Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

A tamed wolf eventually becomes a dog ( TiếuThanh/ 16+)

Tác giả: Konigin_129
Cp: Trường Nhất Tiếu x Thanh Minh

Phải mất một thời gian cậu mới lấy lại được sức mạnh.

Phải mất quá nhiều thời gian để kẻ thù xâm nhập vào hàng phòng ngự của họ trong khi Thanh Minh đang đối phó với kẻ phản bội trong tình trạng suy yếu của mình.

Tuệ Nhiên là người đầu tiên ngã xuống: một thanh kiếm mà anh không thể chặn được, xuyên qua da và đâm thẳng vào tim anh ta.

Chiêu Kiệt là người tiếp theo: cậu bé đã chiến đấu dũng cảm, nhưng cậu đã quá sốc trước cái chết của bạn mình để hướng dẫn những người trông cậy vào cậu.

Nhiều đệ tử Hoa Sơn đã ngã xuống sau đó; chán nản, mất tinh thần và tuyệt vọng. Giống như trong quá khứ.

Nhuận Tông đã không ngã; nhưng sẽ đến để ước cái chết cho những người khác. Đặc biệt là cậu ta, Thanh Minh, người mà bây giờ hắn ta coi là một mối đe dọa: nếu cậu không thể bảo vệ bất cứ ai, thì việc giữ câu có ích gì?

Nhiều gia tộc đã rút khỏi liên minh, bao gồm cả Đường Môn, do Đường Quân Nhạc lãnh đạo, người đã tự tay kéo con trai và con gái của mình đi và vào những ngôi nhà mà Hoa Sơn đã xây dựng cho họ.

Nam Cung Độ Huy đã canh gác cho đến cuối cùng, Bạch Thiên cũng vậy, người đã tham gia cùng họ trong khi diễu hành xung quanh trong màu đen và gần như bị một trong những người của họ chặt hạ.

Nhưng chỉ có rất nhiều người đàn ông tan vỡ có thể làm trước khi cuối cùng cũng sụp đổ.

Thanh Minh cuối cùng đã đánh bại kẻ phản bội, bám vào sợi dây cuối cùng là cuộc đời mình. Cậu mất một thời gian để lấy lại sức mạnh, nhưng khi cậu làm được. Đơn giản là đã quá muộn để làm bất cứ điều gì.

Trường Nhất Tiếu, tên khốn nạn, đã đưa cậu ra khỏi chiến trường; xử lý cậu khi cần thiết, nhưng đó không phải là một cuộc chiến lớn.

Máu đen nhỏ giọt từ cơ thể cậu trong mọi lỗ mở mà ngươi có thể nghĩ đến và hơn thế nữa. Nó không bao giờ dừng lại, vậy tại sao không sử dụng nó?

Nếu nó làm hỏng cơ thể cậu, thì tại sao không làm cho cơ thể cậu trở nên hư hỏng mạnh hơn để xua đuổi tâm ma?

Đạt Lai Lạt Ma chỉ đơn giản là một giải pháp nhanh chóng. Khí thuần khiết ngay từ đầu đã là một ý tưởng ngu ngốc, nó có ích gì khi tất cả những gì ngươi cần là làm hỏng nó từ bên trong?

Đó là một điểm yếu, và Mai Hoa Kiếm Tôn không thể chịu đựng được điểm yếu. Không phải với Ma Giáo ở góc phố.

Từ từ, ma khí lan truyền qua tĩnh mạch của cậu, nó tràn đầy thích thú, như thể nó thuộc về nơi đó ngay từ đầu.

Liên minh là một sai lầm, Hoa Sơn là một sai lầm, đó là một sai lầm khi ông trời mang cậu trở lại và đó là một sai lầm khi trở thành bất cứ thứ gì khác ngoài những gì cậu được cho là: một thanh kiếm.

Kiếm sẽ rỉ sét, gãy và uốn cong, nhưng chúng sẽ luôn được cố định hoặc vá thành một thứ gì đó khác.

Thanh Minh đã quên mất mình là ai. Cậu là một thanh kiếm.

Và việc một người như Trường Nhất Tiếu muốn sửa chữa cậu thành một thứ khác là điều tự nhiên. Nhưng cái gì? Là câu hỏi mà người đàn ông từ chối trả lời.

Việc một thanh kiếm bị rỉ sét và bị rỉ sét là điều tự nhiên.

"Hừm? Có chuyện gì vậy?"

Trường Nhất Tiếu hỏi, khi hắn nhìn xuống người đàn ông trẻ tuổi khỏa thân bên dưới mình.

"Ngươi muốn gì, tên khốn Tà Phái?"

Người đàn ông cười khúc khích và quay lại chọc những lỗ nhỏ trên da thịt Thanh Minh bằng một cây kim nóng đang cháy. Cậu ấy không nao núng, nỗi đau này chẳng là gì so với những gì ngay cả bản thân cậu đã làm trước đây.

Thịt bị cháy và quằn quại, nhưng sau một khoảnh khắc ngắn, chúng tự nhiên khép lại.

"Bổn quân không muốn gì?"

Thanh Minh không tìm thấy nó trong chính mình để trả lời.

"Bổn quân muốn linh hồn, tâm trí và cơ thể của em. Mọi thứ mà em muốn giấu không còn có thể bị che giấu nữa. Đó là điều tôi muốn."

"Điều đó thật ngu ngốc."

"Vậy thì em muốn bổn quân làm gì?"

"..."

'Giết ta đi.'

Cậu không dám nói điều này. Công dụng của một thanh kiếm gãy mà không chịu sửa chữa là gì?

Trường Nhất Tiếu dường như cảm thấy mệt mỏi với sự im lặng và những tiếng rên rỉ khó chịu. Hắn ta xoay quanh Thanh Minh, để cậu nằm sấp và bò xuống ngang tầm mắt của Thanh Minh, để cậu có thể nhìn hắn ta thật kỹ.

"Mắt em đỏ hoe."

Hắn l nói. Nhưng Thanh Minh đã không khóc, và Trường Nhất Tiếu đang nhìn vào mắt cậu ấy, chứ không phải xung quanh họ. Họ không rơi nước mắt, họ đã không như vậy kể từ khi cậu tìm thấy hài cốt xương của Thanh Tân.

Đôi mắt của cậu có màu đỏ thay vì màu đen. Thanh Minh nhớ lại một người cũng có đôi mắt đỏ. Trường Nhất Tiếu, cảm nhận được rằng Thanh Minh muốn nhìn thấy nó, nhặt chiếc gương cạnh giường của mình và đưa nó cho cậu ta.

Hắn cuộn đôi bàn tay kinh tởm của mình quanh cậu và kéo cậu vào ngực. Những ngón tay đầy nhẫn đó bắt đầu đùa giỡn với phần đuôi tóc của cậu, nó treo lỏng lẻo, dây buộc tóc dài bị đốt cháy bởi thủ lĩnh của Tứ Bá Liên.

Đôi mắt cậu thực sự đỏ hoe. Nhưng Thanh Minh lại tiết lộ một chi tiết khác. Các tĩnh mạch đen bắt nguồn từ hốc mắt của cậu bò xuống nơi bắt đầu quầng thâm.

Cậu trông giống như... giống như-

Nó không rõ ràng lắm, nhưng nếu ngươi chú ý, ngươi sẽ thấy chúng như thể chúng rất rõ ràng.

Những vũng nước sợ hãi bên trong cậu, gần như nhấn chìm cậu trong nỗ lực hạ gục hắn ta.

Trường Nhất Tiếu lùi lại phía sau hắn, và hắn ta nhận ra rằng cậu đang hoàn toàn dựa vào hắn. Cậu ấy cũng đang dựa vào một số phần mà cậu ấy không nên.

Thanh Minh bắt đầu vươn lên, nhưng bị hông giữ lại, ngay cả khi cậu đưa khí không tinh khiết vào cơ bắp của mình.

Cậu xoay sở để vứt tay tên khốn đó ra khỏi mình, nhưng cậu không đủ nhanh để trốn thoát, khi Trường Nhất Tiếu ném mình lên người cậu.

Cảm giác buồn nôn nảy sinh khi có thứ gì đó ấn vào đùi trong của cậu ấy. Một trong những bàn tay của Trường Nhất Tiếu bắt đầu mò lên cơ thể cậu khi Thanh Minh giữ yên.

Bên trong cậu đang run lên vì tức giận vì cậu không thể làm bất cứ điều gì.

(Nhưng ngươu có thực sự muốn thoát khỏi người duy nhất có thể hiểu ngươi không?)

Bàn tay chạm đến cổ họng cậu, và Thanh Minh nhận thức sâu sắc về dương vật cương cứng của Trường Nhất Tiếu giữa hai đùi của cậu.

"..."

"..."

Bàn tay hắn ta từ từ rút lại và đặt lên bụng dưới của Thanh Minh. Trường Nhất Tiếu nhìn chằm chằm vào sự nam tính của kiếm sĩ.

"Chậc. Thậm chí không thể bận tâm đến việc đứng lên sao?"

"Ta là một người Đạo giáo, Tà Phái."

Nhưng cậu có phải thế không? Cậu có đủ điều kiện cho điều đó nữa không?

"Hả? Đạo giáo làm tính mọi lúc. Vì vậy, nó không phải là điều đó."

Minh chủ của Tứ Bá Liên dường như suy nghĩ điều gì đó trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, trước khi ngồi thẳng và kéo Thanh Minh lên đùi bằng gáy.

"Ho!"

Cậu thở hổn hển vì không khí, và một khi Trường Nhất Tiếu buông ra, tên khốn đó bị đánh vào mặt.

Cuộc tấn công buộc cậu phải để lộ cổ và Thanh Minh nhảy vào cơ hội mở ra một cách ân cần được trao cho hắn ta.

Trong tay cậu là một mảnh thủy tinh sắc nhọn mà cậu đã lấy khi Trường Nhất Tiếu không nhìn!

Cậu định đâm vào mạch hắn ta, thì xậu bị túm tóc. Thanh Minh không quan tâm và cố gắng cắt một đường trước khi mảnh thủy tinh bị lấy đi từ cậu.

"Điều này cần phải thân mật hơn, phải không?"

Trường Nhất Tiếu thì thầm vào tai cậu bằng một giọng nhẹ nhàng, hoàn toàn phớt lờ máu chảy ra từ cổ mình.

Thanh Minh nhắm mắt lại khi một cái miệng áp vào miệng cậu. Hơi thở nóng không đi vào phổi của cậu, khiến não cậu quay cuồng.

Tên khốn cố gắng khiến miệng cậu mở ra bằng lưỡi, nhưng cậu không tuân theo. Một bàn tay di chuyển lên xuống cột sống của cậu trước khi đặt lên cổ cậu và nhẹ nhàng kéo da ra sau, để chặn đường thở.

Cậu thở hổn hển, và Trường Nhất Tiếu nắm lấy cơ hội của mình. Bàn tay giữ tóc của Thanh Minh giữ đầu cậu và nghiêng nó lên trên.

Một bàn tay giữ lưng dưới của cậu tại chỗ khi Trường Nhất Tiếu nhấm nháp cổ Thanh Minh, như thể nó thuộc về hắn ta.

(Không phải sao?)

Họ tiếp tục nhịp điệu ổn định trong một thời gian, nhưng cuối cùng Trường Nhất Tiếu cảm thấy mệt mỏi với sự lặp lại. Hắn muốn một cái gì đó mới.

Và vì vậy, hắn ta thay đổi vị trí của họ một chút và buộc Thanh Minh không bắt buộc phải ổn định. Đôi mắt cậu quét qua căn phòng để tìm thứ gì đó, nhưng khi cậu không nhìn thấy nó, hắn chỉ mỉm cười vui vẻ.

"Minh-ah?"

Thanh Minh chớp mắt trong sự choáng váng nhưng cuối cùng lại cau mày trước thuật ngữ yêu mến.

"Đừng gọi ta như vậy.."

Nó trở nên yếu ớt.

Cơ thể cậu cảm thấy như thể nó là chất lỏng, và xương của cậu cảm thấy mềm mại. Cậu có thể cảm thấy bộ não của mình ấn vào hộp sọ với những tiếng đập lớn về bất cứ điều gì cậu cảm thấy mình đang bị buộc phải cảm nhận.

Một bàn tay lạnh lùng, nhẫn xoa dịu cái cau mày và vuốt ve đôi má nóng bỏng của cậu ấy. Thanh Minh không thể không dựa vào cái lạnh.

Bàn tay bị chai và những chiếc nhẫn cản trở niềm hạnh phúc lạnh lẽo đó. Bàn tay ôm lấy đường quai hàm của cậu và nhẹ nhàng lướt qua khu vực sau tai, đưa cái lạnh vào hộp sọ của cậu và làm mát nó một chút.

Cậu cảm thấy một cơn đau nhói xuyên qua đùi. Cơ thể cậu buộc phải dựa vào người đàn ông phía sau.

"..."

Thanh Minh hiện đã hồi phục cảm thấy một bàn tay trượt lên eo cậu đặt trên ngực cậu. Khuỷu tay thuộc về bàn tay đó giữ cậu ở đúng vị trí và cánh tay trên giữ cho cậu không bị nghiêng ra khỏi cuộc sống mới của mình.

Thanh Minh quan sát cơ thể mình với đôi mắt lạnh lùng. Không có vết thương rõ ràng, nhưng cổ cậu bị đau do vết răng và những vết bầm tím trong tương lai. Cuối cùng cậu đóng băng một chút, khi cậu nhìn xuống.

Dương vật của hắn ta đã cứng lại hoàn toàn.

CỤa buộc ánh mắt của mình rời khỏi tầm nhìn. Trước dương vật của Trường Nhất Tiếu, là một vũng chất lỏng trong suốt.

"Cái gì vậy?"

Thanh Minh hỏi một cách ngớ ngẩn. Cậu không biết tại sao mình lại hỏi.

"Nó đến trước khi xuất tinh."

"Uh.."

Trường Nhất Tiếu cười khúc khích và lắc đầu trong sự bực tức.

"Đó là một loại chất bôi trơn đến từ dương vật."

"Điều đó thậm chí còn ít ý nghĩa hơn.."

Thanh Minh đã được nuôi dưỡng trong một chính phái cả đời, và mọi tài liệu học tập mà cậu từng thấy sư huynh- và sư cô của mình đều bị đốt cháy hoặc ném xuống một con sông gần đó.

Cậu đã tuân theo quy tắc Đạo giáo trong cả hai cuộc đời, cho đến thời điểm này, khi khí của cậu biến thành hoàn toàn trái ngược với những gì Thanh Vấn sư huynh của cậu đã giảng.

Thậm chí quan điểm của tình dục là gì! Từ những gì Thanh Minh đang trải qua, cậu ấy không thể hiểu được tại sao mọi người lại muốn nó.

Nhưng nếu điều đó sắp xảy ra, thì Thanh Minh muốn sẵn sàng.

Tuy nhiên...

Bản thân tình dục là hành động của dương vật trong âm đạo, nhưng họ có hai dương vật và không có âm đạo??

Làm thế quái nào mà điều này được cho là hoạt động, là những gì cậu nghĩ khi Trường Nhất Tiếu quẹt một ít máu ra khỏi đùi của Thanh Minh và bôi nó lên dương vật của hắn ta.

...?

"Minh-ah."

Cậu ấy lại nghe thấy.

"Độ dài ấn tượng, phải không?"

Trường Nhất Tiếu nghe có vẻ tự hào khi bàn tay còn lại của anh ta phủ máu lên dương vật. Tên khốn Tà Phái rên rỉ lớn tiếng trong quá trình này.

Họ giao tiếp bằng mắt và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Thanh Minh tự hỏi tại sao cậu không cố gắng tự sát bằng mảnh thủy tinh đó.

Cánh tay đang nắm lấy cậu từ từ di chuyển cậu giữa hai chân của Trường Nhất Tiếu, nơi con cặc đang chờ đợi một cách thiếu kiên nhẫn bên dưới cậu.

Cậu cảm thấy đầu khấc tiến lên bên trong cậu và-

.

.

.

Thanh Minh cảm thấy có thứ gì đó đập vào cổ mình.

Đằng sau cậu là một người đàn ông đang ngủ, người đang ôm chặt cậu vào ngực.

Chuyện gì đã xảy ra?

Cậu cảm thấy bối rối.

"Trường Nhất Tiếu."

"Hừm?"

Đến câu trả lời buồn ngủ.

"Chúng ta đã..?"

"Vâng. Ngủ đi, Mai Hoa Kiếm Hiệp."

Trường Nhất Tiếu chơi đùa với mái tóc của mình và vuốt ve một bàn tay thoải mái trên cơ bắp mềm mại nhưng vẫn hiện tại.

Căn phòng yên tĩnh đến chết người và cậu có thể cảm thấy có thứ gì đó thoát ra từ phía sau cơ thể mình. Nó đáp xuống nhẹ nhàng trên đùi trên của cậu ấy.

Bàn tay thoải mái trước đó đã nắm chặt mông cậu và bôi bất cứ chất lỏng nào vào vết nứt giữa hai mông.

Thanh Minh không thể tìm thấy nó trong chính mình câu trả lời.

"...."

Cảm giác thật kỳ lạ. Cơ thể cậu ta đau nhức và chủ động trốn tránh sự kỳ lạ. Thanh Minh cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cậu ấy không biết điều gì.

Thanh kiếm bị gãy.

Và ở vị trí của nó, một vật thể khác đang được tạo ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com