Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ii. gió vẫn hát

!!warnings!!

- ooc và ooc, lowercase, lệch nguyên tác, do một số lí do cá nhân mà author phải delay mọi fic. dự kiến sớm sẽ trở lại. chapter i hầu như tôi chưa sửa mấy nên văn phong thì là của hồi đó, nhưng sang chapter ii thì mọi thứ bắt đầu thay đổi.

- click back để đọc mô tả nếu bạn chưa đọc.

- chapter này có yếu tố hinatakehina, switch nên nếu bạn không nuốt được takehina thì vui lòng bỏ đi.

- chapter ii lấy chút ít cảm hứng từ bài hát "gió vẫn hát".

- tôn trọng character, author, fic và hãy tôn trọng lẫn nhau.

- ngược nhưng nói không với r4p3, giam cầm, đánh đập.

- làm ơn đừng mang idea, plot hay bất cứ thứ gì của fic đi đâu, không reup, chuyển ver.

- author chỉ có duy nhất là ả zin. hoàn thành xong fic này thì sẽ không hoạt động nữa.

.

takemichi biết, bản thân mình chẳng là gì so với những kẻ mà chính cậu trong tương lai gọi là bạn.

cậu cũng chẳng quá mong chờ gì vào họ.

ngày hôm ấy là một ngày mưa bão, bầu trời âm u, tối mịt. takemichi dù chẳng muốn nhưng vẫn phải lết xác đi ra đường để mua đồ ăn. cậu đang lựa rau thì bỗng dưng trời mưa lớn, takemichi thở phào, may mà cậu có mang theo ô.

ngay khi vừa cầm ô, cậu bỗng nghe thấy tiếng nói bên cạnh mình:

"takemichi-kun?" 

nhận ra ngay người trước mặt mình là ai, takemichi ngơ ngác: "hinata?"

- lâu quá không gặp, dạo này takemichi thế nào rồi? - hinata trông có vẻ mừng rỡ, cô nghiêng đầu cười nhẹ.

dường như takemichi có một thứ gì đó nghẹn lại trong cổ họng khiến cậu không thể trả lời được câu hỏi của cô. đã bao lâu rồi cậu chưa được nghe câu hỏi này rồi nhỉ?

cậu cứ ngỡ một bản thể lỗi như mình sẽ vĩnh viễn chẳng bao giờ có thể nhận được một lời hỏi thăm. ai lại quan tâm tới kẻ vốn sẽ biến mất vào một ngày nào đó không xa?

- hinata này, anh không phải là takemichi ấy... 

- em biết chứ, vì vậy em mới hỏi. cũng lâu lắm rồi em không gặp lại takemichi.

nghĩ lại thì từ khi takemichi ở tương lai trở về quá khứ thì cậu cũng thành một hồn ma đi theo cậu ấy khắp nơi, rồi tới khi cậu ấy quay về thì cậu lại phải thay thế khoảng trống trong phần hồn của cậu ấy. cứ lặp đi lặp lại như vậy nên chẳng mấy khi cậu được gặp hinata.

- đúng là lâu thật. không phiền thì anh với em tìm một chỗ nói chuyện nha? - takemichi ngỏ lời.

- tất nhiên rồi, chỉ là hình như em quên mang ô... - hinata có vẻ bối rối.

- chúng ta có thể đi chung.

dọc đoạn đường, cơn mưa ngày càng nặng hạt nhưng chẳng thể khiến cho bầu không khí giữa hinata và takemichi xấu đi. 

sau một quãng đường dài, cuối cùng cả hai cũng về được nhà của hinata. cô không ngừng cảm ơn cậu vì đã cho mình đi chung ô, còn takemichi thì ngại ngùng nói không sao. 

cậu tự trách bản thân khi xưa đã không coi trọng tình cảm của cô dành cho mình, cũng cảm thấy ghen tị với chính mình ở tương lai vì có một người bạn gái tốt như vậy. hóa ra đây là lí do mà bản thân cậu tại tương lai bất chấp nguy hiểm để cứu hinata.

vào những ngày mưa bão như này, takemichi thật ghét cái sắc xám xịt của bầu trời, gió đôi khi rít lên từng cơn chói tai, có lẽ đợt này mưa cũng chẳng phải nhỏ gì đâu. nhưng có lẽ nhờ cơn mưa này mà cậu mới có cơ hội được đi chung với người từng là bạn gái của mình.

- hinata này, em muốn về nhà anh không? nếu nó có vô duyên quá thì cho anh xin lỗi nhé.

- à dạ không sao đâu, tất nhiên là được mà. về nhà takemichi-kun thì càng vui chứ sao.

- thực ra thì cũng không có gì vui lắm đâu. - takemichi bối rối,

hinata thấy vậy thì quay sang nhéo nhéo má takemichi - người đang có vẻ buồn rầu vì gì đó khiến cho cậu bất ngờ làm lệch ô sang phía hinata, nhiều sợi tóc vàng rũ xuống cùng vài hạt mưa mà cậu vô tình bị dính phải khi nãy.

mặc cho cậu đã nói hết lời rằng đây chỉ là chuyện cỏn con nhưng hinata vẫn tiếp tục xin lỗi cho tới khi về tới nhà cậu.

cả hai người đã có một khoảng thời gian trò chuyện vui vẻ cùng nhau trong lúc cơn bão ập tới và rồi lại qua đi. sau đó cả hai thường xuyên gặp mặt nhau, tần suất đi cùng nhau ngày một tăng lên, cả hai như hình với bóng chẳng rời nhau.

takemichi cảm thấy phần nào tội lỗi trong tâm hồn mình được mất đi bởi vì cậu đã đủ dũng cảm để đối mặt với hinata, và cậu cũng đã khiến cho cô cười được nhiều hơn lúc trước đây gặp cô.

"takemichi" này, nếu đến lúc tôi đi mất, cậu nhớ chăm sóc tốt cho hinata đấy nhé.  

...

rồi tới một hôm, hinata trông có vẻ buồn bã, cô lại tới rủ takemichi ra công viên nước. lần này có vẻ hinata có chuyện quan trọng, thấy vậy takemichi lập tức kéo cô đi.

- hinata, có chuyện gì à?

- chỉ là... hina sắp chuyển đi nơi khác rồi. không biết khi nào mới về được, chắc là phải vài năm... - hinata ngập ngừng rồi lại im lặng.

- ôi dào, chỉ cần hina ở đó giữ gìn sức khỏe rồi có bạn có bè không cô đơn là được. đừng lo, takemichi vẫn sẽ nhớ hina mà. - cậu xoa xoa đầu cô, vui vẻ nói.

dù không muốn nhưng hinata rồi cũng phải đi. cô thở dài một cái, rồi sau đó gạt tay takemichi ra, xoa lại đầu takemichi thật mạnh.

- ui cha, chơi kỳ vậy! - takemichi la lên.

- takemichi như vậy mà đòi xoa đầu hina hả? chỉ có hina mới xoa đầu takemichi thôi, takemichi sẽ là em bé của hina. - cô đứng dậy khiêu khích cậu.

- takemichi không phải là em bé! 

.

.

cũng đã một tuần kể từ ngày hinata chuyển sang nơi khác sinh sống. cuộc sống nhàm chán của cậu lại trở về với những vòng lặp luẩn quẩn như thường lệ. chẳng có hinata, cuộc đời cậu như mất đi những màu sắc diệu kỳ.

hôm nay, cậu lại lang thang đi mua đồ, và trời lại tiếp tục đổ mưa. trời lạnh, là cái kiểu se se lạnh, nhưng chẳng hiểu sao cậu lại thấy buốt giá hơn cả những ngày giông bão khi trước.    

"mẹ ơi, sao hôm nay anh kia lại đi một mình thế? bình thường con thấy anh ấy hay đi cùng với chị tóc hồng mà?"

đứa nhóc cầm túi đồ vừa mua từ siêu thị, được mẹ che ô cho kéo kéo lấy áo mẹ, ngây ngô hỏi.

"thôi kệ người ta đi con."

nói rồi, người mẹ dắt cậu con trai đi mất. 


end.


















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com