Sum vầy
Cp: Johan x Thaddeus
Nói gọn một câu. Tui là ma, phụ huynh thờ cúng tui là quỷ, người yêu tui cũng là quỷ nốt.
----------~/~----------
Từ khi có ý thức Thaddeus đã lang thang trên dương gian được năm năm. Đúng vậy, cậu là ma qua đời cách đây năm năm rồi lý do chết là bệnh tim bẩm sinh.
Vì chết trẻ lưu luyến gia đình nên chưa đi đầu thai được. Ngày ngày ngồi nhìn gà khỏa thân lại nhìn người mẹ xinh đẹp của mình quét dọn bàn thờ mà khóc thầm. Mảnh linh hồn yếu ớt của cậu khẽ động, muốn ôm mẹ muốn được mẹ hôn hôn nhưng làm sao có thể chứ.
Lại nhìn ông bố mạnh mẽ giỏi giang mỗi ngày già thêm một chút Thaddeus rất buồn.
Đêm nào cũng lén vào phòng bố mẹ, cuộn tròn người nằm ở giữa hai người. Lúc nào cũng có cảm giác được họ ôm, thực sự rất ấm áp. Nhưng khi thức dậy cuộc sống lại trở về quỷ đạo ban đầu.
Họ ở hai thế giới khác nhau, ban ngày Thaddeus trú trong di ảnh của mình, ban đêm thì tung tăng đi chơi nhờ có tiền bố mẹ đốt xuống. Đêm nào Thaddeus cũng dành chút thời gian đi dạo ở chợ quỷ, sa hoa tiêu tiền còn giúp đỡ đồng ma nghèo khó tích chút công đức. Đem công đức đó phù hộ cho bố mẹ ở dương gian.
Cuộc sống của Thaddeus ở bên kia cũng không tệ lắm. Mỗi dịp về địa phủ nhận đồ bố mẹ gửi xuống rồi lại trở lên dương gian quây quần bên bố mẹ. Cuộc sống thứ hai thậm chí còn vui vẻ hơn trước.
Lúc còn sống Thaddeus luôn không được làm điều mình thích, bệnh tim bẩm sinh đeo bám cậu chỉ biết học tập và chơi những bộ môn nhẹ nhàng với con gái.
Sau đó... Cố gắng để thi đậu một trường đại học tốt thì nằm viện vì bệnh tình trở nặng.
Sổ sinh tử ghi tên cậu, bảo cậu chết thì cậu đâu dám sống. Gia đình Thaddeus có tiền, mua một trái tim phù hợp không khó nhưng khi ấy tìm khắp cả nước ra đến nước ngoài cũng không gặp. Buồn cười thật, cứ thế hai năm Thaddeus ở bệnh viện, nhận dược giấy báo nhập học cũng ở bệnh viện và rồi xin nghỉ học.
Phía nhà trường luôn tiếc cho một học sinh tài giỏi. Luôn gửi lời động viên đến cho Thaddeus.
Cuộc sống cuối đời ở bệnh viện cũng rất nhàm chán. Vẫn không được vận động mạnh, luôn cẩn thận dè dặt, uống thuốc đắng, tiêm thuốc đau, đôi khi lên cơn đau tim đột ngột phải vào phòng cấp cứu, nhìn bố mẹ len lén lau nước mắt.
Cứ như thế dày vò Thaddeus suốt hai năm dài.
Đến khi cậu hai mươi mốt tuổi, cuối cùng cũng được giải thoát.
Khi mới chết Thaddeus làm hồn ma lang thang dưới địa phủ, mơ mơ hồ hồ đi lại ở đường hoàng tuyền. Sau đó... Đột nhiên thì trở về nhà với bộ mẹ với bộ dạng hồn ma, cũng là lúc đầu thất của chính mình. Khi đó Thaddeus mới nhận ra, bản thân đã chết rồi.
Suốt năm năm qua Thaddeus luôn ở dương gian, bên cạnh với bố mẹ, mãi không ai bắt đi nên Thaddeus cũng chả quan tâm nữa, bên cha mẹ thì vui rồi.
Nhưng sau đó, một biến cố làm Thaddeus thấy bên bố mẹ là niềm vui thứ hai của mình.
Ma quỷ sợ ánh sáng Mặt Trời nên khi đêm xuống Thaddeus mới đi chơi một chút. Hôm đó cậu lang thang trên đường phố nhìn dòng xe tấp nập vô tình bị một người đàn ông đến sút vào mông đau điếng.
Thaddeus cực kỳ cáu, từ bé đến lớn chả ai đánh cậu cả, khi chết cũng không ai dám động đến. Tên đàn ông này là kẻ đầu tiên.
Ấn tượng đầu tiên của Thaddeus với hắn là đôi mắt. Mắt hắn đẹp nhưng có gì đó không đúng, rõ ràng là tên mù nhưng lại thấy được cậu, thú vị.
Hắn cực kỳ tức giận, tay chống hông mắng cậu suốt mười lăm phút: " Thanh niên trai tráng khỏe mạnh bây giờ bị làm sao vậy? Sơ hở là đi tự sát, giỏi thì về mà đập đầu vào gối chết quách đi, ở đây lao ra đường báo người vô tội! "
" Mẹ kiếp, tôi mù tôi còn biết ngoài kia có rất nhiều xe mà né tránh không dám đi, cậu có mù không mà chuẩn bị băng qua đường thế? "
" Điếc à? Hay câm mà không trả lời tôi? Mắng cậu cũng đâu có sai mà im lặng? Này! "
Thaddeus bị mắng đến tức cười. Hay lắm, xưa nay bố mẹ xem cậu là châu báu không ai dám nói nặng một lời, bây giờ thì được tên đàn ông ất giáp này mắng không kịp vuốt mặt. Thaddeus đứng dậy, bật cười nhưng mắt chẳng có ý cười, chỉ vào người mình hỏi vặn lại: " Anh thấy tôi à? "
Johan hít thở sâu khi mắng Thaddeus bị bụt hơi, nghe cậu hỏi xong thì trưng ra bộ mặt khó coi, mắng thêm một câu: " Đồ thần kinh! "
Thaddeus xoa cằm, huơ tay trước mặt Johan sau đó bị hắn gạc ra. Cậu bất ngờ khi Johan chạm được vào mình, sững sờ cảm nhận hơi ấm còn lưu lại trên làn da nhợt nhạt lạnh lẽo của mình.
Cậu đưa tay xoa cằm, mắt nhíu lại cẩn thận đánh giá tên đàn ông trước mặt: " Này, anh bị mù kia mà "
Johan cau có trả lời: " Thì sao? "
" Vậy sao anh lại thấy tôi? Kỳ lạ thật đó nha ~ "
" Làm sao thấy được thì mặc kệ tôi. Cậu cút về nhà mà tự sát đi! Ở đây thì liên lụy người vô tội "
Nói rồi Johan gõ gậy dò đường xuống, lọc cọc bước đi lướt qua Thaddeus.
Thaddeus nhìn bóng lưng Johan, cố gắng ghi nhớ đối phương rồi nhìn lại những người xung quanh mình. Họ chỉ trỏ Johan rất nhiều, bởi vì Johan đứng đó mắng mỏ không khí suốt mười lăm phút lận đó.
" Thú vị thật "
Thaddeus bật cười sảng khoái, cũng chẳng còn tâm trạng để đi dạo, cậu bay trở về nhà của mình.
Hôm nay cậu đi chơi lâu hơn mọi khi một chút, về nhà đã thấy bố mẹ ngồi ở phòng khách gương mặt mẹ có chút hoang mang còn bố thì cố gắng an ủi bà.
" Mẹ ơi... ". Thaddeus sợ mẹ có chuyện gì đó liền bay đến lao vào lòng bà.
Enlucien run rẩy một chút rồi cũng bình tĩnh trở lại. Bà thở phào nhẹ nhõm, nhìn sang chồng mình: " Cảm ơn anh, em ổn rồi "
Baba Thaddeus xoa đầu Enlucien, dịu dàng ôm lấy người vợ yếu đuối của mình: " Không sao rồi em à "
Thaddeus lo lắng lắm, muốn biết chuyện gì đã xảy ra khi cậu rời đi nhưng không ai nói gì thêm, có lẽ bố không muốn nhắc lại làm mẹ buồn. Thaddeus không tò mò nữa.
Hiếm khi cả nhà đều ngồi ở phòng khách, Thaddeus cười khúc khích gối đầu lên đùi mẹ thích thú kể lại chuyện ban nãy.
" Tên mù đó vậy mà thấy con đó bố mẹ, kỳ lạ ghê luôn " Cậu cười tít mắt, càng kể càng hào hứng: " Mai con sẽ tìm tên đó, thú vị thật đấy ạ "
Enlucien khẽ nuốt nước bọt, tay run rẩy siết chặt tay chồng mình: " Anh à, công việc gần đây nhiều vất vả cho anh rồi "
" Không vất vả. Anh chỉ cố gắng làm cho xong để về nhà sớm với em thôi ". Baba Thaddeus vổ lưng Enlucien, tay ông đặt lên đùi vợ cũng là ngay bên mặt Thaddeus. Cậu sững sờ một chút rồi mỉm cười chủ động cọ mặt vào tay bố như thể ông thực sự chạm được vào mình.
Quấn quýt bên bố mẹ một chút rồi Thaddeus lại quay về chỗ trú của mình, luôn có một chút bánh kẹo. Thaddeus không biết hồn ma khác có ăn được đồ người nhà cúng hay không nhưng cậu thì có thể.
Hình thức đơn giản nhất là thắp hương rồi được ăn. Khói làm đường dẫn cho vong linh tìm đến dương gian, là sợi dây liên kết, khi hương cháy hết cũng là lúc sợi dây bị cắt đứt.
Thaddeus thì dù có thắp hương hay không vẫn có thể ăn được. Cũng thật kỳ lạ.
Thaddeus nhìn bố mẹ rất lâu. Hai người đang nói chuyện gì đó lâu lâu lại nhìn lên chỗ cậu, cảm giác như thể họ có thể nhìn thấy cậu được vậy, suy nghĩ đó làm Thaddeus rùng mình.
Cũng đã khuya, hai người họ chuẩn bị đi ngủ, Thaddeus cũng lon ton bay theo họ vào phòng ngủ. Nằm trên giường mềm mại của bố mẹ.
Lúc trước giường bé tí khó nằm, rồi không hiểu sao đột nhiên bố mẹ lại đổi giường rộng hơn còn cực kỳ êm ái. Thaddeus nằm ở giữa còn bố mẹ nằm hai bên, cảm giác ấm áp như hồi còn sống cũng chân thật quá rồi.
Lý do Thaddeus nói Johan là niềm vui thứ nhất của mình là vì Johan cho phép cậu vào nhà. Sau lần gặp mặt đầu tiên đầy kỳ cục đó thì cả hai đột nhiên thân thiết đến lạ.
Lần đầu tiên Thaddeus không về nhà một ngày một đêm. Cậu ở nhà Johan ăn ngủ ở đó.
Johan cũng ít ra ngoài vào ban ngày có thì cũng là mua vật dụng thiết yếu.
Đôi mắt của Johan cũng rất kỳ lạ. Hắn nói bản thân bị mù bẩm sinh nhưng khi lên năm mười lăm tuổi xảy ra biến cố lớn bản thân suýt chết sau đó có thể nhìn thấy " người ", không phải là con người hoàn toàn như người bình thường mà chỉ là thông qua phương thức cảm nhận được tần số, sóng âm. Cái gì đó rất khó hiểu Thaddeus không tài nào tiếp thu nổi.
Nhưng điều Thaddeus chắc chắn chính là, Johan nhìn thấy ma quỷ chứ không thấy được người.
Johan cũng có thể chạm vào Thaddeus. Điều thú vị thứ hai của tên đàn ông kì lạ này.
Thaddeus đem mấy chuyện thú vị đó kể cho bố mẹ nghe rồi dần dần thời gian về nhà của cậu cũng ít đi, gần như là bám theo Johan mọi lúc ở nhà hắn.
Là người bạn con người đầu tiên nên Thaddeus rất vui. Cứ bám theo Johan mãi, làm cái đuôi nhỏ của hắn vào mỗi đêm đi dạo ở công viên.
Dần dần... Tình cảm cũng phát triển theo cách không ngờ. Hai người đã bên nhau rồi, nắm tay ôm hôn và... Ăn trái cấm đều làm cả rồi. Nhưng Thaddeus chưa bao giờ kể cho bố mẹ nghe, cậu không muốn bố mẹ nghĩ rằng con trai của họ lại thác loạn phóng túng khi chết đi.
Hôm nay Thaddeus vẫn ở nhà Johan sau khi về nhà một chuyến. Lòng đầy tâm sự.
" Johan! Johan! Anh nhìn thấy em mà. Gần đây mẹ em buồn lắm, anh đến thay em nói lời an ủi với mẹ được hong? "
Johan ngồi dựa vào ghế để Thaddeus dán chặt lên người mình. Hắn vòng tay qua ôm vai Thaddeus, đôi tay mang theo chút dịu dàng vuốt tóc cậu: " Sao mẹ em buồn? "
Nhắc đến mẹ thì Thaddeus trầm lắng hẳn, cậu dựa vào người Johan lắc đầu rất mơ hồ: " Em không biết, em không nghe bố mẹ nói gì hết "
" Em muốn an ủi mẹ "
Johan suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, hôn lên trán Thaddeus: " Ừm, em muốn là được "
Johan lấy ra một chiếc vòng cẩm thạch rất cũ kỹ đưa lên trước mặt Thaddeus: " Em chui vào đây đi, buổi sáng ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến em lắm đấy "
Thaddeus sững sờ khi Johan quan tâm đến mình như vậy. Cậu có chút tủi thân vì bản thân là ma chứ không phải người.
Thấy Thaddeus không hành động gì Johan hơi nhíu mày, giơ tay lên chạm vào bên má cậu: " Sao thế? "
" Johan! ". Thaddeus đột nhiên đổi giọng mà gọi hắn, vô thức cơ thể hắn căng cứng, một chút căng thẳng khi đối mặt với Thaddeus: " Sao anh lại tốt với em vậy? Từ đầu anh không sợ em sao? Em là ma, còn anh là người kia mà "
Johan sững sờ một chút rồi bật cười, cốc nhẹ lên trán Thaddeus: " Bị ngu à? Nhìn tôi bây giờ có khác gì người chết, tôi chạm vào em còn... Hành em suốt đêm em không cảm nhận được sao? "
Gương mặt Thaddeus đỏ ửng lên, vung chân đá vào người Johan rồi trốn vào vòng cẩm thạch. Johan đeo vào tay, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc vòng rồi mặc đồ để ra khỏi nhà.
Dựa theo Thaddeus hướng dẫn mà rất nhanh Johan đã tìm được đến nhà cậu. Thaddeus nói chỉ là căn nhà bình thường, nhưng trong mắt Johan nơi đây chẳng khác gì một căn biệt thự.
Hắn nuốt nước bọt, ấn chuông rồi đợi cửa mở.
Enlucien mở cửa, bắt gặp Johan thì hơi sững sờ, cả Johan cũng bất ngờ khi lại nhìn thấy được Enlucien. Nhưng hắn không nói nhiều, chỉ thuật lại lời Thaddeus nói: " Thưa bác, cháu là bạn của Thaddeus muốn đến để chuyển lời cho bác thay em ấy "
Enlucien không để ý đến Johan, bà chỉ nghe đến Thaddeus là đã vội vàng mời Johan vào nhà: " Cháu vào đi, Thaddeus nhà cô... Đã mất lâu rồi, sao cháu lại có thể... "
Vào được nhà Thaddeus liền chui ra khỏi vòng, vội vàng ôm lấy mẹ nói mấy lời ngọt ngào dỗ cho bà vui.
Đối diện Johan cũng lập lại những gì Thaddeus nói không xót một câu.
Enlucien hơi cứng người, bên tai trái là giọng của Thaddeus, tai phải là giọng của Johan. Dù bà thích nghe của Thaddeus hơn nhưng lời Johan lập lại là của Thaddeus.
Enlucien mỉm cười gật đầu: " Thì ra là vậy... Lebeo à, mẹ không buồn nữa... Bảo bảo ôm mẹ một chút nữa nhé, mẹ nhớ bảo bảo của mẹ lắm "
Thaddeus híp mắt cười, ngoan ngoãn ôm chầm lấy Enlucien thật lâu, thật lâu.
Nghe Enlucien nói chuyện với Johan. Họ nói gì đó rất khó hiểu mà cậu không nghe được. Giống như lúc trước, bố mẹ nói chuyện nhưng Thaddeus không tài nào nghe ra nội dung dù ở gần sát bên.
Mãi cho đến khi bố đi làm về. Người đàn ông ấy cực kỳ bất ngờ khi thấy Johan ở nhà của mình mà Johan cũng vô thức đứng dậy.
Johan có thể thấy được bố của Thaddeus.
Thaddeus tò mò khi thái độ của mọi người đột nhiên thay đổi: " Mẹ ơi, mọi người sao thế? "
Baba Thaddeus phất tay, bên tai Thaddeus đột nhiên ù hẳn đi và nghe rõ ràng hơn. Cậu nhíu mày gãi tai mình rồi nhìn bố đang đến gần mình, nhìn chằm chằm vào mình.
Hồn thể khẽ động vì hồi hộp và rồi... Một bàn tay ấm áp đặt lên đầu Thaddeus.
" Ơ... "
Bàn tay ấy xoa đầu cậu, sau đó, mẹ cũng ôm lấy cậu.
" Ơ? "
Baba Thaddeus vò rối tóc Thaddeus rồi bất lực thở dài: " Xin lỗi vì đã giấu con. Bố mẹ có thể nhìn thấy con, Lebeo à "
Thaddeus sững sờ như không tin vào tai mình. Rốt cuộc là thế nào? Không... Một trăm phần trăm là Thaddeus đã chết rồi, bố mẹ vẫn còn sống nhưng tại sao?
Họ có thể chất giống Johan ư? Nhưng năm năm qua hoàn toàn không có mà.
Giấu? Bố mẹ giấu cậu bí mật gì nữa?
" Mẹ... Sao lại như thế? "
Đôi mắt Enlucien ngấn lệ, bà hôn lên trán Thaddeus, hôn lên mắt, mũi, cằm, và đôi gò má cao. Trút hết sự thương nhớ suốt năm năm dài lên cậu.
Enlucien không đủ khả năng để giải thích. Baba Thaddeus ngồi xuống bên cạnh Thaddeus, lại đặt tay lên đầu cậu: " Để bố nói con nghe nhé "
" Dạ! "
Thaddeus ôm mẹ mình, vùi vào ngực bà làm nũng như đứa trẻ. Bên tai là giọng nói trầm ấm của bố. Nói cho Thaddeus nghe cũng như cho Johan biết.
Baba Thaddeus không phải người, ông là Phán Quan ở địa phủ. Một người có công đức chỉ đứng sau Diêm Vương đang thực hiện một nhiệm vụ ngăn chặn những người chết trước tuổi tránh gây ùn tắc ở lối hoàng tuyền. Cũng như ngăn chặn việc ác linh hại người.
Ông sống như một người bình thường nhờ có Thiên Đạo che chở. Sau đó Thaddeus chào đời, đứa con trai đáng thương được sinh ra với Enlucien là một người bình thường.
Cái giá phải trả là thọ con trai tận ở tuổi hai mươi mốt, sau đó... Người vợ xinh đẹp cũng tận thọ. Baba Thaddeus đã dùng gần như nửa công đức của mình để giữ lại linh hồn của Enlucien. Còn Thaddeus, một nửa mang âm khí nên khi chết vẫn lưu lại ở địa phủ còn có danh phận rõ ràng.
Một tuần Thaddeus đi lang thang là lúc Diêm Vương đang xác nhận danh tính của Thaddeus cũng như để cho Baba Thaddeus giữ lại vợ mình.
Sau đó khi Thaddeus trở lại, căn nhà vẫn như cũ, bố mẹ vẫn ở đó sống như người bình thường nhưng... Cậu chưa bao giờ biết mẹ của mình cũng đã chết và được thờ ở nơi khác. Có lẽ sau ngày hôm nay cả nhà ba người sẽ được ở bên nhau trên bàn thờ ngôi nhà này. Nghĩ thôi là thấy đẹp rồi.
Họ giấu vì muốn Thaddeus có một cuộc sống bình thường, tất nhiên rồi ai mà không bất ngờ khi biết bố mình không phải người sống chứ.
Nhưng bây giờ thì khác rồi. Họ... Đều là hồn ma.
Johan cũng không tin lắm nhưng thực sự hắn nhìn thấy bố mẹ Thaddeus. Hắn dè dặt nắm tay Thaddeus trước ánh mắt đầy sát khí của Baba Thaddeus, dịu dàng nói: " Anh nhìn thấy họ. Em tin anh không? "
Thaddeus khẽ gật đầu: " Johan xác nhận thì em tin rồi "
" Còn về phần Johan " Baba Thaddeus ho khan cắt ngang cuộc trò chuyện nhỏ của con trai cũng như gở tay Johan ra khỏi tay con trai mình, ông lật sổ sinh tử tìm thấy tên hắn ở trang đầu: " Cậu... Là quỷ "
" Hả? " Thaddeus bất ngờ thốt lên: " Bố có nhầm lẫn không ạ? Johan là người mà ạ "
" Bố con xem sổ chưa bao giờ sai. Đây con nhìn xem "
" Ồ... Đúng rồi. Anh chết năm mười lăm tuổi "
Johan sững sờ, vội vàng đứng dậy phản bác: " Không thể nào! Từ đó đến nay tôi đã sống được mười lăm năm nữa rồi. Làm sao tôi không biết bản thân là người hay ma sao? "
Mắt baba Thaddeus hơi lóe lên, ông lạnh lùng nói: " Ngồi xuống "
Johan máy móc ngồi xuống.
Khi ấy Baba Thaddeus mới cẩn thận giải thích: " Cậu giống tôi, công đức nhiều mà có thể ở lại dương gian ". Nhìn trong sổ sinh tử, cuộc đời của Johan từ khi sinh ra và lớn lên cho đến hiện tại đều được tái hiện tua nhanh như một thước phim: " Bởi vì cậu vẫn không tin bản thân đã chết, còn tích lũy nhiều công đức mà không hay biết gì. Quỷ sai cũng không dám làm khó người có công đức cao nên cứ mắt nhắm mắt mở cho qua "
" Nhờ vậy mà đôi mắt mù kia mới có thể nhìn thấy người cõi âm "
Sự im lặng bao trùm lấy phòng khách, chỉ vang lên tiếng lách cách Enlucien rót trà cho chồng và khách. Họ im lặng, chìm vào suy nghĩ riêng của mình, không tin vào những gì đối phương nói nên cần chút thời gian để tiếp thu tất cả.
Nhưng Johan không quằn quại như Thaddeus nghĩ. Hắn tiếp thu rất nhanh.
" Tôi hiểu rồi ". Hắn như trút được gánh nặng, ánh mắt kia không có tiêu cự lại tỏ ra thâm tình mà nhìn Thaddeus: " Nếu tôi cũng là người chết thì dễ hơn rồi "
Baba Thaddeus cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng chắn trước mặt con trai: " Cậu! Có ý đồ gì với cục cưng của tôi? "
Johan nhún vai: " Ôi thôi nào ông bố cuồng con. Ông biết mà, tôi và Thaddeus ấy, đã bên nhau rồi "
Baba Thaddeus hít sâu một hơi, trừng mắt với Johan rồi quay sang nhìn Thaddeus với ánh mắt thất vọng.
" Bố ơi ". Thaddeus nũng nịu gọi một tiếng, trái tim cứng rắn của ông liền mềm nhũn.
Baba Thaddeus rấm rứt ôm lấy Thaddeus điên cuồng xoa đầu: " Bảo bảo của bố, áo bông nhỏ của bố lớn rồi còn tự quyết định chuyện tình cảm. Nói bố nghe thằng đó có tốt với con không? Lebeo vẫn sẽ yêu bố mẹ số một chứ hả? "
Thaddeus chu môi cợt nhả nói: " Bố mẹ thứ hai rồi nhó "
" Tại sao chứ??? Không được, em à mau đuổi thằng đó đi, nó muốn cướp bảo bảo của chúng ta đó! "
Enlucien cười gượng gạo nói với Johan: " Xin lỗi cháu nhé, ông ấy... Có chút cuồng con trai "
Johan gật đầu như đã hiểu. Đột nhiên lại trở thành buổi ra mắt phụ huynh người yêu nên Johan có hơi khó xử, chỉ nghiêm túc hứa hẹn với Enlucien sẽ chăm sóc cho Thaddeus thật tốt.
Enlucien cực kỳ hài lòng, chỉ có Baba Thaddeus là chăm chăm bắt lỗi. Đục tường muốn cướp lại con trai. Đến khi bị Enlucien nhắc nhở mới im lặng, ấm ức ôm Thaddeus.
" Bảo bảo của bố, đừng theo thằng đó sớm quá, năm năm giả vờ bố không được ôm con rồi. Bây giờ ở nhà với bố mẹ ít nhất một trăm năm nữa nhé? ". Ngưng một chút ông lẩm nhẩm gì đó lại lắc đầu: " Không, một trăm năm quá ít rồi, ít nhất phải một ngàn năm. Nhé? Bảo bảo của bố "
Thaddeus chép miệng, đột nhiên nhớ đến mấy lần lén nằm ngủ cùng bố mẹ, cậu hơi ngại ngùng vì nghĩ hai người không biết nhưng ai ngờ ban đầu họ toàn giả vờ. Thẹn quá hóa giận, Thaddeus nhảy dựng lên đòi công bằng.
" Bắt đền bố đấy! Xấu hổ chít mất òoo ". Thaddeus che mặt dựa vào Enlucien, Johan cũng khẽ cười và lọt vào tai Thaddeus thành ra hắn trêu chọc mình, lại dỗi thêm một người.
Nhà nhỏ loạn cào cào hết lên. Hai tên đàn ông tốn cả lit nước bọt năn nỉ Thaddeus hết giận để theo mình.
Ban đầu là năn nỉ Thaddeus, sau đó thành ra hai người đàn ông đó var nhau để giành Thaddeus. Cũng thật thú vị, tiểu quỷ chưa trải sự đời lại đòi đánh lão quỷ lại còn là Phán Quan. Chọc Thaddeus cười tít mắt.
Năm năm rồi, à không... Suốt gần ba mươi năm kể cả hai mươi mốt năm sống trong bệnh tật đến nay chưa bao giờ Thaddeus vui vẻ như vậy. Dường như cuộc sống mới này muôn màu muôn vẻ hơn trước rất nhiều.
-----~/~-----
Cuti òooo~
Dòng này viết thêm cho đủ bốn nghìn chữ đó ó ó ó ó ó.
Đủ rồi =)))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com