Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1: Một khởi đầu mới

Hanagaki Takemichi, mang trong mình năng lực du hành qua các dòng thời gian khác nhau. Ấy vậy mà số phận thật nghiệt ngã, dù cậu có cố gắng ra sao, nổ lực như thế nào? Thì đến cuối cùng mọi thứ vẫn kết thúc với việc Phạm Thiên được thành lập. Mikey bị bản năng hắc ám chiếm giữ. Những người cậu quan tâm đều rời bỏ cậu.

Một lần nữa nâng lên mí mắt nặng nề, mệt mỏi nhìn trần nhà trắng xóa. Takemichi biết mình lại thất bại rồi, thất bại hoàn toàn. Cậu cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang trực chờ trào ra.

Phải chăng cậu là thứ đem lại xui xẻo cho họ?

Phải chăng cậu cũng chỉ là một anh hùng 'dỏm'?

Phải chăng nếu cậu không xuất hiện ngay từ đầu, thì mọi thứ có thể tốt hơn?

Cậu không biết nữa, Takemichi vùi mặt vào cánh tay của mình. Nén đi thanh âm nức nỡ trong cổ họng đắng chát. Cậu mệt mỏi, suy sụp nhưng cậu không thể từ bỏ họ được. Trong thâm tâm cậu biết, bây giờ cứu tất cả chính là chấp niệm của cậu, của Hanagaki Takemichi này.

Vậy thì cậu sẽ không để chịu thua dễ dàng như vậy? Cho đến khi cậu chỉ còn lại hơi thở cuối cùng, cậu vẫn sẽ đến và cứu rỗi những con người ấy.

1 năm

2 năm

3 năm....

***

Thời gian cứ thế thoi đưa, Takemichi cậu năm nay đã vừa tròn 25 tuổi. Khuôn mặt xinh xắn, giọng nói ngọt ngào. Thân hình mảnh khảnh cùng với mái tóc đen bông xù làm nổi bật làn da trắng nõn. Và đặc biệt hơn cả là đôi mắt xanh tràn đầy sức sống. Những thứ này chính là cốt lõi tạo nên một Takemichi mà người gặp người thích.

Takemichi hiện tại là một sinh viên năm 2 ngành y của đại học Tokyo nổi tiếng, do cậu học trễ nên đến năm 23 tuổi mới có thể vào trường đại học này. Tuy mang tiếng từng là bất lương, nhưng với sức hút và vẻ ngoài mị lực thì không còn ai chú ý đến vấn đề ấy nữa.

Tuy người gặp người thích là vậy nhưng đến giờ cậu vẫn chưa có mảnh tình vắt vai. Không phải cậu kén cá chọn canh gì đâu. Chỉ là duyên chưa đến mà thôi.

Về việc cứu những con người kia. Cậu đã hoàn thành rồi, dù cho cuối cùng Phạm Thiên vẫn được tạo nên. Nhưng chấp niệm của cậu chỉ là cứu họ khỏi cái chết. Cậu đâu có quyền gì can thiệp vào, mà dù cho vậy thì cậu lấy gì mà can ngăn đây. Bây giờ giữa Takemichi với họ như người dưng nước lã. Đến chạm mặt mà vẫn chưa được lần nào.

Thôi bỏ đi, đời này coi như hai bên đã hết nợ.

_____

- Ể Takemichi cậu không ở lại đi hát Karaoke cùng mọi người sao?

Một người trong nhóm lên tiếng khi trông thấy Takemichi cầm cặp sách tính rời đi. Cậu quay khuôn mặt non nớt lộ rõ vẻ khó xử.

- X-xin lỗi mọi người! Tôi còn nhiều việc phải làm lắm...

Nói rồi Takemichi liền cúi đầu chào và nhanh chóng chuồn đi. Cậu không muốn ở lại đâu, cậu không hợp với nơi ấy. Cho dù đó là bữa tiệc dành cho các sinh viên năm 2 cùng ăn uống với nhau. Cậu không thích ồn ào, thà về nhà xem phim hoặc nghiên cứu các loại sách y học thì có lẽ cậu sẽ có hứng thú hơn là cái nơi đầy náo nhiệt kia.

-Ài...thật khó mà làm quen với Hanagaki nhỉ? Lần nào mời cũng từ chối...làm cái gì mà ra vẻ thế không biết...

Một người trong nhóm vừa nhấm nháp cốc bia vừa nhìn theo hướng Takemichi rời đi. Dù cho có là người gặp người thích đi chăng nữa thì suy cho cùng vẫn có kẻ ghen tị với cậu..

- Cậu thôi đi! Cua không được cậu ta nên mới nói vậy chứ gì?

- Hừ...ai thèm chứ...

Tên kia bĩu môi, ánh mắt trốn tránh những kẻ đang cười cợt trêu chọc mình.

____

Takemichi sải những bước chân ngắn đi trên đường. Vừa đi vừa ngâm nga bài hát mà cậu yêu thích. Cậu hiện đang sống riêng, nên để dễ dàng di chuyển Takemichi liền chọn thuê căn nhà gần trường cho thuận đường.

Nhưng vì nơi tổ chức bữa tiệc ở hướng ngược lại. Vì vậy cậu chỉ đành cất công đi ngược lại thôi.

Mà nơi cậu sống thường phải đi qua một con hẻm nhỏ. Con hẻm ấy nối liền với khu chợ đen nên việc nơi ấy tối tăm, ẩm ướt là phải rồi. Đừng hỏi vì sao cậu biết đó là chợ đen, cậu từng điều tra nơi Kisaki mua súng đó nhá.

Nếu là thường ngày, có lẽ Takemichi sẽ lướt qua luôn. Ấy thế mà hôm nay một thế lực nào đó trỗi dậy và lôi kéo cậu đi vào trong con hẻm ấy. Nơi đây ẩm ướt, hôi thối nhưng cậu vẫn tiếp tục tiến vào. Như thể nếu cậu không đến thì sau này sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Những tiếng bước chân vụn vặt vang lên trong con hẻm nghe mới quỷ dị làm sao. Cậu run run, tay nắm chặt lấy cặp sách của mình. Ánh mắt quét xung quanh rồi dừng lại trên thân ảnh đang nằm phì phò, miệng và quần áo toàn là máu kia. Takemichi sợ đến độ xem ngất đi, hai chân run rẩy từ từ tiến lại gần. Ngón tay mảnh khảnh khẽ đưa đến gần mũi của người kia. Khi cảm nhận được người nọ vẫn còn thở. Cậu mới thở phào, tính rút tay lại liền bị cánh tay đầy máu của người kia nắm lấy.

Takemichi chết sững, hai tròng mắt dần vỡ ra. Miệng nhỏ run rẩy liên tục cầu xin tha mạng. Nhưng có vẻ ai kia không nghe thấy, bàn tay nắm lấy tay cậu càng siết chặt hơn. Takemichi sợ đến bật khóc, cậu cố gắng vùng vẫy. Ấy thế mà cái con người mình đầy toàn máu kia vẫn còn sức lực giữ chặt lấy tay cậu.

Takemichi hoảng quá liền không thương tiếc lấy cục đá gần đó đập vào đầu người kia. Hắn ngay lập tức thả tay ra, rồi ngã gục xuống. Máu trên đầu nhỏ tí tách từng giọt, Takemichi tính trốn đi. Nhưng nhìn lại thảm trạng cùng với vết thương bản thân gây ra. Cậu hơi khựng lại, cuối cùng vẫn quyết định đem của nợ này về.

Hình ảnh một thân ảnh nhỏ nhắn đi lại trên đường, trên lưng còn có một người đàn ông toàn thân đầy máu. Những người xung quanh nhìn như vậy thì hơi e dè đi cách ra xa. Takemichi mệt nhóc lê từng bước nặng nề mới về được đến nhà. Cậu liền ném gã đàn ông đó xuống sô pha. Bản thân thì nhanh chóng đi vào nhà tắm, tẩy rửa những vệt máu cũng như vết bẩn dính trên người mình. Sau khi tắm xong, Takemichi liền mặc chiếc quần short ngắn cùng với áo phông đen. Trên tay còn cầm theo thau nước ấm nhỏ và khăn tắm.

Đặt những vật dụng ấy xuống, cậu nhanh tay lẹ chân đi đên. Từ từ cởi ra chiếc áo đang bê bết máu. Tiếp đó là áo trong, rồi vắt khăn lau người cho người kia. Cử chỉ nhẹ nhàng như thể sẽ đánh thức người nọ. Sau khi xong cậu liền di chuyển đến gần gương mặt đang bị che đi bởi phần mái dài.

Nhìn quả đầu màu hồng hoa anh đào. Takemichi không nhịn được mà liên tưởng đến Sanzu, kẻ từng dí súng vào đầu mình. Takemichi lắc đầu, nào có thể trùng hợp như vậy. Cậu khẽ vén đi phần mái dài, để rồi sững sờ trước ngũ quan đang dần hiện ra một cách rõ ràng.

'Đúng là mồm độc mà'

Takemichi tự cảm thán trong lòng. Chỉ là suy nghĩ viễn vông ấy thế mà lại là thật. Cậu đỡ trán, không biết nên xử lý thế nào đây. Cậu sợ đến khi gã tỉnh lại sẽ dí súng vào đầu cậu mất.

Vì người cậu vừa cứu về chính là Sanzu Haruchiyo, No.2 của Phạm Thiên, là chó điên trung thành bên cạnh Mikey. Kẻ đang làm mưa làm gió trong giới ngầm cũng như giới cảnh sát. Đặc điểm nhận dạng thì vô cùng dễ, mái tóc hồng cùng với hai vết sẹo hình thoi ở hai bên khóe miệng, kết hợp với đôi mắt xanh cùng hàng lông mi dài. Vẻ đẹp chết người ấy lại thuộc về một kẻ sát nhân không ghê tay.

'Hay cứ trói lại trước nhỉ?'

'Không được, không được, như vậy thì thất đức quá...'

'Thôi thì...'

Đấu tranh tâm lý một hồi lâu cậu mới quyết định tiếp tục việc bản thân đang làm. Có khi tỉnh lại hắn sẽ thấy biết ơn cậu thì sao? Hy vọng là thế...

***

- Tch...

Đôi lông mi dài khẽ chớp, ánh sáng bật ngờ chiếu thẳng vào mắt làm người trên sô pha vô thức lấy tay che đi tầm nhìn. Gã từ từ, chậm rãi mở mắt, hình ảnh một căn nhà ấm cúng hiện lên. Sanzu tặc lưỡi khó chịu với thứ không gian này. Gã đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại ở khung ảnh một thiếu niên đang tươi cười trong khung hình.

Gã vô thức lấy tay che ngực, sau đó lúng túng nhìn đi chỗ khác.

- Ah! Anh tỉnh rồi sao?

Giọng nói trong trẻo, có hơi khàn của con trai vang lên. Gã hướng ánh nhìn theo nơi vừa phát ra tiếng động, rồi bất chợt ngỡ ngàng trước hình ảnh kia.

- Anh không sao rồi chứ?

Thiếu niên đến gần, tính chạm vào gã. Nhưng gã lại vô thức lùi người lại, miệng không chịu kiểm soát mà nói ra câu nói vô duyên đến cực điểm.

- Cút đi thứ xấu xí...

- Ặc!

Thiếu niên lúng túng thu tay về, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện rõ vẻ khó xử. Sanzu nghĩ rằng có lẽ cậu đang buồn lắm. Nhưng trên thực tế Takemichi đang không ngừng lẩm bẩm chửi Sanzu trong tâm trí.

Gã muốn dời đi tầm mắt, liền cúi đầu xuống. Ấy thế mà đôi chân trắng thon lại hiện lên, gã vô thức nuốt ngụm nước miếng. Trong đầu liên tục xuất hiện hình ảnh đồi bại. Gã cố gỡ những thứ ấy ra, nhưng nó lại càng nhiều hơn. Gã tức giận, ghét bỏ bản thân chỉ vì một thằng nhóc mà mình lại có phản ứng kì lạ. Gã nghiến răng ken két, không để ý đến người đang cố lấy đi sự chú ý của gã.

- Anh gì ơi!?

- Anh gì ơi.....

- ANH GÌ ƠI!!!!!!!!!!

_____€€€_____

Gọi là beta nhưng thực tế thì tui biết lại từ đầu đến cuối....T-T

🎄🎉MERRY CHRISTMAS 🎉🎄
🌟
🔮🎄🔮
☆'•°🎄🎄°•'☆
▪︎~○🎄🎄🎄○~▪︎
*-♡🎄🎄🎄🎄♡-*
💐🌻🎄🎄🎄🎄🎄🌻💐
🎺🎻🎄🎄🎄🎄🎄🎄🎻🎺
⚜✅🎄🎄🎄🎄🎄🎄🎄✅⚜
🧧🎁🟫🎁🧧
🎁🎁🎋🟫🎋🎁🎁

Tui sẽ đăng chương tiếp theo vào ngày 1 tháng 1 năm 2023
"Mọi người nhớ chức tui thi tốt ó nha!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com