Takemichi là một phù thủy nhỏ. Em sống ở một thời đại mà phù thủy được xem là tội đồ. Vì em được sinh ra ở nơi này nên em phải giả danh người thường mà sống. Em có một mái tóc đen xù, nước da trắng hồng. Đặc biệt nhất ở em là đôi mắt có màu xanh như viên Sapphire kia. Đôi mắt đó làm bao người say đắm.
Mang danh phù thủy nhưng em chưa bao giờ hại ai cả. Em thật sự rất tốt bụng. Em luôn giúp đỡ người khác mà không cần tới việc trả ơn.
"Nhóc con, em tốt bụng như vậy mà không phải là thiên thần thì uổng quá"
Trước mặt em hiện tại là một thiên thần với đôi cánh trắng rất đẹp. Thiên thần đó có một đôi mắt đen sâu thẳm. Hắn là Manjiro là một đại thiên sứ người ta thường gọi hắn là Mikey. Tại sao em lại biết hắn ư? Ở đây không ai là không biết hắn. Hắn luôn xuống đây dạo chơi.
"Xin lỗi tôi không có diễm phúc đó thưa ngài" Takemichi làm ngơ hắn mà quay đi.
Từ đó ngày nào Mikey cũng lẽo đẽo theo em và rồi cả hai cũng thân thiết hơn. Mikey bắt đầu nãy sinh thứ tình cảm không thể có với em.
"Takemichi tôi thích em"
"Nhưng ngài là thiên thần. Ngài nên nhớ thiên thần nếu có tình cảm thì sẽ có hậu quả như thế nào"
Phải đối với thiên thần tình cảm là cấm kị, là dục vọng. Chỉ có ác quỷ mới có dục vọng thôi. Nếu thiên thần có thử gọi là tình cảm đó sẽ bị bẻ cánh đày xuống làm người thường. Nên hắn cắt giấu tình cảm ấy trong lòng.
~~~~~~~~~~~~~~
Takemichi đang trên đường về nhà thì nghe trong con hẻm nhỏ có tiếng động lạ. Vì tính cách tốt của mình nên em đã đi vào trong xem thử coi có ai cần giúp gì không.
Đập vào mắt em là một ác quỷ đang bị thương người đầy máu. Gã có một mái tóc bạch kim, nước da ngâm và đặc biệt là đôi mắt tím màu tím của hoa tử đằng. Đôi mắt đó thu hút sự chú ý của em. Nó thật sự rất đẹp.
"Này, ngươi không sao chứ"
Em thấy vết thương trên người gã thật sự rất nghiêm trọng. Nếu để lâu sẽ không tốt nên đánh liều hỏi gã. Gã ngước lên nhìn em bằng đôi mắt đầy cảnh giác. Em chỉ nhẹ hơn bước tới gần gã dùng phép thuật của mình chữa lành vết thương. Những vết thương dữ tợn đó nhanh cho nó khép miệng rồi lành lại.
"Ngươi là phù thủy?"
"Đúng tôi là phù thủy vì vậy xin hãy giữ bí mật nhé"
"Ngu ngốc. Người không biết phù thủy không khác gì tội đồ vậy mà còn sống ở thế giới con người"
"Bất đắc dĩ thôi. Tôi là Takemichi, tên anh là gì?"
"Gọi Izana là được"
"Ồ quỷ vương đây sao. Thật vinh hạnh cho kẻ hèn này"
"Ngu ngốc"
"Tôi biết tôi ngu ngốc rồi ngài đừng nói như vậy nữa. Mà Izana này, ngài đẹp thật"
Lời khen của Takemichi thành công làm Izana ngượng ngùng. Chưa ai khen gã đẹp bao giờ cả. Từ đâu thấy em gã đã chú ý đến đôi mắt ấy. Nó làm tim gã lệch một nhịp. Em còn là người cứu gã. Izana đã nhận định em sẽ là người mà gã bảo vệ suốt đời này.
Từ ngày đó Izana thỉnh thoảng sẽ tìm đến em đưa em đi chơi quan tâm em. Takemichi chưa bao giờ được ai quan tâm như vậy. Em cũng rất vui khi có Izana ở bên cạnh. Em cũng nhận ra mình thích gã. Vậy gã có thích em không?
Không biết ma xui quỷ khiến hay sao mà hôm nay Izana và Mikey chạm mặt nhau. Cả hai lườm nhau muốn tóe lửa.
"Không phải đại thiên sứ đây sao. Quả như lời đồn còn trẻ con ham chơi lắm"
"Vậy sao. Quỷ vương cũng rảnh rỗi nhỉ không có gì làm hay sao lên đây làm gì?"
Cả hai không ai chịu nhường ai và người đứng giữa là Takemichi. Em thật sự rất nhức đầu với hai tên đầy. Đây có phải là đại thiên sứ với quỷ vương không vậy. Có khác gì mấy đứa trẻ cãi nhau xem coi ai cao hơn đâu.
"Thôi đi. Có gì đâu mà hai người cãi nhau mãi thế"
Cả hai im lặng ngay sau khi em phàn nàn. Takemichi vì có việc nên đã để cả hai ở đó và đi mất. Em biết để thiên thần với ác quỷ chung một chỗ cũng kêu tốt cho lắm. Mà thôi kệ đi họ chẳng dám làm gì ở chỗ con người đâu.
"Đại thiên sứ đây không phải là có tình cảm với Michi chứ?"
"Thì sao chứ. Ai cho người gọi thân mật như vậy?"
"Ồ người không biết hậu quả của việc yêu đương sao. Ngươi phải biết rõ hơn ai hết chứ Mikey"
"Chuyện của ta không cần người quản. Người tránh xa Takemichi ra đừng có làm hại em ấy"
"Đó là chuyện của ta"
Cả hai bỏ đi mà không biết Takemichi đã nghe hết tất cả. Mikey thích em, chuyện đó em biết nhưng em nghĩ hắn đã từ bỏ rồi chứ. Dù em có thích hắn đi chăng nữa thì cả hai cũng chẳng đến được với nhau nên em không hi vọng gì chuyện Mikey nói yêu mình.
Một thời gian sau Mikey cũng không còn tới tìm em thường xuyên nữa. Em cũng chẳng bận tâm chuyện đó. Còn Izana vẫn thỉnh thoảng đến chơi với em. Cả hai cũng thân thiết hơn. Em thấy hình như em thích Izana hơn thì phải.
Vì là giả dạng con người nên cái kim trong bọc cũng sẽ có ngày lòi ra thôi. Có một đại dịch kéo đến nơi em đang sống. Người nơi đây chết rất nhiều. Takemichi vì không chịu được cảnh này ra tay cứu giúp để rồi lộ thân phận của mình. Nhưng thứ em nhận lại được lại là chửi rủa và bị tấn công. Họ mặc kệ em có cứu họ hay không họ phủ nhận tất cả những gì em làm dồn em vào đường chết.
Mikey lại là người được điều xuống để loại trừ em. Em chỉ đứng đó nhìn hắn.
Khuôn mặt đau khổ kia là sao? Không nỡ sao? Không nỡ thì sao chứ. Cũng phải ra tay thôi
Từ đầu em đã biết nếu bị phát hiện thì kết cục sẽ như thế này nên em cũng không phản kháng. Điều em tiếc nuối bây giờ là không gặp được gã. Em muốn nói yêu gã trước khi quá muộn. Nhưng có lẽ là không được rồi.
Một mũi tên bay đâm thẳng vào tim em. Đúng chính hắn là người bắn. Hắn với em là hắn thích em, hắn cũng không phủ nhận chuyện đó với Izana. Vậy mà giờ hắn nhẫn tâm ra tay giết chết em. Từ đầu em biết hắn là thiên thần. Hắn không được phép yêu đương nên em chẳng đặt niềm tin gì lên hắn. Nhưng thật sự vẫn rất đau.
"Takemichi vì mọi người anh xin lỗi. Anh không thể vì em mà hi sinh tất cả mọi người ở đây được. Anh xin lỗi" hắn chỉ bị xin lỗi em. Hắn không thể làm được gì
"Xin lỗi sao? Tôi đã làm gì sai mà tội phải nhận đường kết cục ngày hôm nay. Tôi chưa từng hại ai cả. Tôi đã làm gì sai sao" em chỉ cười nhạt. Nụ cười đó lời nói đó làm hắn chết lặng. Phải em tốt như vậy thì hại ai được chứ.
Takemichi ngã xuống đó hơi thở yếu dần. Lúc này Izana chạy đến. Gã đến với em rồi. Gã chạy lại ôm lấy em. Nước mắt gã rơi rồi.
"Michi em đừng bỏ tôi. Xin lỗi em tôi đến trễ. Xin em đừng bỏ tôi"
"Xin lỗi Izana em không thể. Em muốn nói với anh điều này trước khi quá muộn. Em yêu anh. Nếu có kiếp sau em chỉ mong đừng là phù thủy. Nếu có kiếp sau em mong sẽ gặp lại anh. Lúc đó em sẽ yêu anh thêm lần nữa. Xin lỗi anh Izana" nói rồi cậu cũng trút hơi thở cuối cùng
Izana ôm em gào khóc. Tại sao chứ em đã làm hại ai đâu. Em đã giúp họ như vậy mà em nhận được những gì chứ.
"Thiên thần các người mang danh là tốt lành là công đạo. Vậy mà không có mắt nhìn. Em ấy đã làm hại ai mà lại nhẫn nhịn ra tay như vậy. Lũ thiên thần các ngươi máu lạnh vô tình thật. Ngươi vì họ mà giết em ấy. Được ta sẽ giết hết tất cả để bồi táng cùng em ấy. Michi đường xuống hoàng tuyền sẽ có họ đi cùng em. Em sẽ không phải cô đơn đâu"
"Ngươi đừng lộng hành"
"Cái người nghĩ các ngươi thắng được ta sao"
"Ngày em chết nơi đó thành biển máu.
Ngày em chết có tới hai người đau thương.
Hắn vì tất mà hi sinh người mình yêu.
Gã vì mất em đã làm nơi đó diệt vong."
"Hắn vì những người đó mà hi sinh người hắn yêu.
Gã vì người mình yêu mà để tất cả bồi táng cùng em"
###############
Đọc xong đừng ai bắt lỗi nhé tui không biết đâu. Tui nghĩ sao thì viết vậy thôi
Thấy câu này hay nên tui viết ra cái chap này
Thiên sứ: vì mọi người anh rất thích xin lỗi
Ác quỷ: vì em bọn họ đều phải chết
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com