Chương 48: Người bạn ở trường cũ
Trong cái chớp mắt, đã hai tuần trôi qua kể từ hôm cậu ngồi lại và nói đôi câu cùng hiệu trưởng. Bên chân bị thương của mẹ cậu đã lành và bà đã đi làm lại bình thường. Còn cậu thì bước vào kì nghỉ hè với tinh thần phấn chấn và đầy mong đợi. Mới ngày đầu tiên của kì nghỉ cậu đã sửa soạn đẹp đẽ, cố gắng làm ra ít món tráng miệng cho chuyến đi gặp bạn sắp tới. Mẹ cậu sớm đã biết đến Hitome nên rất vui vẻ cho phép cậu đi xa để gặp cô ấy.
Tầm tám giờ sáng, nơi ga tàu không qua đông đúc. Takemichi thoải mái ngồi trên ghế đợi đến chuyến tàu của mình, sẵn tiện ngồi nhắn đôi câu với Hitome khi cô còn đang rảnh. Nhắn được một hồi thì cô ấy đã liền gọi điện qua như mọi khi.
Bên kia có chút ồn ào, có vẻ Hitome đã đến nơi tập trung rồi.
*Hanagaki có đem theo áo ấm không đấy?*
"Có mà, tớ không bất cẩn nhiều vậy đâu."
Takemichi khẽ cười, giọng cười khanh khách ấy truyền qua điện thoại rồi đến tai Hitome thật đỗi ngọt ngào. Người bên kia dù đang bận bịu sắp xếp lại chút đồ đạc nhưng vẫn tập trung lắng nghe từng âm thanh phát ra trong điện thoại. Dù sao cũng khá lâu rồi cô không được nói chuyện cùng cậu. Cô bận phải ôn thi ở trường và cả lớp trượt băng của mình. Kì thi ở trường thì đã hoàn thành với con điểm xuất sắc, chỉ còn ngày hôm nay nữa thôi. Việc cô được khen thưởng hay la mắng đều phụ thuộc vào kì thi sắp tới này.
"Tớ học theo một đàn anh ở trường để làm bánh ấy, chút cậu thử nhé?" Takemichi hớn hở hỏi.
Hitome im lặng vài giây rồi đáp "Ừm." Sau đó hỏi thêm: "Vị đàn anh đó thế nào?"
"Anh ấy không phải là quá dễ gần." Đây là lời mà Hakkai hay cả các chị khác đều nói cho cậu nghe. "Mà ảnh tinh tế lắm, khéo tay nữa. Anh ấy là hội trưởng câu lạc bộ may vá, lần thi thiết kế mới đây còn giành được giải nhất đó!"
*Giỏi vậy sao.*
Takemichi không nhận ra giọng của Hitome có bao nhiêu là hời hợt, chỉ nghĩ rằng cô đang bận nên mới như vậy nên vẫn vô tư mà kể tiếp cho cô nghe.
"Anh ấy nấu ăn cũng ngon nữa, lần trước được ăn một lần mà tớ vẫn nhớ lắm!"
Nghe được giọng cười không phải của Hitome mà là ở ngay phía sau nên Takemichi liền giật mình nhìn ra. Thấy người mình đang nói đến đứng ngay phía sau lưng thì không khỏi hoảng hồn, tiếp theo đó là bối rối không biết nên giải thích thế nào.
*Hanagaki, sao thế?* Hitome hỏi khi cậu bỗng im lặng.
"Không, không có gì! Tàu ấy, tàu sắp tới rồi nên tớ cúp nhé!" Cậu lắp bắp, có chút vội vã mà đáp lời.
*Được, trên tàu nguy hiểm nên nhớ cẩn thận nhé.*
"Tớ biết rồi!"
Sau đó Takemichi tắt máy cái rụp. Không dám nhìn thẳng mặt Mitsuya mà cúi đầu nhìn mũi giày của mình: "Chuyện là, em không có nói xấu anh."
Mitsuya khẽ cười: "Anh biết mà. Cũng là anh không tốt khi nghe lén em nói chuyện như vậy."
Anh đi vòng lên trên, đứng ở ngay bên cạnh chỗ Takemichi đang ngồi rồi xoa đầu cậu.
"Nếu em thích thì lần sau anh nấu cho em nữa nhé?" Mitsuya hỏi dù đã đoán trước được câu trả lời. Dù sao lúc trước cũng là anh chọn cách này dụ dỗ Takemichi sang nhà mình.
Mới đầu Takemichi còn có chút ngập ngừng, sau một hồi suy nghĩ thì vẫn là gật đầu: "Vậy phiền anh nhé!"
Tiếng thông báo cho chuyến tàu kế tiếp vang lên, Takemichi đứng dậy. Nhìn tàu đang từ phía xa dần chậm lại thì cũng đứng dậy, vội nói lời tạm biệt với Mitsuya.
Anh gật đầu, nhìn Takemichi hòa vào dòng người trong ga tàu. Cũng may hôm nay ít người, anh có thể nhìn thấy Takemichi đã tìm được chỗ ngồi cho mình thông qua cửa kính trong suốt của tàu. Nếu như hôm nay không có việc thì anh đã có thể hỏi ý Takemichi để đi cùng cậu rồi, thật đáng tiếc.
Con tàu dài chạy vuột trên đường ray, từng hàng cây, tòa nhà cao tầng cứ trong cái chớp mắt đã đổi khác. Takemichi lại mở điện thoại, xem qua thông báo về buổi phát trực tiếp sắp tới. Hitome vốn dĩ rất xinh đẹp nên khi lên poster rất dễ khiến người khác chú ý đến. Đối thủ của cô cũng không kém phần sắc sảo, chỉ là Takemichi thích nét thơ ẩn hiện sau dáng vẻ bên ngoài của Hitome nên nếu phải nhận xét thì cậu sẽ thiên vị cho cô hơn.
Đi tàu cũng tầm hai mươi phút, Takemichi lại tiếp tục đi bộ thêm ít lâu thì mới đến được sân thi đấu nơi Hitome tham gia.
Người xếp hàng vào đó khá đông, tuy nhiên lần nào Hitome cũng châm chước để cậu được dẫn riêng vào nên cậu cũng không phải lo về việc mệt mỏi chen qua chỗ đông người thế này. Lúc bảo an thấy được vé của cậu thì đã đưa cậu vào trong bằng con đường khác ngay.
Bên trong sân băng chưa được bao nhiêu người, cậu có thể cảm nhận được cái lạnh lẽo đầy khác biệt khi vừa mới bước vào đây. Takemichi nhanh chóng lấy thêm áo khoác bông mềm mại do Hitome tặng ra để mặc vào cho ấm. Hitome vẫn còn đang chuẩn bị ở bên trong nên cậu chưa nhìn thấy cô ấy được.
"Cháu vẫn đến sớm thật đấy."
Một bà lão đang độ bảy mươi từ từ ngồi xuống bên cạnh Takemichi. Một lời chào đủ để hiểu cả hai đã thân quen thế nào. Takemichi cũng nhìn sang, hồ hởi cười đáp lại bà.
"Bà cũng đến sớm mà."
"Bạn cháu đang đứng phía dưới kìa."
Nghe bà lão nói vậy cậu liền hướng mắt nhìn xuống sân băng. Trông thấy Hitome đang mỉm cười nhìn mình. Cậu liền hớn hở đứng dậy, giơ cả hai tay vẫy chào cô ấy.
Hitome thích cái cảnh này muốn chết. Vậy nhưng lại không có điện thoại ở đây để tiện thể chụp lại. Vậy nên cô chỉ có thể cố ngắm nhìn cậu thật kĩ, khắc ghi thật sâu vào đầu cái hình ảnh đáng yêu này của cậu.
Lát sau quản lí đã gọi Hitome phải vào trong lại. Takemichi thấy vậy cũng ngồi xuống thôi không chào nữa. Lại nghe tiếng cười khẽ của bà lão bên cạnh mình.
"Mấy đứa trẻ dạo này dễ thương quá."
Nghĩ lại thì hành động vừa rồi của cậu có chút trẻ con, Takemichi đứt dây thần kinh nửa chừng bây giờ đã biết ngại. Cậu đưa tay gãi má, vội giải thích.
"Chỉ là lâu rồi không được gặp nhau nên cháu mới vui quá thôi..."
"Ta hiểu. Hai đứa là người yêu nhau nhỉ?"
Bà lão dường như đã đoán mò từ lâu rồi, nay mới có dịp mà hỏi thử.
"Không phải đâu! Chỉ là bạn thôi bà ạ." Takemichi có chút giật mình mà lắc đầu. "Cháu có người yêu rồi, anh ấy cũng tuyệt lắm."
Nghe thế bà cũng gật gù. Chỉ nghĩ trong đầu chứ không hỏi thêm gì nữa.
Takemichi ngồi ở bên cạnh, hiếm khi phải hoang mang nghĩ lại khoảng thời gian cùng chơi với Hitome. Dù nói là chuyển cấp nhưng phần lớn học sinh ở trường cấp hai vẫn học chung với nhau, do đó Takemichi vẫn không quen được bạn mới. Và Hitome chính là người bạn duy nhất cậu quen được.
Cô ấy hòa đồng, thân thiện với tất cả mọi người. Mặc dù đã nghe người khác nói xấu về cậu nhưng cô vẫn mặc kệ, thậm chí còn mắng lại họ rồi nắm tay cậu kéo đi chỗ khác. Lúc ấy Takemichi xúc động không thôi, vì cậu không ngờ ngoài nhóm Akkun ra vẫn có người sẽ vì cậu mà chống lại đám đông như thế.
Cho đến giờ dù chưa được bao lâu nhưng cậu và Hitome vẫn giữ liên lạc, từ hồi chuyển trường đến giờ thì đây là lần đầu tiên cậu gặp lại cô ấy. Cảm thấy thật có lỗi mà...
Chỉ ít phút sau sân băng đã tấp nập người. Cái lạnh lẽo cũng nhờ vậy mà được vơi bớt đi phần nào. Cậu ném đi tâm trạng suy tư vừa rồi, chuyên chú xem biểu diễn sắp tới của Hitome và đối thủ của cô ấy.
Từng cử chỉ của cô vẫn dẻo dai, mềm mại như mọi khi. Chỉ tiếc là điện thoại của cậu không chụp rõ nét được những khoảnh khắc thế này, điện thoại quay lại được nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu. Tiền để dành của cậu chỉ mới được một nửa so với giá của một chiếc máy ảnh mà cậu cần.
Phần trình diễn của Hitome kết thúc, cả sân băng đều vang lên tiếng vỗ tay, còn có cả tiếng hét gọi tên của cô nữa. Cô ấy có mỉm cười đáp lại, nhưng lại không được tươi lắm. Có lẽ vì màn đáp đất lúc nãy của cô không được vững, có thể trở thành một điểm trừ.
Người hâm mộ đều là cổ vũ, khích lệ cô đừng lo về điểm trừ đó. Nhưng Takemichi có thể hiểu cô nàng đang không vui cỡ nào. Đợi cô đã bước vào bên trong, Takemichi cũng tạm biệt bà lão rồi đi gặp cô.
Ban đầu quản lí còn định cản Takemichi lại nhưng nghĩ đến lát nữa Hitome sẽ giận lên mà chẳng có ai dỗ được nên đành để cậu đi vào. Mà bà cũng không biết hiện tại Hitome có đang thay đồ chưa hay vẫn ngồi thẩn thờ trong đó, mà thấy Takemichi dù sao cũng là con gái nên chắc cũng không phải vấn đề gì.
Takemichi đứng trước cửa phòng Hitome gõ cửa mấy lần nhưng không nghe cô đáp. Nghĩ rằng cô đang khó chịu mới không trả lời mình nên cậu đành mở cửa thử. Thấy cửa không khóa nên cũng từ từ mà bước vào: "Tớ xin phép nhé..."
Bên trong tối om, Takemichi chưa quen được với bóng tối nên chẳng biết Hitome đang ở đâu. Chỉ có thể cất giọng gọi cô nàng.
Rồi đột nhiên phía sau bị ôm chầm lấy, Takemichi giật mình muốn đẩy ra nhưng Hitome đã cất giọng trước.
"Cho tớ ôm một chút đi."
"Vậy sao không bật đèn lên đã, Hitome ơi?" Takemichi hỏi, có chút bối rối với hành động này của cô.
"Không thích."
Nhưng ôm ấp trong tối thế này cậu cảm thấy rất kì đó!
Nhận ra hai tay cô đang không an phận, Takemichi bắt đầu vùng vẫy. Nhưng cậu chẳng dùng được bao nhiêu sức cả. Vì đang trong bóng tối, cậu sợ sẽ đẩy cô ngã vào chỗ nào đó mất.
"Hitome, nhột quá cậu đừng ôm nữa." Takemichi nhẹ giọng nói với cô nàng. "Cậu, cậu biết rõ tớ là con trai mà, sao lại ôm ấp thế này chứ..."
"Bộ cậu là con trai thì tớ không được ôm sao?"
Hitome khẽ hỏi, giọng nói ngọt ngào ấy ngay sát bên tai Takemichi. Hơi ấm phả vào vành tai khiến cậu bị nhột mà rụt cổ.
"Tớ có người yêu rồi! Cậu có thể đừng thân thiết quá không?"
"... Là anh chàng Tachibana đó?"
"Phải..."
Rầm.
Takemichi giật mình nhìn cô gái đã chuyển thế đứng trước mặt mình. Lưng cậu dựa vào cánh cửa phía sau, cảm thấy có chút lạnh lẽo. Mặc dù đã quen với bóng tối nhưng cậu vẫn không nhìn rõ được bao nhiêu, phần lớn vẫn dựa vào đôi hoa tai mà Hitome đang đeo có chút phát sáng để nhìn rõ.
"Hanagaki, hắn ta chẳng phải loại tốt lành gì. Vậy mà cậu vẫn quay lại?"
Cô đã dùng hết lời để khuyên cậu chia tay, thậm chí cũng đã an ủi khi cậu buồn. Vậy mà cậu vẫn quay về bên tên khốn đào hoa đó!
"Hina thay đổi rồi, anh ấy đang tốt lên..."
"Làm gì có chuyện lãng tử quay đầu chứ Hanagaki? Là cậu ngây thơ tin người quá đó!" Hitome hơi cúi đầu nhìn vào đôi mắt trong trẻo kia của cậu. "Cậu dễ tin người quá nên mới bị bắt nạt đó, cậu không nghĩ tên khốn đó sẽ ở sau lưng nói xấu cậu, chê cậu là đồ kinh tởm khi cứ giả trai sao?"
Lời của Hitome thật sự mang tính đụng chạm rất lớn. Takemichi không biết đáp thế nào cả. Không phải là cậu không tin Hinata, nhưng lúc này Hitome đang bực bội như vậy. Cậu cảm thấy có cãi với cô nàng cũng chẳng được gì cả.
"Hanagaki, cậu mau suy nghĩ kĩ lại đi. Đừng quá tin tưởng vào một tên vốn chẳng tốt lành như vậy. Kể cả mấy tên con trai xung quanh cậu nữa, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ bộc lộ rõ bản chất thật thôi. Đến ngày đó cậu hối hận cũng không kịp đâu."
Cửa đột nhiên bị mở ra. Takemichi loạng choạng ngã về phía sau rồi được một cánh tay đỡ lấy.
Nhờ có ánh sáng bên ngoài, Takemichi có thể nhìn thấy rõ đôi mắt hằn học của cô nàng đang nhìn đến người phía sau cậu. Takemichi cũng ngẩn đầu nhìn anh, chẳng biết tại sao người này lại ở đây.
Và rồi anh nhấc bổng cậu lên, thản nhiên đưa cậu rời khỏi chỗ này.
Hitome không đuổi theo, cũng không la hét bảo cậu trở lại. Cô chỉ nhìn theo bóng lưng của tên con trai kia, khắc sâu vào đầu khuôn mặt lẫn tên tuổi hắn. Haitani Ran.
.
.
.
Ran đưa cậu ra đến tận bãi đỗ xe, nơi này đã vơi đi bớt người nên khá vắng. Anh để cậu đứng xuống bên cạnh chiếc xe của mình, môi cong lên một đường nhưng ý cười hiện chẳng tới đâu.
"Xem nào, bạn của em không ổn lắm nhỉ?"
"Cô ấy chỉ đang cáu kỉnh vì mắc lỗi thôi..." Takemichi cố biện hộ.
"Vậy cũng đừng im lặng nghe cô ta nói mấy lời khó nghe vậy chứ?" Ran khẽ hỏi, tay duỗi ra nắm lấy cằm cậu. "Hay em cũng cho rằng cô ta đúng?"
"Không."
Takemichi đáp rất nhanh, nhưng tất nhiên sau đó vẫn tỏ ra chần chừ. Cậu cũng hiểu chẳng ai lại đi thân thiết quá mức với người mới quen nào được như vậy. Trừ khi là có lí do riêng. Nhưng lỡ như họ là thật lòng thì sao? Lỡ như cậu chỉ là suy nghĩ nhiều nên mới cho rằng bản thân mình đang bị lừa?
Takemichi không biết, cũng không rõ.
Nhìn cậu suy tư, Ran không nói gì nữa mà hướng đến chiếc xe của mình. Lấy nón đội lên cho Takemichi.
"Đi dạo một chuyến thôi."
Thấy anh đã nhanh gọn mà leo lên xe, bắt máy. Takemichi nghĩ mình cũng không có đường lui nữa nên cũng leo lên ngồi phía sau anh.
"Bám chắt nhé."
Nói xong anh vặn tay ga, lạng lách đôi chút rồi từ dốc nhà xe mà chạy thẳng ra ngoài. Takemichi từ lúc xe chạy ngay dốc đã ôm chặt lấy Ran. Cậu bắt đầu sợ tên này rồi đó!!
Nhìn chiếc xe đã lao vút đi, lại thêm cậu con trai đang bực dọc lầm bầm gì đó thì cũng đủ hiểu. Vị phu nhân ngồi trong xe có chút không ngờ mà bật cười.
"Đó là lí do hai đứa bắt đầu mang mũ bảo hiểm à?"
"Có vấn đề gì hả?"
Rindou hỏi lại bà khi tâm trạng còn đang cực kì khó chịu. Anh trai hắn cũng tinh mắt gớm, chỗ đông người như vậy mà vẫn có thể thấy được Takemichi.
"Cô bé đó hẳn là đặc biệt lắm nhỉ. Nhưng có thế nào hai đứa cũng đừng đánh nhau vì một cô gái nhé."
"Sẽ không có chuyện đó đâu."
Phu nhân Haitani khẽ cười đáp lại cậu con trai một tiếng rồi cũng không nói thêm gì nữa. Phất tay ra hiệu bảo tài xế chạy đi.
____________________
Fact: nếu như mấy ông top không xuyên đến thì người yêu của Takemichi là Hitome ☺
Ngoài ra tui nói trước luôn. Có một vấn đề mà tui không giải thích được là khi mấy người này xuyên đến đây thì linh hồn ở thế giới này biến đâu mất rồi=)) cả Takemichi sau này nữa. Đây là một điểm hơi kì nhưng mọi người cứ hoan hỉ ha •́ ‿ ,•̀
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com