Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: mèo lớn (1)

"Takemichi!!! Takemichi!!!"

Cậu tỉnh dậy sau tiếng gọi quen thuộc, là của Chifuyu.

"Chi-Chifuyu ơi...aaaaa!!! Đau...đau quá...."

"Mày bị sao vậy, Takemichi, này!?"

Chifuyu hốt hoảng rồi nhanh chóng dậy bật đèn phòng ở phía cửa lên. Thứ đọng lại trong đầu cậu giờ là một mớ bòng bong khó mà gỡ bỏ cũng như cơn đau gần tê liệt cơ thể từ trong mơ giáng xuống.

"Chifuyu ơi...đau..."

Nước mắt cậu giàn giụa. Gào khóc như một kẻ tâm thần.

"Takemichi!! Bình tĩnh lại nào! Mày bị đau ở đâu!? Takemichi! Nghe tao nói này!!"

"Tao đau, Chifuyu ơi, chân tao, đầu tao, tất cả đều đau..."

"Tao...tao muốn ôm, mày ơi...mày ôm tao chút...c-có được không?...."

"Tao đây tao đây, mày muốn ôm đến bao giờ cũng được..."

Cậu choàng tay qua người Chifuyu mà ôm chặt, người kia khẽ nhăn mặt nhưng cũng chẳng nói gì, cứ mặc kệ để cậu ôm tuỳ thích, và chờ đợi cho đến khi cậu bình ổn lại.

Thật tốt quá...Chifuyu ở đây...mình còn sống..

Sau nửa tiếng, cơn đau của cậu dịu đi cũng là lúc cậu ngất lịm trên vai Chifuyu với đôi mắt sưng tấy.

Rốt cuộc đã mơ thấy gì mà hoảng loạn vậy chứ?

Chifuyu hôn nhẹ vào trán như để trấn an. Rồi tính từ từ đặt cơ thể cậu nằm gọn gàng trên giường. Mà khổ, cậu bám chặt lấy người gã quá, cũng khó mà gỡ tay ra được.

Gã đi tắt đèn, quyết định bế cậu đi cùng luôn, tránh việc cậu tỉnh dậy lần nữa.

"Thật tình, Mikey lại làm gì quá đáng rồi.."

Gã đen mặt, gã không thích ai động vào đồ của gã đâu, nhất là cậu.

Trong một giây phút nào đó, hắn vô thức xoa lưng cậu như đang dỗ một đứa trẻ con. Và hắn cũng đã quên mất, rằng hắn không nên làm thế với con người.

Lại thế nữa rồi.

Thật tình...gã có lẽ đã suy nghĩ gì đó rất mông lung chăng? Chẳng rõ nữa.

Hắn liếc nhìn về phía cậu, rồi đột nhiên mỉm cười.

Vậy mà đã ngủ ngon lành được rồi.

Xoa đi nước mắt tèm nhem trên mặt cậu. Nằm trên giường một lúc rồi mới quyết định chìm vào giấc ngủ.

Hai hơi ấm quấn nhau, đột nhiên có sự ấm áp vô cùng..

.
.
.
Sáng, khi cậu thức dậy, đã là 8:50.

Cái cảm giác từng cơn đau từ cái chân bị chặt và bị đập gần nát mạn sườn phải vẫn còn đó. Chẳng qua là đã đỡ đi chút. Chắc tối qua cậu cũng phải buồn ngủ lắm mới không cảm thấy được cơn đau nữa mà ngủ tiếp.

"Chifuyu...Chifuyu đâu rồi...?"

Cậu nhìn xung quanh, rồi chợt nhận ra, người nọ vẫn còn đang ôm eo cậu ngủ ngon lành.

Cậu vui lắm, vì cậu chưa chết, cũng như đã an toàn trở về từ ác mộng. Lười rồi đấy, không muốn làm gì nữa đâu, cứ thế mà nằm xuống ôm người ta ngủ tiếp thôi.

Đang tính chợp mắt thêm, tự nhiên Chifuyu cất lời làm cậu hết hồn.

"Đêm qua mày đã mơ thấy những gì?"

"H-hả? Tao..."

Cậu có chút dè chừng, nên kể ra không đây? Dù gì kể ra rồi, Chifuyu cũng có giúp gì được cậu đâu?

"Cứ nói đi."

"Tao đã mơ thấy bản thân bị đập gãy xương sườn, bị rìu chặt đứt chân và bị búa đập vào vùng thái dương...."

"Ừm hửm? Còn gì nữa không?"

"Có một điều tao thấy lạ, tao lại thấy kẻ đã đâm tao ở đó. Và cả hai đều cùng một tên."

"Gã tên gì?"

"Inui..Seishu...à! Lần này tao đã gặp thêm một tên mới. Tao có nghe gã Inui nói chuyện với hắn."

"Tên?"

"Tên hắn, nếu tao nhớ không lầm, là Hakkai."

"Mà...sao mày lại hỏi tao về việc đó?"

"Không có gì, tao tò mò nên hỏi thử thôi."

Phải rồi, Inui và Hakkai cũng đã nhắc đến tên Chifuyu...

"Chi-"

"Nay ta dậy muộn quá, mày muốn ăn gì lót dạ không?"

"Huh...không, tao không ăn đâu."

Chưa kịp để cậu hỏi, Chifuyu đã nhanh chóng đi ra ngoài. Trước khi đi, không quên hỏi.

"Còn đau lắm không?"

"Chút thôi. Ổn rồi."

"Vậy tao đi kiếm gì ăn đây, nghỉ ngơi đi, mắt sưng rồi kìa."

"À...ừ.."

Mình không dám hỏi.

"Tại sao chúng lại nhắc đến Chifuyu?"

Mình cũng chẳng muốn bị đưa vào mật thất nữa.

"Mẹ kiếp! Làm thế nào để không phải làm theo mệnh lệnh từ cái mật thất nữa bây giờ!?"

Cậu ậm ừ, đương nhiên chẳng can tâm, chẳng lẽ cậu sẽ bị mắc kẹt với mật thất đến suốt đời ư?

Lúc này, khi Chifuyu vừa đi ra khỏi phòng. Gã đã nói dối cậu, hắn khoác một chiếc áo khoác lên người, sau đó trong tích tắc, mọi thứ như ngưng đọng lại, tất thảy đều im lặng, từ tiếng chim sải cánh bên cửa sổ cũng như tiếng ồn ã từ những xe cộ tấp nập đi trên đường. Ngưng đọng cả tiếng rôm rả của những người đi đường.

Hắn giơ tay, xoay một cái liền mở ra cả một cánh cổng đen tuyền u ám đến đáng sợ rồi vội vã đi vào. Ngay khi cả người lẫn cổng biến mất, tất cả đã trở lại bình thường, chỉ khác ở chỗ, những con chim khi chuẩn bị bay hay đang bay đều rơi xuống, một cách vô định.

Gã đi thẳng, sâu trong cánh cổng loé lên một con đường, rồi từ con đường đó dẫn đến một cánh cửa. Gã không nhanh không chậm mà mở cửa đi vào.

Ngay khi gã bước vào, một con mèo lớn màu đen nhảy xồ tới, quấn quýt dụi đầu vào chủ nhân nó để chào mừng.

"Mikey có ở sảnh không?"

"Không thưa cậu. Nay Mikey-san đi thăm ông Sano rồi ạ."

"Vậy à. Em ở nhà một mình chắc cô đơn lắm nhỉ?"

"Đương nhiên rồi. Không có cậu em cảm thấy bầu không khí xung quanh chẳng bao giờ có thể vui được lên cả. Mà cậu đi đâu thế?"

"Tôi đi thăm 'mồi'."

"À phải rồi, lúc 2 giờ đêm hôm qua, Inui-san đã đến đây để tìm cậu đấy."

"Đến tận đây ư?"

"Vâng. Ngài ấy trông có vẻ tức giận khi hỏi cậu có ở đây không ấy."

"Chắc cáu chuyện tôi cướp món ngon của anh ta đấy."

"Cậu chủ đã làm gì vậy ạ?"

"Peke J không cần biết đâu."

Nói xong, gã vuốt ve mèo lớn, sau đó quay lưng định bụng quay về với cậu.

"Cậu chủ lại đi ạ?"

Gã vẫy tay.

"Lại đây, em nói em cô đơn mà đúng không? Dù gì trong vài tháng nữa tôi sẽ chẳng ở đây, em về ở cùng tôi và 'mồi' đi."

"Em được đi ạ!?"

Peke J vui mừng mà không ngừng vẫy đuôi. Chifuyu cười rồi xoa đầu Peke J.

"Tất nhiên là được, nhưng mà này, về đến đó thì hoá nhỏ đi nhé, cậu ấy sẽ sợ đấy."

"Cậu có vẻ quan tâm tới 'mồi' nhỉ?"

"Đừng bận tâm chuyện đó. Đi thôi."

"Vâng! Đợi em với."

Cánh cửa khép lại, căn phòng trở nên tối đen, người và mèo bước đi mà không ngoảnh đầu lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com