Chapter 1:Ra đi
"Takemitchy!Ken-chin không mua Dorayaki cho tao!!".....
"Thả Takemitchy ra đi Mikey,nó sắp không thở được rồi"....
"Cộng sự!!Nhìn này!!"
.........................
"Bakamichi,cảm ơn mày"....
"Takemitchy...Cứu tao với..."
"...."
Những hình ảnh và câu nói cứ diễn ra như một thước phim quay chậm đang chạy trong tâm trí của thân hình gầy gò trên giường bệnh.Người đó không nói gì,mắt hướng lên nhìn trần nhà trắng xóa,rồi lại thở dài nẫu ruột
'Lại nữa...'
Đôi mắt xanh tựa bầu trời bao la nay không còn sức sống,trong đó như phủ 1 lớp sương mù vậy.Ngay phía dưới,quầng thâm đã hiện rõ,nhìn trông hẳn người đó đã thức rất nhiều đêm.Không phải không thể ngủ,mà là không dám ngủ.Sợ rằng khi đôi mắt đã nhắm,hình ảnh và câu nói trên sẽ lại hiện ra,dằn vặt tâm trí người bệnh.
Người được mệnh danh là 'Anh hùng' nay không còn nữa,Hanagaki Takemichi đơn giản chỉ là 1 bệnh nhân.Do đã du hành thời gian và bóp méo các sự kiện,Takemichi đã phải trả giá bằng sinh mệnh của mình.Ngày qua ngày,sinh mệnh cứ thế bị bòn rút,rồi không biết khi nào sẽ ra đi.
"Takemichi-kun,bọn em đến rồi đây"
Cánh cửa phòng bệnh bật mở ra,1 người con gái có mái tóc dài ngang lưng màu cam đào,dễ dàng tạo nên ấn tượng tốt với người xung quanh bởi sự dịu dàng của bản thân,đó là Tachibana Hinata.Phía sau còn có 1 người đàn ông với vóc dáng cao,mái tóc nâu xám và đôi mắt đen của anh ta khiến người khác thấy thật lịch thiệp.
Người đó là chồng của Hinata,Yamada Sai'o.Không phải trong tương lai Hinata sẽ lấy Takemichi sao?Không,sau trận đánh Tam thiên,Takemichi quyết định chia tay cô,giờ mối quan hệ của 2 người chỉ là bạn bè không hơn không kém.
"Anh thấy thế nào rồi?Naoto đột nhiên có cuộc gọi khẩn cấp về mấy vụ trộm cắp nên không đến được ,thằng bé gửi lời xin lỗi đến anh."-Hinata vươn tay lấy chiếc ghế cạnh giường bệnh mà ngồi xuống,Sai'o cũng ngồi kế bên.
"Haha...Không cần xin lỗi đâu,anh ổn mà..."-Takemichi đáp lại,giọng khàn đặc
Cuộc nói chuyện diễn ra đầy ấm áp,thời gian cứ thế trôi qua,chẳng rõ đã bao lâu nữa.Chỉ thấy khi ngước ra ngoài cửa sổ thì trời đã nhá nhem tối.2 người họ dọn dẹp và sửa soạn đi về
"Thế nhé,Takemichi-kun,mai em sẽ đến cùng cả Naoto nữa"-Hinata nói rồi chuẩn bị bước ra
Takemichi vươn cánh tay kéo lấy vạt áo Sai'o
"Hina,em cứ ra ngoài trước,anh có chuyện cần nói riêng với Sai'o-san"
Khi thấy tấm lưng Hinata đã khuất sau cánh cửa phòng,Takemichi mới lên tiếng
"Sai'o-san,anh hẳn biết về'chuyện đó' đúng chứ,Hina đã kể cho anh.."-Takemichi nói
Sai'o gật đầu phụ họa như lời đồng ý với lời nói của Takemichi.Anh ta biết chứ,biết về 'câu chuyện du hành' của cậu
"...Tôi đã thất bại và đánh mất tất cả,không thể cứu được họ,thậm chí còn khiến bản thân rơi vào tình trạng này.."-Âm giọng khàn đặc và nghẹn ngào của cậu tạo nên 1 mảng bi thương trong cuộc đối thoại.-"Tôi hối hận,trong ngày đó,chỉ còn 3 ngày nữa là tôi có thể cùng Hina tiến vào lễ đường và trang trải cho cô ấy 1 cuộc sống hạnh phúc...Nhưng chỉ vì ý nghĩ của riêng mình mà tôi lại lao vào nguy hiểm lần nữa.Để lại cô ấy 1 mình...Nếu ngay từ đầu tôi không can thiệp vào dòng thời gian,số người đã chết sẽ ít hơn hiện tại..Có lẽ..mọi thứ bắt đầu là do tôi..."
Ánh mắt Takemichi hướng nhìn ra phía cửa sổ đầy xa xăm.Sai'o đứng cạnh cũng không nói đến 1 lời.Người trước mắt là người Hinata từng yêu,nhưng lại không hề đố kị ghen ghét.Bản thân Sai'o rất ngưỡng mộ khi nghe Hinata kể lại mọi việc,về 1 anh chàng xả thân cứu cô,bạn bè hết lần này đến lần khác.
Nay là lần đầu anh ta gặp Takemichi,trong cái sự ngưỡng mộ lại nhường thêm chút chỗ cho sự cảm thông.
"Sai'o-san này"-Takemichi quay đầu lại và nói với Sai'o-"Tôi nhờ anh điều này được chứ?"
"Đ..Được"-Sai'o nghe tên mình bất giác đứng thẳng lưng như mấy anh bộ đội sắp nhận lệnh từ cấp trên khiến Takemichi phì cười,rồi lại nhanh chóng quay về biểu cảm cũ
"Hina là 1 người phụ nữ tuyệt vời...Tôi không thể nắm tay đưa cô ấy đến lễ đường,anh đã làm việc đó.Tôi không thể cho cô ấy 1 cuộc sống hạnh phúc,nhưng cậu thì cố thể....Hãy coi như đây là lời cầu xin cuối cùng của tôi,hãy cho Hina sống thật hạnh phúc"
Takemichi híp mắt,đôi mắt khô khan để nở nụ cười,còn trái ngược với cậu là đôi mắt đen đỏ hoe của người bên cạnh như sắp khóc.
"Takemichi-san,tôi hứa...Không!Tôi thề sẽ khiến cô ấy thật hạnh phúc..."-Sai'o nói những lời chắc nịch,tay giữ lấy bàn tay gầy gò của đối phương.
-------------------------------------------------------------------
"Anh xong rồi sao?"-Hinata đứng ở cổng bệnh viện nói với Sai'o vừa bước ra
"Ừm"-Sai'o đi ra,nắm lấy bàn tay Hinata để đi về,anh ta nắm thật chặt như thể chắc chắn bảo vật sẽ không biến mất
"Hai người lúc đó nói cái gì thế?"
"Nó là bí mật giữa những người đàn ông nên anh sẽ không nói đâu"
2 người trở về ngôi nhà của cả hai mà không ngờ được bi kịch sắp tới
---------------------------------------------------
'Gía mà có thêm một cơ hội nữa..."
Takemichi nằm trên giường mà suy nghĩ mông lung,nhưng cái mong ước ấy cậu nghĩ là sẽ không xảy ra đâu.Cậu đã phá hủy trật tự ban đầu của thế giới cơ mà...
...
"BÁC SĨ!!BỆNH NHÂN PHÒNG 406 GẶP NGUY RỒI"-Y tá mang cơm cho cậu nhận thấy Takemichi nằm im trên giường,mắt nhắm nghiền liền đi đến kiểm tra
Ngay sau đó là 1 mớ ồn ào,các y tá thay nhau đi qua đi lại,người ra kẻ vào trước phòng bệnh số 406 ấy.
"TIM ĐÃ NGỪNG ĐẬP,MAU CHUẨN BỊ MÁY CPR ĐI,BỆNH NHÂN ĐÃ NGỪNG THỞ TỪ 1 PHÚT TRƯỚC"
Bao nỗ lực của các bác sĩ và y tá trở thành công cốc,Takemichi đã ra đi,sinh mệnh đã bị bòn rút hết.
"Alo?"-Hinata và Sai'o vừa đến nhà thì nhận ngay 1 cuộc gọi từ phía bệnh viện
"Chúng tôi rất xin lỗi khi phải nói tin buồn này..Bệnh nhân Hanagaki đã mất rồi ạ,chứng tôi đã cố hết sức"
Tiếng nói từ đầu dây bên kia tựa búa bổ vào đại não họ.Họ không tin là Takemichi đã mất được,cho đến khi họ nhìn thấy thân hình quen thuộc được đắp lên 1 tấm vải trắng trên khuôn mặt.
--------------------------------------------------------------------
Đám tang của cậu hầu như chỉ có những người họ hàng gần,cha mẹ cậu,Hina,Sai'o,Yuzuha và Naoto.Mỗi người mang 1 biểu cảm khác nhau,nhưng mang 1 điểm tương đồng là đều có nét buồn thảm.
"Takemichi-san,không phải mới đầu anh giao cho tôi là phải cho Hina 1 cuộc sống tốt sao?Anh làm vậy là có ý gì chứ"-Sai'o đứng trước bia mộ cậu mà thét,nước mắt cũng từ đó mà tuôn ra như bao người.
Buổi tang lễ kết thúc,nhưng mưa thì vẫn cứ rơi trắng trời.Đối diện với bia mộ của Takemichi,chàng trai trẻ cúi gằm mặt xuống,không nói 1 lần nào.
"Anh Takemichi..."-Người đó nói-"Anh còn nhớ lần đầu gặp mặt chứ,khi ấy chúng ta đang trong quá khứ mà.Rồi khi gặp anh ở chỗ ga tàu điện,và cả sau này nữa,em luôn nghĩ anh là 1 người ngốc nghếch nhưng lại có bóng dáng 1 người vĩ đại trong đó"
Người ấy là Naoto,giá mà sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì nên đến bệnh viện,xem ra còn được nói chuyện với cậu lần cuối.Muộn rồi.
"Có lẽ em sẽ mang cái bí mật này đến cuối đời,nhưng hẳn là không được rồi,bởi em sẽ nói ngay bây giờ..Tôi yêu anh lắm đấy Takemichi!!Mau sống lại và trả lời tôi đi ..."
(Higo:Tự nhiên đổi cách xưng hô tại lúc nói câu thổ lộ mà Em-Anh kiểu vậy hơi kì)
--------------------------------------------------------------------------------------------
Rồi đó Sai'o-san,lần đầu và cũng là lần cuối anh xuất hiện trong bộ truyện,bái bai:)))
---------------------------------------------------------------------------------------------
P/s:Mai tôi thi giữa kì cả Anh lẫn Toán rồi kéo dài đến hết tuần sau,chắc chết quá (ू˃̣̣̣̣̣̣︿˂̣̣̣̣̣̣ ू)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com