Chap 29
- Khi trở về nhà, cháu nhớ không được cho cô nhóc nhỏ bé này ăn linh tinh nữa biết chưa. Nếu không, bạn của cháu sẽ rời xa cháu mãi mãi đó.
- Vâng! Cảm ơn chú bác sĩ nhiều nhiều nhiều nhiều nha. Yeonyeon cũng cảm ơn chú đi nà.
Cậu bé khoảng chừng mới sáu tuổi kia bế cô cún nhỏ của mình trên tay, lắc lắc như đang chào bác sĩ. Chàng bác sĩ trẻ tuổi ấy mỉm cười, khiến cho hai ba người nhân viên có mặt trong phòng khám lúc ấy sửng sốt, còn những vị khách khác thì... Nếu là khách quen, cũng cùng chung một cảm xúc giống những người nhân viên. Còn những vị khách mới đến, nhất định sẽ cảm thấy, anh chàng bác sĩ này thật hiền lành, tốt bụng đẹp trai và thân thiện quá nha. Nhưng, vì họ là khách lạ nên họ không biết, người này, chính là một bác sĩ thú y, đẹp trai thì có, nhưng cực kì, cực kì, cực kì không thân thiện. Ừm... cũng không hẳn là không thân thiện. Anh ta chỉ là không hay bộc lộ cảm xúc của mình, hay nói đúng hơn là chẳng có chút cảm xúc nào cả. Lúc nào mặt cũng tỉnh bơ, cứng đờ, ăn nói cứng nhắc, không biết đùa vui là gì cả, ít khi cười lắm, anh ta chỉ thích cười với trẻ con và những '' bệnh nhân '' nhỏ của mình thôi. Và đặc biệt, anh ta, rất rất rất lười, lười vô cùng, tới mức đặt tên của phòng khám là '' Phòng khám thú y Đá ''. Tại sao lại là '' Đá '' ư? Vì anh ta luôn ấp ủ một mong muốn nhỏ nhoi thôi, rằng kiếp sau sẽ được đầu thai là một hòn đá, chỉ việc nằm một chỗ, không phải đi, đứng, ngồi hay làm bất cứ việc gì cả. Chuyện xung quanh xảy ra như thế nào cũng là chuyện của xung quanh, mình chỉ cần an phận làm một hòn đá đến hết đời, vậy là được.
Cái người kì cục ấy, tên là Min Yoongi. Một cái tên đáng yêu, giống với dáng người của anh chàng. Ừm... Yoongi không cao lắm, vẫn cao hơn rất nhiều người, nhưng so với tiêu chuẩn của một chàng trai hoàn hảo, thì không cao lắm. Bù lại thì anh có một đôi mắt sắc và khá lạnh, nhưng không hiểu sao, động vật và trẻ con đều thích anh ta, không hề sợ đôi mắt ấy một chút nào. Có lẽ vì vậy mà mặc dù đã học ngành y, tốt nghiệp từ một đại học uy tín bên Nhật, ba mẹ đều là bác sĩ ở bệnh viện lớn của thủ đô Hàn Quốc Seoul, Yoongi lại chọn việc mở một phòng khám thú y ở một vùng quê hẻo lánh, trở thành một bác sĩ thú y ở tuổi hai mươi hai này.
Thoạt đầu mới nhìn, chắc chắn tất cả mọi người đều sẽ phải ngưỡng mộ ngắm nhìn chàng bác sĩ trẻ này. Da trắng, khuôn mặt đẹp, chiều cao... thôi thì cũng không phải thấp so với người bình thường, anh cũng cao trên mét bảy đó chứ. Không cần đoán cũng biết đã có không ít những cô gái xiêu lòng trước người có vẻ đẹp '' bạch mã hoàng tử '' này và tỏ tình rồi. Nhưng... Đó là những suy nghĩ của những người chỉ mới gặp. Còn thử hỏi nhân viên trong phòng khám và những khách quen ở đây xem, chàng bác sĩ trẻ đẹp luôn chỉnh tề sang trọng khi ra ngoài này là như thế nào. Các khách hàng thì đã quen với hình ảnh một bác sĩ thú y đầu bù tóc rối, ngáp ngắn ngáp dài, trong bộ đồ làm việc là chiếc áo blu trắng khoác hờ bên ngoài bộ đồ ngủ là chiếc áo thun cộc và chiếc quần đùi, hết sức không ra dáng một bác sĩ. Còn nhân viên... chẳng có ai là không biết đến cái tính lười quá mức của ông chủ mình. Phòng khám vào những ngày nghỉ lễ không có nhân viên thì sẽ bám bụi khắp nơi không ai quét, quần áo lười không giặt đã đành, nhưng ngay cả việc mang ra tiệm cũng vì lười đi mà dồn hết lại một tuần rồi cuối tuần sai nhân viên đem ra, ăn uống, hết sức qua loa dù biết nấu và khá rảnh rỗi, lúc nào cũng là ly mì gói thân thuộc, quen tới mức không muốn nhìn. Nhân tiện, bát, đũa, chén, dĩa, cốc,... trong phòng khám này cũng đều là đồ dùng một lần thì bỏ, để tránh không cần rửa bát làm gì cho mất công, đến khi bỏ hết rồi thì đặt tiếp trên mạng và người ta sẽ đêm đến tận nơi, chỉ việc ra nhận mà thôi.
Nói tóm lại, chỉ cần không tính đến bản tính quá lười, thì Yoongi chính là một chàng trai hoàn hảo.... A không, cả việc vị bác sĩ này rất hay chửi bậy nữa, hơn nữa còn toàn dùng những từ... Nhưng không sao, cái tính đó gần đây đã được sửa rồi, chỉ cần không quá bực, anh sẽ không phun tục đâu.
Đây là một vùng quê ven biển, gần bờ biển có một nhà tình thương, nơi mà những đứa trẻ không có cha mẹ, không có người thân, bị bỏ rơi,... sinh sống. Viện trưởng là một người phụ nữ trung niên, đến giờ là đã hơn năm mươi lăm, gần sáu mươi tuổi rồi. Bà không có con, nhưng thực ra lại có rất nhiều con. Tất cả những đứa trẻ ở đó đều là bà nhặt về, cho chúng cái tên, cho chúng nơi ở, cho chúng thức ăn, và nhận làm con của mình. Yoongi có một thói quen, cứ mỗi tuần một lần, anh sẽ tới chơi với đám trẻ ở nhà tình thương này. Thật khó tin khi vị bác sĩ lười của chúng ta lại tự nguyện đi ra khỏi phòng khám đều đặn như vậy. Vì sao ư? Vì... Anh thích trẻ con, và anh cũng tốt bụng nữa. Khi mới tới đây, ít khi anh ra ngoài lắm. Một lần, không biết vì lí do gì mà anh lại nổi hứng muốn ra bờ biển hóng gió. Ở đó, anh bị một thằng bé móc túi, đuổi theo nó thì đến nhà tình thương này. Thì ra, thằng bé là muốn mua quà cho người bạn sắp được nhận nuôi của mình. Nó đã trả lại đồ cho anh, xin lỗi nữa, mà thực ra... anh đâu có giận. Thằng bé ấy trước khi được viện trưởng nhặt về đây thì cũng từng là một thằng bé hay đi trộm đồ ăn, nhưng chỉ đồ ăn mà thôi. Và càng không biết vì nguyên do gì mà Yoongi lại hứa sẽ thay người bạn mới chuyển đi đến chơi với cậu bé tuần một lần. Tới bây giờ, khi thằng bé ấy đã được nhận nuôi, anh vẫn giữ hành động này. Nó giống như đã trở hành thói quen của anh rồi vậy. Hơn nữa, anh cũng rất quý viện trưởng. Lần nào ghé thăm, anh cũng đem theo những '' bệnh nhân '' nhỏ của mình tới chơi với những đứa trẻ ở đây. Chúng thích lắm. Và, anh cũng vui. Trong lúc bọn chúng đùa nghịch với nhau, anh và viện trưởng sẽ ngồi dưới bóng cây trò chuyện.
Hôm nay cũng vậy, anh và viện trưởng ngồi ở chiếc bàn đá đặt trong khuôn viên vườn, vừa nói chuyện vừa uống trà. Chỉ là... nét mặt của viện trưởng không tươi tắn như bình thường.
- Viện trưởng, bà cảm thấy khó chịu ở đâu sao? Nói với con đi, dù sao con cũng là bác sĩ mà.
- Không có gì, chỉ là...- Viện trưởng thở dài- Ta có chút lo lắng về thằng bé ấy.
- Thằng bé ấy?... À, là người mà ba năm trước viện trưởng đã cứu được ở bờ biển sao? Vì bà không hay nói về cậu bé đó với con nên con cũng không biết gì về nhóc ấy cả. Nhưng có chuyện gì sao ạ?
- Ta... Yoongi à, thằng bé đó không ổn chút nào. Không phải về sức khỏe nhưng... Bình thường một đứa trẻ khi tới đây, cùng lắm cũng chưa từng mất đến một năm để thích nghi, hòa đồng với mọi người. Nhưng thằng bé đó... Đã ba năm rồi, nó vẫn khóa chặt mình trong phòng, không trò chuyện với ai cả. Thức ăn cũng đều là ta bảo Sehan mang lên đặt trước phòng cho nó. Ta vào phòng mấy lần đều thấy nó ngồi nhìn ra bầu trời thơ thẩn. Ta không biết nó nghĩ gì nữa...
- Ba năm không ra ngoài? Đến con còn không thể đó.
- Yoongi, thằng bé ấy chắc cũng tầm tuổi con, à không, kém con một vài tuổi. Con có thể...
- Hả? Kém con vài tuổi? Con cứ nghĩ nhóc đó chỉ sáu hay bảy tuổi thôi chứ.
- Không, khi ta cứu thằng bé thì nó cũng có vẻ mười mấy rồi. Ừm... cũng cao ngang ngang con đó... Ta nhờ con, lên nói chuyện với thằng bé... Có được không?
Anh đắn đo hồi lâu... Mấy chuyện như vầy, anh không muốn xen vào chút nào. Cứ nghĩ đó là một đứa trẻ con còn nhỏ thì được, nhưng là người lớn thì...
Nhưng, đối diện với viện trưởng- người từ trước đến nay luôn vui vẻ, giờ lại có ánh mắt buồn thế này, anh đành đồng ý.
Trước khi đi lên phòng của người mà viện trưởng nói, Yoongi đã được viện trưởng kể cho nghe một cách chi tiết về cậu bé đó.
Ba năm trước, trong một lần khi đưa lũ trẻ ra bờ biển dạo chơi, bà đã nhìn thấy... À không, là Sehan đã tìm ra một người nằm bất tỉnh trên bãi cát. Cậu ta lúc đó mặt trắng bệch, da tái nhợt, hơi thở cũng rất yếu, áo quần thì rách rưởi, đầu tóc bù xù, bết vào nhau, và... chân phải bị thương rất nặng, giống như vừa gặp tai nạn vậy. Sehan đã sợ hãi hét lên gọi viện trưởng. Khi bà chạy lại thì mới thấy cậu ta, và đã đưa cậu ta tới bệnh viện nhỏ gần đây để chữa trị.
Cậu ấy đã bất tỉnh trong suốt ba tháng sau đó. Nhưng khi tỉnh lại, cậu ấy lại khiến cho bà cảm thấy rất lạ.
Lúc ấy, bà đang thay hoa trong phòng bệnh của cậu thì thấy tay cậu cử động. Rồi, cậu dần mở mắt ra. Đó là khoảnh khắc đẹp nhất bà từng thấy. Đôi mắt ấy rất đẹp, rất sâu, rất cuốn hút. Nhưng... rất kì lạ... Cậu bé ấy ban đầu cố ngồi dậy, sau đó nhìn xung quanh, sau đó nhìn bà, nhìn ra cửa sổ, lẩm nhẩm gì đó trong đầu rồi bất chợt nhắm mắt lại, như thế muốn lấy lại bình tĩnh.
Bà đã ngồi nhìn cậu bé đó. Gương mặt rất đẹp, có chút thanh tú khả ái theo khuynh hướng dịu dàng, là một cậu xinh trai. Phải, là xinh. Cậu bé ấy rất xinh, trông rất đáng yêu nữa.
Sau đó, cậu ấy mở mắt ra, im lặng không nói gì cả, chỉ nhìn vào một khoảng không vô định.
Viện trưởng đã bắt chuyện với cậu ấy, hỏi cậu ấy rất nhiều điều, nhưng cậu ấy từ đầu đến cuối không nói một lời nào cả. Bà đã nghĩ, có lẽ cậu ấy không nói được.
Bác sĩ vào khám cho cậu bé. Ông nói rằng sức khỏe cậu ấy khá lên rất nhiều, nhưng có vẻ vốn từ nhỏ đã mang bệnh trong người nên nhìn rất yếu ớt. Và... chân phải của cậu ấy... có lẽ không thể đi được nữa.
Viện trưởng nghe những tin đó là ở trong phòng bác sĩ, vì vậy khi trở về phòng bệnh, bà đã có chút không biết nên cư xử thế nào. Chắc chắn cậu cảm nhận được chân của mình có vấn đề.
Mất nửa ngày, bà mới có đủ can đảm mà nói rằng với cậu ấy rằng, chân phải cậu ấy đã không thể đi được.
Nhưng... phản ứng của cậu bé đó, hoàn toàn không như bà nghĩ. Không. Cậu ấy không có chút phản ứng gì cả, chỉ gật đầu một cái rồi tiếp tục lơ đãng nhìn ra bầu trời. Nhìn cậu bé.... có chút gì đó rất lạ... Và không hiểu sao, lúc đó, bà lại khóc. Bà cũng không biết mình đã khóc. Nước mắt bà đã chảy trong vô thức, khi nhìn cậu bé này.
Cho tới tận mấy tuần sau đó, tới khi xuất viện, cậu vẫn không nói một lời nào cả. Viện trưởng đã thật sự nghĩ rằng, cậu vốn là không nói được.
Bà hỏi cậu quê ở đâu, tại sao lại ra nông nỗi này, gia đình cậu có biết không, tên cậu là gì, cậu bao nhiêu tuổi,... Nhưng đáp lại bà chỉ là sự im lặng. Viện trưởng bảo cậu có thể viết ra giấy cho bà đọc, nhưng cậu không viết, cứ lặng im vậy thôi.
Cuối cùng, bà quyết định đưa cậu về nhà tình thương. Vì chân cậu có vấn đề, bà đã sắp xếp cho cậu một căn phòng ở tầng một, có giường cạnh cửa sổ, nhìn ra vườn.
Bà nhận ra, thằng bé này rất thích bầu trời. Lần nào bà vào phòng cũng thấy cậu ấy nhìn ra cửa sổ, lơ đãng ngắm nhìn bầu trời với đôi mắt vương buồn.
Không thể cứ mãi gọi cậu ấy là '' cháu à '' được, vì vậy, viện trưởng đã tới phòng cậu, nói rằng sẽ đặt cho cậu một cái tên, '' Bwi ''. Khi bà mới nói ra cái tên ấy, cậu đã quay lại nhìn bà, sau đó im lặng một lúc, cậu đã cúi đầu nói nhỏ '' C... Cảm ơn... ''.
Viện trưởng không cảm nhận được niềm vui trong câu cảm ơn ấy, âm hưởng có chút gì đó rất lạ, nghẹn ngào mà không thể nói ra. Nhưng giọng nói ấy... trầm trầm... rất ấm... Thì ra, cậu có thể nói được.
Nhưng đó là tất cả. Sau đó, dù bà có hỏi cậu bất cứ điều gì, cậu cũng vẫn im lặng. Cậu im lặng chứ không hề nói là không nhớ hay gì cả, nên bà nghĩ, có lẽ, cậu không bị mất trí nhớ. Cậu nhớ quá khứ của mình, nhưng cậu muốn quên nó, vì vậy cậu im lặng. Và... Bà cũng không hỏi gì thêm, mong có thể sớm thân thiết hơn với cậu.
Chỉ tiếc rằng, đó vẫn là mong ước của bà mà thôi. Mong ước. Từ đó tới tận bây giờ, khoảng cách giữa hai người vẫn vậy. Cậu vẫn luôn im lặng, nhốt mình trong phòng. Không hiểu sao, những đứa trẻ lại rất thích cậu. Chúng được bà dặn không được tự ý vào phòng cậu, nhưng vẫn hay thường xuyên đứng ở vườn, núp sau cây nhìn cậu qua cửa sổ. Cậu luôn ngồi ở đó, trên giường, nhìn ra bầu trời. Chúng nói với bà, cậu rất giống thiên thần, chắc chắn cậu rất nhớ thiên đình, nhìn lên trời vì muốn bay về đó. Bà đã cười trước những câu nói ngây ngô ấy, nhưng bà cũng cảm thấy, đứa trẻ này, rất giống thiên thần. Cậu có một vẻ đẹp thánh thiện và hiền lành mà bà chưa từng thấy, khiến người ta bị cuốn hút dễ dàng, và không thể ghét được.
À, có một đứa bé, thay vì chỉ đứng nhìn giống như các bạn, nó thường lại gần cửa sổ bắt chuyện trực tiếp với cậu. Và... theo lời lũ trẻ kể với bà, cậu đã cười với nó, hình như còn nói chuyện gì cùng nó nữa. Đứa bé ấy, chính là Sehan, tám tuổi.
Nhắc đến Sehan, hiện tại, Yoongi đang gặp thằng bé đây, ở trước cửa phòng Bwi.
Yoongi rất quý trẻ con, ngoại trừ Sehan. Thằng nhóc này có ngoại hình của một đứa trẻ, nhưng tính cách y hệt người lớn, vì vậy anh không thích nó lắm. Hơn nữa, thằng bé này rất quậy, nó thường hay trêu chọc '' bệnh nhân '' anh mang tới đây. Khoan đã... tại sao hiện giờ, một trong những '' bệnh nhân '' của anh, chú cún nhỏ Tantan lại đang nằm trên tay thằng nhóc này vậy? Nhìn vẻ mặt của Tantan, rõ ràng bị bắt tới đây mà.
- Sehan, thả Tantan ra đi. Nó không thích bị bắt vậy đâu.
- Không, còn rất nhiều con ngoài kia mà. Cháu chỉ lấy một con thôi, sao chú ki bo vậy chứ.
- Sehan, thả Tantan ra nhanh lên. Chú không đùa đâu. Chú còn phải vào khám bệnh cho Bwi nữa. Cháu biết Bwi mà phải không? Nghe nói hai người còn rất thân nữa mà, vì vậy...
- Không có khám gì hết. Bwi không bệnh. Chú chỉ muốn nhìn thấy Bwi của cháu thôi. Bwi rất dễ thương, chú muốn đưa Bwi đi phải không? Còn lâu!
Thằng bé vừa nói vừa lè lưỡi, sau đó lập tức mở cửa chạy vào phòng Bwi. Yoongi tức giận đá cửa xông vào.
- Xinh xinh cái * beep *. Ta * beep * thèm đưa Bwi của nhóc đi nhá. Ta...
Im lặng.
Thực sự im lặng.
Thôi toi rồi, anh vì nóng quá nên lại văng tục rồi, còn là với một đứa trẻ con nữa chứ.
Nhưng... quan trọng là... cậu ta cũng nghe thấy rồi...
Nhưng... quan trọng hơn là... nguyên nhân anh im lặng...
Chủ nhân căn phòng này...
Người đang nhìn anh ngơ ngác kia...
Cậu ấy...
Thực sự...
Đẹp quá...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com