Chương 2: Taiyaki dưới mưa
Sau lời giới thiệu của Takemichi, giáo viên nhìn sơ qua lớp học một hồi, thấy còn ba chỗ trống cuối lớp nên bảo em cứ ngồi đại ở đó trước rồi nhìn xuống lớp.
"Sẵn có bạn mới đến, cuối tuần lớp mình đổi chỗ nhé. Thầy thấy lớp này thích ngồi đâu thì ngồi nên nói chuyện suốt."
Nghe vậy có một số người liền lên tiếng than vãn, bảo rằng không muốn đổi. Có người còn nói bản thân đã xây nhà ở chỗ ngồi này luôn rồi. Than trời than đất cũng không than được thầy, cuối cùng cả lớp vẫn phải chấp nhận việc cuối tuần này đổi chỗ.
Takemichi ngồi chính giữa ba chỗ trống, phía trước là một cậu trai đầu nấm tóc vàng. Thứ khiến em chú ý đến cậu ta chính là đôi khuyên tai kia, dù nó không có gì đặc biệt nhưng lại khiến em vô thức đưa tay lên sờ vào vành tai mình. Con gái cũng hay đeo khuyên, vậy mà mẹ lại không mua cho em một đôi nhỉ? Trông nó vừa đẹp vừa ngầu làm sao.
Suy nghĩ ấy chỉ thoáng vụt qua trong đầu một lúc, ngay sau đó khi thầy bắt đầu bài giảng thì Takemichi đã nghiêm túc chuyên tâm vào bài giảng.
Khác với Takemichi đang tập trung vào bài giảng, anh chàng ngồi bên trái cách em một chiếc bàn trống đang lén lút nhìn em không thôi. Bản thân hắn rõ nhát gái, thế mà vẫn dám nhìn vào người mới này rất lâu. Cho đến khi người bị nhìn kia đột nhiên quay qua nhìn lại mình thì hắn mới vội vàng quay mặt lên nhìn bảng.
Bị người khác nhìn Takemichi tất nhiên đã quen, nhưng ngày hôm nay chỉ mới là ngày đầu nhập học mà thôi. Vậy mà mỗi lần em đi đâu đều có người nhìn mình, không săm soi thì cũng là chăm chú đến lạ. Takemichi không biết năm học này có thể yên ổn nổi không nữa.
Cứ thế mà hết một buổi chiều, Takemichi nhìn những người có bạn bè đều đang đợi nhau dọn đồ lại để ra về. Nhìn lại bản thân liền thấy có chút tủi. Bạn bè cũ đều không thể đến đây gặp em nhiều, ngôi trường này rất xa nơi ở cũ của em. Mặc dù đã có vài chuyện xảy ra, nhưng vài người bạn kia vẫn luôn quan tâm em rất nhiều. Bọn họ cũng là người biết chuyện của em nhưng không hề kì thị gì...
Khẽ lắc đầu để bỏ qua cảm xúc nhớ bạn cũ, Takemichi cầm cặp đứng dậy. Cuối tháng ba thời tiết vẫn còn vài cơn mưa phùn luôn lướt qua bất chợt. Khi Takemichi đứng ở sảnh trước của trường thì trời đã bắt đầu đổ mưa.
Buổi sáng mẹ của em vẫn có thể đưa đến trường được, còn buổi chiều bà về trễ hơn em hẳn hai tiếng, không thể đứng chờ được. Nhưng vì không đem theo ô nên Takemichi chỉ có thể đứng lại chờ một chút.
Có lẽ người ở đây đã quen với những cơn mưa bất chợt này nên đa số ai cũng đều mang theo ô, nhìn họ cùng nhau cầm ô hoặc dùng chung với nhau khiến Takemichi rất mong đợi. Mong rằng sau này bản thân cũng sẽ có bạn bè để tiếp tục làm những điều vui vẻ như thế.
Cơn mưa bất chợt này thế mà lại kéo dài hơn nửa tiếng, Takemichi hết đứng lại ngồi nhìn mãi về khoảng không xa xôi. Nếu dầm mưa thì người ta sẽ biết em là con trai, dù không muốn giấu nhưng em chỉ muốn nói cho những người thật sự thân thiết biết sự thật mà thôi. Để người xa lạ biết thì rắc rối lắm.
Bây giờ là thời gian hoạt động của một số câu lạc bộ, Takemichi đứng ở đây mà vẫn có thể nghe tiếng chơi nhạc của câu lạc bộ nào đó ở khá gần đây. Nghĩ đến câu lạc bộ bỗng nhiên em cũng muốn tham gia một cái, nhưng không biết nên tham gia cái nào. Giáo viên hay lớp trưởng đều chưa đưa cho em tờ giấy tham gia câu lạc bộ.
Ngồi xổm ở kế cửa ra vào ở sảnh, Takemichi chán nản bấm điện thoại. Đột nhiên có người từ bên trong bước ra khiến Takemichi phải chú ý đến. Người này học năm hai, đối với một đứa thấp bé như em thì hắn rất cao. Tóc mái được chẻ sang hai bên cùng vết sẹo từ trán chạy dọc xuống ngang mắt. Trông rất đặc biệt.
"Sao lại ngồi đây? Không có người rước hả?"
"Trời mưa thôi ạ."
Nói chuyện với người khác nên em không thể ngồi nhìn người ta được nên đã đứng dậy. Mà khi đứng dậy rồi mới biết người kia thật sự cao hơn em rất nhiều.
"À, cô là học sinh mới nhỉ. Mấy cái ô ở đằng kia là dành cho những người quên mang đấy, ngày mai đi học thì trả lại chỗ cũ thôi."
Vừa nói anh vừa chỉ tay về mấy chiếc ô được treo gần đó. Ngay từ đầu Takemichi đã nhìn thấy nó và đã nghĩ rằng chúng đã có chủ nên không dám dùng. Bây giờ biết rồi thì cũng không muộn. Em nhìn về hướng những chiếc ô xong rồi quay mặt về người kia, mỉm cười.
"Cảm ơn đã nói, em về trước ạ."
Takemichi đi vào vớ đại một chiếc ô gần nhất rồi nhanh chóng rời đi. Để lại người kia đứng ở phía sau đang nhìn theo bóng lưng của mình. Bóng lưng quen thuộc của cậu nhóc lúc nhỏ đứng ra che chở hắn, thật giống với của người kia. Hắn vô thức gọi cái tên "Bakamichi" lên, nhưng em thì sớm đã cách xa hắn cả một đoạn. Cộng với tiếng của trời mưa nên khó mà nghe được.
Nhờ có ô nên Takemichi không về nhà ngay, em đi lang thang ngoài đường để làm quen với nơi mới mẻ này. Nhìn đâu cũng toàn những thứ lạ lẫm, điều này khiến Takemichi rất thích thú. Hơn bốn giờ rưỡi chiều, bầu trời vì cơn mưa kia mà có chút tối. Nhìn con đường có chút vắng vẻ âm u khiến em không biết bản thân có nên quay đầu đi về không nữa.
Cuối cùng em quyết định ghé vào một cửa hàng tạp hóa, mua chút đồ ăn vặt cho đỡ nhạt miệng trên đường đi. Vài gói khoai tây chiên yêu thích, mấy viên kẹo chanh chua ngọt hòa quyện, hôm nay em còn nổi hứng mua cả taiyaki nhân đậu đỏ với lớp vỏ bánh bên ngoài là một chú cá khá dễ thương.
Khi bánh còn nóng thì nên ăn ngay mới ngon, Takemichi đứng trước cửa hàng tạp hóa cắn một miếng mất tiêu nửa cái đầu của con cá. Vừa nhai bánh em vừa nhìn vài người đi vô đi ra từ cửa hàng, rồi hai dáng người từ bên trong đi ra. Lời của người lùn lùn kia khiến Takemichi phải chú ý đến.
"Thế nào mà bốn cái cuối cùng lại hết nhanh như vậy, tao nghi ngờ có người muốn cướp taiyaki đậu đỏ của tao Kenchin à."
Người cao lớn đi bên cạnh dường như không hề khó chịu mà chỉ thấy buồn cười.
"Chả lẽ chỉ có mình mày là thích taiyaki đậu đỏ? Biết bao người thế kia mà."
Hai người vốn định đi thẳng về nhà nhưng Mikey lại nổi hứng muốn ăn taiyaki, bây giờ không ăn được nên hắn cứ đứng lì ở đó không chịu về khiến Draken thấy rất khó chịu. Rất muốn bỏ tên lùn này để đi về một mình.
Còn người vừa mua hết bốn cái cuối cùng kia vẫn đang đứng im lặng phía sau hai người, thưởng thức miếng bánh còn đang nhai trong miệng. Nuốt xuống miếng bánh, Takemichi lên tiếng.
"Tôi không biết là chỉ còn bốn cái, cậu có muốn ăn một cái của tôi không?"
Hai cái còn lại sẽ cho mẹ, em ăn một cái thôi cũng đủ rồi.
Mà Mikey khi nghe có người hỏi vậy liền quay đầu. Vốn định cằn nhằn với người ta một câu rằng sao lại tham ăn như vậy thì chợt nhận ra người kia là 'con gái'. Vẫn là không nên dọa người ta đi.
Nhưng được mời ăn nên Mikey không hề ngại mà gật đầu đi đến.
"Được chứ, cảm ơn nhé!"
Draken ở phía sau định hỏi rằng hắn không biết xấu hổ hay sao nhưng khi thấy em đã đưa bánh luôn rồi nên cũng đành im lặng không nói gì nữa. Xem như tên Mikey này may mắn, người mua bánh kia thế mà rộng lượng như vậy.
Mikey vừa nhai miếng bánh vừa vui vẻ hỏi: "Nè, cô tên gì?"
Takemichi vốn đang nhai bánh nên không tiện trả lời, em giơ tay lên phía trước ý bảo người kia đợi mình một chút. Có lẽ Mikey cũng hiểu ý nên tự giới thiệu bản thân trước luôn.
"Tao là Sano Manjiro, cứ gọi là Mikey nhé. Còn tên kia là Ryuguji Ken, gọi là Draken."
Vừa chỉ vừa giới thiệu, Takemichi tăng tốc khả năng nhai nuốt của mình cũng đã xong. Gật đầu xem như chào với hai người.
"Hanagaki Takemichi, rất vui được làm quen."
"Takemicchi, cảm ơn vì cái bánh."
"Không có gì."
Em hơi chú ý đến cách gọi kì lạ kia nhưng cũng không thắc mắc nhiều. Người ta không đánh không nạt gì cả, chỉ đặt cho cái biệt danh mà thôi. Không có gì đặc biệt.
Vì được cho bánh nên trong lòng Mikey tự nổi lên nhiệm vụ nên ở lại với người ta thêm chút nữa. Thế nên hắn cứ thế đứng bên cạnh Takemichi vừa ăn bánh vừa nói vài chuyện xem như xả giao. Dù phải chờ em ăn xong thì mới đáp lại nhưng hắn cũng không cằn nhằn gì, nếu là với ai khác thì chắc đã đe dọa cho vài câu rồi.
Một buổi ăn taiyaki ấm nóng dưới trời mưa cùng hai người bạn mới. Khá mới mẻ, Takemichi thật sự thích điều này. Nhưng có lẽ em chỉ gặp được họ mỗi hôm nay thôi, dù sao đồng phục họ mặc trông cũng lạ, chẳng biết có cùng trường không nữa.
Trời đã dần tạnh mưa, Takemichi cũng đã ăn xong nên vẫy tay tạm biệt hai người.
Cho đến khi thấy người đã đi xa, Mikey lúc này mới đột nhiên nghiêm mặt lại. Cặp mắt đen nhìn về hướng mà em đang đi.
"Mày có thấy người này có chút quen không?"
"... Có."
Nghe câu trả lời, Mikey ngẩn đầu nhìn lên người bên cạnh. Vừa hay Draken cũng cúi đầu nhìn hắn. Dường như khi người kia giới thiệu cái tên, cả hai đều đã có cùng một cảm xúc thân thuộc không nói nên lời.
Mikey còn cho rằng mình sẽ không gặp lại người này nữa, nhưng có lẽ cảm xúc kì lạ trong hắn sẽ không cho phép điều đó. Bộ đồng phục lúc nãy là của trường hắn, ngày mai có lẽ nên đi tìm thử.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com