Chương 16: Tâm sự
"Quá khứ tao chẳng có gì vui vẻ cho mấy... cha tao luôn bạo hành mẹ con tao rồi giết chết bà ấy khi tao vắng mặt."
"Tao đã rất hối hận khi không thể bảo vệ được bà nên trong tiềm thức, tao đã luôn muốn bảo vệ tất cả những người xung quanh tao."
"Nhưng cách đây mấy tiếng trước, 2 cô bạn của tao đã bị đám bất lương đánh khi tao mải dạo chơi lễ hội. Tìm được thì cả hai người họ đã bị thương không ít."
"Một người bạn khác cũng bị tên cầm đầu đám đó đâm, dù rằng trước đó cậu ta đã bị thương ở đầu do bị đánh lén. Tao đáng lẽ nên đứng bên cạnh bảo vệ cậu ấy mới phải..."
"Tình trạng của cậu bạn đó ra sao?"
"Lúc tao đưa lên xe cấp cứu, tim cậu ta đã ngừng đập... tuy rằng sau khi đưa vào phòng cấp cứu và phẫu thuật thành công nhưng mà... tao vẫn thấy rất có lỗi."
"Tao đã không thể làm gì cả, tao chỉ cần suy nghĩ rộng rãi, đề phòng hơn thì mọi thứ đã không tới mức đó."
Takemichi gục đầu xuống, che đi biểu cảm u sầu của mình. Cậu cũng nặng lòng lắm, có người nghe tâm sự cũng giúp ích rất nhiều đó chứ.
Kazutora có chút bất ngờ, chẳng thể tin được thiếu niên ngồi bên cạnh lại vừa mới trải qua những điều đó cách đây vài tiếng trước.
"Mày trải qua nhiều thứ thật nhỉ?"
"Chỉ là chút tâm sự mỏng gây ám ảnh cho tao thôi. Tới mày..."
Takemichi cất đi vẻ sầu não kia, quay qua nói với Kazutora. Cậu cũng khá tò mò đấy.
"... cách đây 2 năm trước, tao là một bất lương trong băng đảng. Tao và một người bạn muốn tặng quà sinh nhật cho tổng trưởng của tụi tao, món quà bọn tao nhắm tới là một con xe máy."
"Đêm đó bọn tao trộm nó trong cửa hàng lại bị phát hiện. Tao hoảng quá đã dùng kìm đập đầu chủ tiệm. Tới lúc đó, tao mới nhận ra đó là anh của tổng trưởng bọn tao. Vì tội trộm cắp và gây thương tích nên tao đã bị cho vào trại 2 năm, giờ tao ra trại rồi nhưng anh ta vẫn đang hôn mê."
"Tao... rõ ràng chỉ muốn tặng quà cho nó thôi... nhưng mà lại gây ra chuyện này..."
"Tất cả là tại nó... nếu như không phải vì nó tao đã không phải vào trại..."
Kazutora càng kể giọng điệu càng trở nên hung dữ. Tâm lí anh đang bắt đầu bị rối loạn.
Takemichi ngồi lắng nghe, đưa mắt nhìn cậu trai bên cạnh. Chắc chắn trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì đó mới khiến Kazutora bị rối loạn tâm lí như vậy.
"... mày thấy ổn hơn khi kể ra chứ?"
"Chẳng có gì ổn cả, nhất là khi nhìn lại thấy nó chẳng có gì vui cả." Kazutora liếc Takemichi, nhận ra cậu cũng đang nhìn anh.
"Vì không ổn mới cần có cách giải quyết. Tao cũng đã có cho mình cách giải quyết chuyện của mình rồi còn mày thì chưa nhỉ?" Takemichi đã nghĩ ra rất lâu rồi, cách để bảo vệ mọi người...
"Chẳng có gì cả, rõ ràng là do nó nên tao mới thành ra như vậy."
"Vậy nếu như mày bình tĩnh trong lúc bị phát hiện thì sao? Hay mày chỉ cần nhìn tổng quát hơn, nếu mày không trộm xe hay mày nhận lỗi cũng được mà."
"Đó không phải là lỗi của tao!!" Kazutora như bị khích, anh đứng bật dậy khỏi xích đu, lớn tiếng phủ định.
"Bình tĩnh và ngồi xuống đi con thỏ nhát cáy. Tao chưa nói xong." Takemichi lườm Kazutora, cậu ghét bị người khác ngắt lời.
Kazutora bình tĩnh lại, anh ngồi xuống xích đu. Tâm tình càng lúc càng rối. Takemichi thấy anh bình tĩnh lại tiếp tục nói.
"Mày là một tên nhát cáy không dám nhận hậu quả mày gây ra. Mày chỉ muốn đổ lỗi cho người khác chứ chẳng chịu nhận mày chính là kẻ có tội."
Takemichi phán rất chuẩn, Kazutora bắt đầu cảm thấy có chút bứt rứt, anh đang có dấu hiệu lung lay.
"Kazutora, hiện thực tàn khốc nhưng vì thế đừng trốn chạy nó, mày chỉ càng hại bản thân mình. Sao mày không thử đi tìm vị tổng trưởng đó của mày rồi thành thật xin lỗi đi, lỡ người ta tha thứ cho mày thì sao?"
"Làm sao mà biết chắc được chứ?"
"Tao không chắc có được tha thứ không nhưng chẳng phải khi xin lỗi và nhận tội mày sẽ chẳng còn cảm thấy bứt rứt nữa đúng không?"
"... đúng... là vậy..."
Kazutora mấp máy môi công nhận, Takemichi nói đúng. Anh chỉ đang đổ lỗi cho người khác trong khi anh chính là kẻ khơi mào tất cả.
"Cảm ơn mày Takemichi, tâm sự với mày giúp tao cảm thấy ổn hơn rồi." Kazutora ngước đầu lên, nở nụ cười hiếm hoi sau 2 năm qua.
"Không có gì đâu... lúc tâm sự cho mày nghe, tao cũng thấy lòng mình ổn hơn rồi." Takemichi cười nhạt, cậu khá thích chàng trai này đấy.
Cả hai sau đó im lặng, ngồi trên xích đu, đu qua đu lại. Âm thanh chỉ còn lại tiếng cót két cũ kĩ và leng keng của chiếc chuông đeo trên tai Kautora, nghe vui tai lắm. Cả hai nhìn về phía trước, nơi bầu trời đêm tối đang bắt đầu sáng dần thành màu xanh, nơi có ánh mặt trời ban mai đang bắt đầu ló dạng.
Kazutora quay sang nhìn Takemichi, chỉ thấy đôi mắt xanh đục kia ánh lên sự buồn bã, đau thương. Anh tự hỏi quá khứ của cậu ra sao, dù chỉ là được nghe cậu kể tóm tắt nhưng anh vẫn tò mò.
"Này, quá khứ của mày như thế nào vậy?" Kazutora cẩn thận hỏi Takemichi, chỉ thấy cậu nhìn anh sâu xa chẳng nói gì. Anh bối rối: "Mày khỏi nói cũng được, tao có chút tò mò nên muốn biết thôi."
"... không hẳn cái gì đáng che dấu đâu, nhất là khi tao với mày cũng đồng cảnh ngộ."
"Hả?" Kazutora ngớ người không hiểu. Lúc này Takemichi nhận ra mình bị hớ, có chút hoảng loạng che dấu: "Đừng để ý, chỉ là hoàn cảnh khá giống nhau thôi, do mày có vẻ cũng bị mắc chứng rối loạn tâm lí giống tao nhỉ?"
"Đúng là tao bị mắc chứng đó, nhưng nhẹ." Kazutora gật đầu.
"Ừm... quá khứ tao chỉ mới kể sơ nên không rõ, tao sẽ kể chi tiết hơn chút cho mày nghe..."
Cứ thế hai người có quá khứ bị cha mình bạo hành cùng ngồi trên xích đu tâm sự với nhau. Đồng cảnh ngộ, Takemichi và Kazutora nhanh chóng làm thân với nhau.
.
.
.
"Kazutora, bữa sáng xong rồi, ra ăn đi." Takemichi hai tay cầm hai đĩa bánh đặt ra bàn, gọi với Kazutora đang ngồi xem phim tại phòng khách của cậu.
"Được được, đợi tao chút." Kazutora đáp lại, anh tắt ti vi đi rồi ra bàn ngồi xuống ăn bữa sáng cùng Takemichi.
Lí do Kazutora lại ở trong nhà Takemichi à?
Đơn giản lắm, Kazutora hiện tại không có nhà. Bố mẹ anh trong khoảng thời gian anh vô trại đã li hôn, căn nhà đã bị bán đi nên Kazutora tạm thời làm người vô gia cư, Takemichi chỉ là tốt tính hiền lành nên cho anh ở ké.
"Takemichi, ăn xong đi chơi không?"
"Tao đi ngủ, hôm qua tao bị mất ngủ rồi, cần ngủ bù."
"Tao ngủ chung với."
"Tắm rửa đi, biết người mày hôi lắm không?"
"Nói ác dữ vậy?"
"Tao chỉ nói sự thật thôi."
"Tao tắm xong cho ngủ chung nha?"
"Nhà tao có phòng ngủ cho khách, mày ngủ đó đi."
"Nhưng tao không quen ngủ ở cái nơi bốc mùi rượu chè kia."
"Mũi thính quá vậy? Tao nhớ dọn sạch rồi mà?"
"Nhưng mà nhìn vẫn thấy ghê."
"Được rồi, thích thì tao cho ngủ chung, đừng chiếm hết chỗ của tao."
"Không chiếm hết đâu, mày đừng lo."
Cuộc sống của Takemichi đã có thêm Kazutora chen vô rồi nhưng mà cậu lại rất chào đón anh đấy chứ không giữ khoảng cách như với đám Touman đâu.
----------------------------------------
Tác giả: Hagawari Zircon (Hạ Bách Ly)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com