Chương 32
Trong đây Senju là nam nhá.
Mới đầu tôi định không đổi giới tính ẻm đâu nhưng do cp này ngon quá thôi.
–––––––––––––––––––––––––––
Những ngày gần đây cậu không được nhìn khuôn mặt đáng ghét của ả Kazuha làm cho cậu thanh thản hơn nhiều. Chỉ cần nhìn vào khuôn mặt ấy là cậu lại cảm thấy buồn nôn. Nó giống hệt anh trai ả. Cái khuôn mặt mà cậu căm hận đến tận xương tủy. Hắn đưa cậu ra khỏi bóng tối nhưng cũng tự tay đẩy cậu vào lại. Cậu coi hắn là bạn còn hắn chỉ xem cậu như cái gai trong mắt cố tìm cách gỡ nó ra. Lần này cậu chắc chắn sẽ trả vốn lẫn lãi.
Hôm nay cậu được Shin rủ qua tiệm xe của ảnh chơi. Nghe nói bữa nay anh có rủ vài người bạn đến chơi nên làm cậu rất tò mò xem xem ai là người được gọi là bạn đó trông như thế nào.
"Sanzu tao ra đây một chút mày nhớ trông nhà đó" - Cậu mở cửa bước ra không quên dặn dò anh
"Biết rồi" - Anh trả lời nhưng mắt vẫn dán vào tivi
Cậu chán nản nhìn còn sâu lười đó. Suốt ngày toàn ăn bám ở nhà cậu. Có lần cậu hỏi tên đó là sao không về nhà thì hắn lại thản nhiên nói mình không có nhà. Ủa vậy trước đó nó đã ở đâu vậy???
Quay lại vấn đề chính đó là cậu đang trên đường tới tiệm sửa xe của Shin. Nhưng không biết xui khiến gì trời lại đổ mưa. Mưa nhỏ thì không sao đằng mưa lớn mới chết chứ. Cậu vắt chân lên cô chạy tìm chỗ núp. May hay phía trước có một siêu thị mini. Cậu đành chạy vào tròn để mua một cây dù để đi tiếp chứ mưa sẽ còn kéo dài hơi lâu để Shin phải chờ lâu thì hơi kì.
'Tự nhiên trời mưa vậy nè!!?' - Cậu bất lực nhìn ra bên ngoài
"Của cậu hết 700 yên"
"À vâng tiền đây ạ" - Cậu lấy 700 yên trong túi đưa cho người thu ngân
Mua xong cậu đi ra ngoài nhưng cậu lại có linh cảm là nên mua thêm một cái nữa. Đó giờ linh cảm cậu chưa bao giờ sai nên cậu đắn đo lắm không biết là có nên tin vào không. Cuối cùng cậu vẫn quyết định tin vào cái linh cảm chết tiệt đó. Thế là cậu phải tốn 700 yên để mua thêm một cây dù nhưng lại không biết để làm gì.
Cậu lại bắt đầu cuộc hành trình đi tới tiệm sửa xe của Shin. Đi được một lúc cậu gặp một điểm dừng xe bus. Một bóng người lấp ló đứng đó chú mưa. Cậu đi lại gần thì thấy một người con trai trạc tuổi cậu.
Mái tóc bạc kim cùng đôi mắt xanh sâu thăm thẳm như một viên pha lê quý hiếm. Khuôn mặt ưa nhìn, làn da trắng hồng như con gái.
"Mặt tôi dính gì à?"
"Hả... Không có" - Cậu ngại ngùng đáp lại. Tự nhiên nhìn chầm chầm vào người ta như vậy thì bất lịch sự lắm.
Cậu định đi tiếp lại sực nhớ đến cây dù trong tay. Cậu đưa nó ra trước mặt anh.
"Cho cậu đấy coi như xin lỗi vụ hồi nãy" - Cậu cười tươi
Anh không nói gì nhận lấy cây dù rồi nhìn cậu. Một nụ cười tươi như ánh mặt trời lấp ló giữa cơn mưa tầm tã. Nó xua tan tất cả phiền muộn trong lòng.
*Thịch*
Tim anh đánh lệch một nhịp. Hình như anh đã tìm được mặt trời của mình rồi. Anh cảm thấy rất thoải mái khi ở gần cậu. Không hề thấy khó chịu khi cậu nhìn mình.
Tới lúc anh bình tâm lại thì cậu đã đi mất từ lúc nào. Anh còn chưa kịp hỏi tên cậu nữa mà.
"Chán thật chứ" - Anh bung dù ra chán nản bước đi dưới mưa
Trong lúc đó thì cậu đã đến tiệm của Shin. Cậu mở cửa bước vào bên trong có Shin và hai người bạn nữa của anh.
"Em tới rồi đây" - Cậu cất dù rồi bước tới chỗ anh
"Mưa như vậy mà em vẫn đến sao? Phiền em quá rồi" - Anh nhìn ra bên ngoài
"Có phiền gì đâu ạ. Với lại em cũng muốn tới đây chơi mà" - Cậu vui vẻ ngồi xuống ghế
"Và đây là người anh nói đấy à? Ủa nhưng anh nói là ba người mà? " - Cậu nhìn hai người bạn của Shin
"À Benkei có việc bận rồi nên chỉ có hai người tới chơi thôi"
"Ồ!! Em là Hanagaki Takemichi. Rất vui được làm quen hai người" - Cậu nở một nụ cười tươi như hơn hoa
"Anh là Akashi Takeomi" - Người có vết sẹo dài ở mắt phải vui vẻ giới thiệu
"Imaushi Wakasa" - Người còn lại thì ngậm cây kẹo trong miệng đáp
'Hắc Long đời đầu sao?' - Cậu đã từng nghe danh họ đã đâu không ngờ hôm nay lại được gặp trực tiếp như vậy
"Để anh nói cho em nghe hồi nãy tên này vừa tới là trời lại đổ mưa. Đúng là "gã trai gọi mưa linh nhất Nhật Bản"" - Anh chỉ vào Takeomi rồi ngồi ôm bụng cười
Cậu thấy anh cưỡi cũng bất giác cười theo. Một nụ cười nhẹ nhàng sưởi ấm trái tim cũng những người ở đó. Nếu để ý kĩ thì vành tay của ba người lớn tuổi kia đều đỏ lên vì ngại ngùng.
Cánh cửa bỗng nhiên mở ra. Một người con trai tóc bạch kim bước vào.
"Oh Senju tới rồi hả?" - Takeomi ngoắc tay kêu anh lại
Senju cất dù rồi từ từ bước lại chỗ cậu.
"Hửm là người hồi nãy" - Cậu ngạc nhiên nhìn người trước mặt
"Lại gặp nhau rồi" - Anh cười nhẹ
"Chúng ta có duyên thật đó"
"Ừm" - Anh cảm thấy vui trong lòng vì được gặp lại mặt trời của mình
"Tôi là Kawagari Senju" - Anh đưa tay ra
"Hanagaki Takemichi" - Cậu bắt tay với anh
Shin nãy giờ nhìn những màn vừa rồi liền khó chịu. Cứ có cảm giác là Takemichi sẽ bị cướp tại chỗ này.
"Này nha Takemichi là của tao nha!!" - Anh vứt liêm sĩ nhào lại ôm cậu
"Hả Takemichi là của em ấy chứ sao là của ai được" - Mặt Takeomi bắt đầu nổi vài dấu thập
"Mày đùa không vui tí nào" - Wakasa ngồi kế bên cũng lên tiếng
Cả ba ngồi cãi lộn xem cậu là của ai. Còn cậu thì bất lực nhìn bọn trẻ con trong lớp người lớn này. Senju thì nhân cơ hội đứng ôm cậu cậu cằm đặt trên đầu cậu.
Một lúc sau thì cậu cũng tạm biệt mọi người rồi đi về nhà. Để Sanzu ở nhà một mình như vậy làm cậu an tâm tí nào. Sau khi cậu về thì màn cãi vã lại tiếp tục.
–––––––––––––––––––––––––––
Chúc anh sinh nhật vui vẻ nha anh Manjirou Sano
Dễ thương quá tôi chết đây :)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com