Chương 23: Ma xui quỷ khiến mới gặp được anh
" Takemicchi à, mày đừng xuất viện được không? Tao xin mày luôn á !! "
" Takemichi ơi..mày còn bệnh mà. Ở đây tiếp tục vài hôm đi "
" Mày không được khỏe mà, ở đây xem sao "
Trăm lời khuyên chân thành ngăn cản Takemichi ra viện từ Mikey, Draken, Chifuyu và Mitsuya.
Takemichi vốn muốn nằm ở đây thêm vài ngày nữa nhưng tối hôm qua em đã suy nghĩ kĩ rồi. Về nhà lên kế hoạch đưa Tetta-chan trở về. Còn một lý do nữa đó chính là sáng sớm hôm nay em vừa nhận được tin Ame trốn viện chạy lên Yokohama lánh nạn. Ta nói nó tức mà không muốn thốt thành lời.
Đấy chất xúc tác mạnh mẽ như vậy hỏi sao Takemichi không muốn rời viện sớm.
'' Trời ơi, bọn mày đang làm ồn đấy. Tao xuất viện về nhà chứ có đi đú đởn ở phương nào đâuu !! ''
Takemichi vừa soạn đồ mà nghe mấy lời khuyên rôi than vãn của họ khiến em đau đầu không thôi.
'' Nhưn- "
" Không nhưng nhị gì hết, tao đã quyết định rồi. Mitsuya đưa tao về với, còn nữa đừng có đến nhà tao rồi làm hư bột hư đường nhất là hư cái cửa !! ''
Takemichi soạn đồ xong liền mở lời mong Mitsuya đưa mình về rồi đi thẳng một mạch rời khỏi phòng xuống sảnh bệnh viện. Mitsuya được điểm tên thì vui sướng khỏi phải bàn, hắn cũng nhanh chóng bám đuôi theo em để lại ba cái mặt đen thui. Hình như hồi nãy họ nghe được như em cấm không cho họ đến nhà em nữa sao..ôi sét đánh mẹ nó rồi.
Xuống sảnh, Takemichi đi đến quầy thu phí để đóng tiền thì nhận được câu trả lời là đã thanh toán. Em tò mò không biết ai đã giúp mình nên đã xin lại đơn đóng phí để xem chữ kí và họ tên. Nhưng người đó lại chỉ kí một vài nét đơn giản rồi lại thôi..em có hỏi về diện mạo người đó thì chị thu ngân không trả lời bảo nó là thông tin mật. Điều này khiến Takemichi hoài nghi không thôi.. Liệu có phải Tetta-chan không?!
" Oi Takemichi ! "
Tông giọng trầm lắng ấm áp vang lên lôi em về thực tại, Takemichi nhìn theo hướng âm thanh phát ra thì nhận thấy Mitsuya đã lấy xe và đợi mình tự lúc nào. Em cúi chào chị thu ngân rồi chạy ra xe với Mitsuya.
" Ba người kia đâu, Mitsuya " Takemichi hỏi người đang ân cần đội nón bảo hiểm cho em.
'' Nghe nói bang có chuyện nên họ rời đi trước. Mày lên xe đi tao đưa mày về ! "
" Phiền mày quá ''
'' Không phiền !! ''
Giữa con đường nhộn nhịp, thân ảnh hai thiếu niên ân cần quan tâm nhau khiến con dân nao nức không thôi. Đợi đến khi em yên vị hẳn trên xe, Mitsuya mới rồ ga.
Lăn bánh trên con đường dài, tốc độ không quá nhanh cũng không quá chậm, nó đủ khiến cho Takemichi lim dim ngủ. Làn gió mang mát lướt qua da thịt, qua từng lọn tóc vàng bồng bềnh. Tiếng la cây rung xào xạt hòa cùng âm thanh bim bíp của xe mô tô..
Ngồi sau lưng Mitsuya, Takemichi cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết. Thời gian cứ trôi, cả hai cũng không nói gì với nhau cho đến khi đến nhà Takemichi.
'' Đến rồi, cảm ơn Mitsuya nhé ! "
Takemichi bước xuống xe nhưng lại bị Mitsuya chủ động cởi nón giúp.. Tuyệt vời, 10 điểm về chỗ.
" Về cẩn thận đấy " Takemichi không quên nhắc nhở.
" Biết mà, mày vào nhà đi rồi tao về " Mitsuya thầm mở cờ trong bụng vì sự quan tâm của em đối với hắn.
'' Nhưng.. "
Takemichi định nói tiếp nhưng nhận ra bản thân có nói cũng không lại những lời nói quá đổi ngọt ngào của Mitsuya liền vâng lời. Vẫy tay chào tạm biệt rồi nhanh chóng vào nhà.
Mitsuya thấy em an toàn vào nhà thì mỉm cười rồi mời rời đi.
Vào đến căn nhà ấm áp, Takemichi bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa sao cho ngăn nắp nhất.
Sau một hồi hì hục dọn nhà, Takemichi mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi trên chiếc sô pha gần đấy.
Em chỉ định bụng ngủ một lát thôi nhưng đâu có ngờ..một giấc từ trưa đến 5h chiều chứ đâu có ít ỏi gì.
Giật mình tỉnh dậy, nhìn trên đồng hồ đã 5h chiều. Takemichi vội bật dậy, cùng lúc chiếc bụng cũng réo lên báo hiệu đã đói. Em ngẫm lại, giờ tủ lạnh còn gì nữa đâu nên ba chân bốn cẳng cầm theo chiếc áo khoác rồi rời nhà đi đến siêu thị gần đây.
Vào đến siêu thị, em mua những thứ cần thiết cho bản thân rồi đến đồ nấu ăn. Nào là rau, củ, quả, cá, thịt rồi sữa. Em có niềm đam mê rất lớn với việc làm bánh nên mua luôn nguyên vật liệu cần thiết.
Mua xong tính tiền rồi về nhà, tung tăng trên đoạn đường về, em định bụng hôm nay sẽ làm mì Udon ăn vừa nhanh vừa ngon. Rảnh sẽ làm thử bánh flan phô mai.
Trước khi về đến nhà, Takemichi phải đi qua con hẻm tối. Nó khá gần nhà em nên có trộm cướp thì bố đây cốc sợ ma nào.. Nhưng hôm nay, em có linh cảm không tốt về con hẻm ấy..
Vội chạy một mạch về nhà rồi bỏ hết đồ mới mua ở trên sàn, cầm theo cây chổi lông gà gia truyền ra ngoài con hẻm gần đấy.
Lần theo bóng tối của con hẻm, em nhận ra trong đó có người nên lên tiếng hỏi.
" Ai trong đó vậy.. "
Đáp lại em chỉ là tiếng thở dốc yếu ớt..
Takemichi lo sợ nên dùng điện thoại, mở đèn led lên xem có chuyện gì. Nhưng đập vào mắt em chuyện kinh khủng gì đây..
Nam nhân cao kều hôm trước đấu với Mikey đang ngồi dựa tường thở dốc đầy đau đớn, Hanma..đúng rồi Hanma sao gã lại ở đây?
Còn thương tích đầy mình như thế này nữa..nhiều lắm còn cả máu nữa.
'' Đừng chiếu đèn vào người khác như thế chứ, bất lịch sự lắm đấy ! "
" … "
Miệng mồm lý lẽ dữ vô rồi xỉu cái đùng...
Nhìn người trước mắt đâu đâu cũng là vết thương lớn bé đang thi nhau rỉ máu khiến tấm lòng lương thiện của em trỗi dậy không thể nào bỏ mặt người này được.
Thân hình nhỏ bé yếu ớt của em phải vác tên vừa cao vừa nặng về đến nhà..một đoạn đường nhỏ thôi mà em cứ tưởng nó dài hơn hàng nghìn km.
Đưa được Hanma về nhà, đặt gã nằm ở sô pha. Em nhanh tay nhanh chân chuẩn bị nước ấm lẫn khăn sạch lau bụi bẩn trên người gã.
Tay nhỏ thoăn thoắt lau đi vệt máu còn rỉ, từng cử chỉ nhẹ nhàng nhất có thể để tránh làm đau người nọ. Hanma tuy "bất tỉnh" nhưng gã vẫn có thể nhìn mờ mờ thấy được gương mặt khả ái đang nhăn nhó khi lau cho gã.
Lau sơ cho Hanma bằng nước ấm, em lấy dụng cụ y tế để sát trùng và băng bó lại cho gã. Mỗi khi chạm vào những vết thương lớn, tay Takemichi lại run vì sợ Hanma sẽ đau đớn. Cái tật này khó bỏ..
" Tao đau hay mày đau mà bản mặt mày nhăn nhó như khỉ đít đỏ vậy? " Hanma lên tiếng đùa giỡn.
" Im mồm hộ.. " Takemichi không quan tâm đến vẻ mặt kia của Hanma mà chăm chú vào băng bó vết thương cho gã.
" Tao với mày đâu có quen biết gì nhau sao lại giúp tao? "
" Lòng hảo tâm kêu tôi giúp "
"…"
Hanma biết rõ người này dễ yếu lòng mà cứ ghẹo mãi đi thôi..
" Xong rồi ! " Takemichi nhanh chóng đứng lên khi đã băng bó xong cho Hanma.
'' Ờ.. "
" Chả cảm ơn gì hết, ma xui quỷ khiến tôi mới gặp được người như anh !! " Đáng ghét y như Tetta-chan !!!
Hanma nhìn chú cún nhỏ đang xù lông kia khiến gã phải bật cười. Lần đầu tiên gã cười một cách tự nhiên nhất, không một chút cợt nhã.
" Mắc gì cười, đồ điên ! "
Miệng em tuy chửi gã điên nhưng vẫn quăng cho gã bộ đồ cũ của ba mà em lục được khi dọn nhà. Em cũng không quên dặn gã nhà vệ sinh ở đâu hay nên thay đồ các thứ..như vợ chăm chồng ý !!
" Đêm nay tao ở đây và tao là Tử Thần- Hanma Shujji "
Gã trong nhà vệ sinh mà vọng ra.
Có thể nào giới thiệu một cách nó đẹp hơn khum chèn ..
" Tôi là má của anh- Takemichi "
" Đồ khốn, đợi tao thay đồ xong mày chết với tao "
'' Nhe nhe nhe chết với tao nhe nhe đồ gớm ! "
Hanma ở trong nhà tắm dường như muốn phát điên với em ở ngoài. Luôn mồm khịa gã là sao?
..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com