôn miệng người tóc vàng. Takemichi bị hôn tới hoa mắt chóng mặt, khóe miệng chảy cả nước cũng không ý thức được. Cậu chỉ biết dùng tí sức lực cuối cùng đập vào lưng người phía trên.
Sau một hồi mút liếm, Mitsuya mới tách môi ra để lại một sợi chỉ bạc giữa hai người. Takemichi lúc này mới có thể hô hấp, cậu cố gắng hít thở thật nhanh nhưng do quá vội thành ra tự làm bản thân bị sặc.
"Khụ khụ-... Ư- a hức..."
Hai mắt người bên dưới lóng lánh ánh nước, sắc hồng chạy dọc từ mặt xuống tận cổ, thân thể mềm mại không còn chút sức lực rũ rượi bên dưới như đang cổ vũ người ta bắt nạt.
Đôi đồng tử tím của Mitsuya như thú hoang săn mồi lóe sáng trong đêm. Hắn đưa lưỡi ra liếm môi như vừa được ăn một bữa ngon, thế nhưng nhiêu đây vẫn chưa là gì đối với một con thú ăn thịt. Nghe tiếng ho sặc sụa, Mitsuya ngồi dậy đỡ người bên dưới ngồi lên đùi rồi vỗ nhẹ lưng.
"Sao rồi?"
"Đồ khốn nhà anh! Hư ức... Oa-..."
Nước mắt Takemichi lũ lượt rơi xuống, cậu đấm mạnh vào ngực người đối diện, liên tục giãy giụa thút thít. Làm sao mà Takemichi có thể không sốc chứ? Lần đầu tiên cậu bị đàn ông cưỡng hôn hơn nữa còn mãnh liệt như vậy. Nghĩ tới đó tiếng khóc càng to hơn.
Mitsuya để mặc người trong lòng làm loạn, duy chỉ có vòng tay ôm cậu là vẫn không nới lỏng. Lúc sau thấy hành động phản kháng của Takemichi dịu lại mới thấp giọng nói:
"Anh xin lỗi. Lần sau sẽ không vậy nữa."
Takemichi không đáp, chỉ lặng im mặc Mitsuya ôm mình trong lòng. Đầu cậu dựa vào bờ ngục rắn chắc của người đối diện, không hiểu sao nó mang đến cảm giác an tâm đến lạ. Cậu không còn là một đứa trẻ, cậu biết tại sao hai con người lại có thể hôn nhau, nếu không mang một cảm xúc khác lạ với đối phương thì làm sao có thể hành động thân mật như vậy. Nhưng Takemichi thật sự không thể hiểu lí do Mitsuya hôn mình.
Là vì thích sao? Không, không có khả năng.Vậy thì chỉ còn mang ý trêu đùa mà thôi.
Nghĩ tới đó một cỗ ấm ức liền tràn ngập trong lòng Takemichi, nước mắt cũng không hiểu sao cứ lũ lượt rơi xuống. Còn đang cố gắng mím chặt môi để không phát ra tiếng nức nở thì càm bỗng bị nâng lên. Takemichi trong phút chốc ngây ngẩn nhìn khuôn mặt người đối diện sát ngay trước mắt.
"Đừng khóc nữa, mắt sưng hết rồi này."
Mitsuya nhẹ giọng dỗ dành, ngón tay hắn lướt nhẹ trên gương mặt cậu chùi đi vệt nước mắt chưa khô.
"... Lần sau không được hô-... Làm vậy nữa đâu đấy."
Rõ ràng còn đang rất giận nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt đẹp đẽ kia liền muốn xiêu lòng. Takemichi cố gắng dùng chất giọng lạnh lùng nhất để cảnh cáo nhưng chất giọng đã sớm bị lạc đi do khóc nên không mang theo chút ý vị tức giận nào, ngược lại còn như đang giận dỗi làm nũng.
Thế nhưng Mitsuya vẫn ra vẻ phối hợp với cậu.
Sau một hồi náo loạn cũng đã hơn 12 giờ đêm. Mitsuya đã đồng ý cho Takemichi giúp đỡ thì đương nhiên sẽ giữ cậu ở lại. Ngay ngày mai hắn sẽ dẫn cậu đi gặp Mikey. Takemichi nghe vậy thì hơi căng thẳng trong lòng nhưng cậu đã không thể quay đầu nữa rồi.
Sáng hôm sau.
Sau khi ăn sáng xong, Mitsuya giữ đúng lời đích thân đưa Takemichi đi. Tuy ngồi trên chiếc xe đắt tiền nhưng tâm trạng vẫn không thể nào thoải mái nổi.
"Lo lắng hả?" Người bên cạnh hỏi.
"Vâng." Takemichi cúi đầu xoắn xuýt hai tay đáp.
Mitsuya không nói gì, chỉ đưa tay qua tách hai bàn tay đang cào cấu nhau kia rồi nhẹ nắm lấy.
Tuy không có một lời động viên hay an ủi nhưng hành động này của người tóc đen lại khiến Takemichi cảm thấy an tâm hơn. Trong vô thức, hai bàn tay siết chặt lấy nhau.
Tài xế thông báo đã đến nơi, Takemichi nhìn ra thì thấy chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà cao lớn. Cậu còn tưởng mình nhìn nhầm nên không quên lấy tay dụi mắt mấy lần. Không phải nơi này nên có dáng vẻ âm u hẻo lánh dùng để làm nơi giao dịch những thứ bí mật hay sao? Thế nhưng tại sao nhìn nó lại quang minh chính đại một cách bất thường thế kia.
Mitsuya nhìn qua cũng hiểu được trong đầu cậu đang nghĩ gì. Hắn mỉm cười xoa đầu người tóc vàng rồi khẽ mắng:
"Em xem phim nhiều quá rồi."
Takemichi theo chân Mitsuya bước vào tòa nhà sang trọng rộng lớn, đi tới đâu cũng có người cúi chào họ. Cậu thì thầm với người bên cạnh:
"Mitsuya oách thật đó. Không biết sau này em có cơ hội được như vậy không."
"Nếu không được cũng không sao, em cứ đi theo anh là được."
"Anh nuôi em sao?"
"Ừ."
Rõ ràng mang tâm tư trêu chọc người ta thế nhưng nghe câu trả lời đó lại khiến hai má Takemichi hồng lên. Cậu ngượng ngùng im lặng không nói gì nữa.
Bước vào thang máy, Takemichi thấy Mitsuya thành thục bấm số tầng. Nhìn con số sáng đèn khiến cậu không khỏi ngạc nhiên, còn tưởng là bấm nhầm. Không để cậu thắc mắc Mitsuya đã lên tiếng giải thích:
"Tòa nhà được xây dựng với kết cấu có phần đặc biệt để thuận tiện cho "công việc" của tổ chức."
À... Nghe tới đây Takemichi chỉ biết cười trừ một tiếng. Quả nhiên vẫn không hề đơn giản.
Thay vì đi lên, thang máy lại chạy xuống mặc cho nhìn từ bên ngoài vào thì tầng cậu vừa đứng đã là mặt đất. Nhìn con số màu đỏ nhấp nháy hiển thị số tầng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại khiến Takemichi hơi rén, cậu di chuyển lại gần Mitsuya để đỡ sợ hơn.
Ting!
Cuối cùng cũng dừng lại, cửa thang máy chầm chậm mở ra để lộ một không gian tối đen như mực phía bên ngoài. Nhìn cảnh này khiến Takemichi lạnh cả sóng lưng, cũng không để ý hình thức nữa mà ôm chặt lấy cánh tay của người bên cạnh.
Mitsuya nhìn cậu như vậy thì cảm thấy buồn cười, hắn giở giọng trêu chọc:
"Sao vậy? Tối hôm qua còn hùng hồn lắm mà."
Takemichi tức lắm nhưng cũng không thể cãi lại được. Lỡ nói gì không đúng khiến Mitsuya trở mặt rồi bỏ cậu lại đây một mình thì biết sao đây? Hơn nữa chuyện cậu sợ ma đúng là không thể chối cãi được.
"S-sao nơi này lại tối như vậy? Không lẽ các anh xây tới đây thì thiếu kinh phí nên không lắp đèn nổi ư?" Takemichi kiếm chủ đề nói chuyện để bớt sợ.
Mitsuya phì cười không đáp mà chỉ gõ đầu người bên cạnh một cái.
Đi qua một đoạn hành lang âm u, cuối cùng bước chân của họ cũng dừng lại trước một cánh cửa lớn. Bên ngoài không có một ai canh gác, Mitsuya cứ thế đẩy cửa đi vào. Ban đầu Takemichi còn căng thẳng bước theo nhưng sau khi vào rồi thì không gian bên trong lại khiến cậu choáng ngợp. Đèn chùm trên trần nhà lộng lẫy hoa lệ thắp sáng cả căn phòng rộng lớn, bộ bàn ghế bằng da mềm mại trông rất đắt tiền đặt chính giữa sảnh.
Không có ai ở đây hết. Takemichi lúc này mới có thể thở ra một hơi nhẹ nhõm.
"Mik-... Sếp của anh đâu?" Takemichi định gọi tên của người kia nhưng sau đó liền sửa lời lại.
Cùng lúc đó Mitsuya cũng nhận được một cuộc điện thoại, sau khi dập máy thì sắc mặt không tốt lắm. Hắn quay lại nói:
"Hôm nay chắc không được rồi, em về trước được không?"
"Có chuyện gì sao?"
"Ừ, anh đưa em tới thang máy. Sau khi ra khỏi tòa nhà sẽ có xe đợi sẵn bên ngoài."
Nghe Mitsuya nói vậy Takemichi liền biết hắn có việc bận đột suất nên không thể đi cùng nữa.
"Được, vậy anh nhớ về sớm nha."
Quả nhiên tới cửa thang máy Mitsuya liền không theo cùng nữa. Hắn dặn dò Takemichi vài câu rồi xoay người đi vào con đường ban nãy.
Thang máy dần chạy lên trên, lúc này Takemichi mới thấy yên tâm hơn một chút. Cậu thả lỏng cơ thể căng cứng nãy giờ, nhưng còn chưa kịp thở ra một hơi thì có một người xuất hiện bên ngoài khi cánh cửa vừa mở ra.
Người đàn ông cao gầy với mái tóc đen highlight trắng. Tuy chỉ mặc áo sơ mi đen và quần tây cùng màu đơn giản nhưng lại toát lên một khí chất sang trọng khó nói.
Mitsuya đã nói rằng thang máy ở khu vực này không phải ai cũng có thể đi được, chỉ có những người có phận sự, hay nói cách khác là có liên hệ mật thiết với sếp mới có thể dùng. Nếu nói vậy thì đây chắc chắn là một ai đó có chức vụ cao lớn rồi. Hơn nữa nhìn mặt lại khá quen nhưng Takemichi vẫn không tài nào nhớ nổi đã từng gặp ở đâu.
Người bên ngoài nhìn thấy cậu trong thang máy thì hơi bất ngờ, hắn nhướn mày quan sát người tóc vàng, sau khi bước vào thì cất tiếng hỏi:
"Chúng ta đã từng gặp nhau chưa nhỉ?"
Takemichi muốn bước ra ngoài vì đây là tầng của cậu nhưng cũng không thể không trả lời câu hỏi của người kia, cậu đành gãi đầu đáp:
"Chắc là chưa đâu."
"Hanagaki Takemichi đúng không?"
Ngay khi thấy lưng người tóc vàng cứng đờ người phía sau liền biết mình đã đoán đúng. Hắn nhếch môi lên tiếng:
"Nếu là cậu Hanagaki thì không cần phải đi vội vậy đâu. Hôm nay cậu đến gặp Mikey đúng không?"
"... Sao anh biết."
Takemichi ngờ nghệch quay đầu hỏi, cửa thang máy lúc này đã đóng lại, có muốn ra cũng không được.
"Tôi là Kokonoi Hajime."
Koko không trả lời câu hỏi, chỉ vừa giới thiệu bản thân vừa bấm số tầng, hơn nữa còn là tầng ban nãy cậu vừa đi qua.
"Là người ở trong căn phòng nơi cậu làm việc lần trước." Hắn hướng người bên cạnh mỉm cười đưa tay ra.
Mặc dù cảm thấy không thoải mái nhưng theo phép lịch sự Takemichi cũng đành bắt lấy tay hắn, sau đó rất nhanh liền buông ra.
"Không cần phải lo lắng như vậy. Chắc ban nãy cậu đã không gặp được người cần gặp đúng không? Đúng lúc tôi cũng tiện đường, có thể giúp cậu."
"Cảm ơn anh nhưng không cần đâu."
"Có thể sau này chúng ta sẽ là đồng nghiệp đấy, làm quen lúc này không phải tốt hơn sao?"
Thấy người bên cạnh dường như không có ý định buông tha cho mình, Takemichi trầm trọng nói:
"Nếu anh đã có ý tốt như vậy thì cứ từ chối mãi cũng thật không phải phép."
Mặc kệ phía trước có chuyện gì kinh khủng xảy ra hay không, sớm hay muộn gì cũng phải đối mặt, chi bằng sớm một chút cũng đỡ hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com