Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20.

"Choang"

Taehyung đánh rơi ly nước trong tay, tai cậu ù đi chẳng còn rõ thứ tạp âm nào khác, tiếng Yoongi trầm thấp gọi tên cậu tựa như từ quá khứ vọng đến hiện tại, bóp nghẹt tim cậu. Taehyung hành động không kiểm soát, đứng dậy đầy run rẩy rồi chạy ra khỏi nhà. Jennie đã cố kéo cậu lại nhưng liền bị hất ra, Bogum đuổi theo cậu.

"Yoongi ... Yoongi..."

Taehyung gọi tên gã thảm thiết, cậu thực muốn đến bên gã lúc này. Bogum giữ cậu lại, cố gắng trấn an con người đang hoảng loạn kia.

"Kim Taehyung. Em rốt cuộc còn nhớ bọn họ là người giết đi ba em, cướp đi Kim thị, là người đẩy em vào tình cảnh như bây giờ không hả? Em đang hành động ngu ngốc gì vậy hả? Em yêu bọn họ rồi sao?"

Taehyung thất thần sau câu nói của Pogum. Yêu họ sao? Hay hận họ? Cậu không biết, trái tim cậu đau lắm, đầu cậu cũng đau, chẳng thể suy nghĩ được gì hết. Cậu ngồi sụp xuống, dùng cánh tay yếu ớt ôm lấy cơ thể mình. Cậu tự lẩm bẩm một hồi rồi sau đó trở về phòng mình như người mất hồn. Bogum liền gọi điện cho Kelvin JackSon, anh kể cho hắn nghe những chuyện xảy ra. Hắn ta cười một tiếng, bảo sẽ đến nhà anh bây giờ.

-------

Taehyung trở về phòng, cậu mở điện thoại lên, nhìn số trong danh bạ do dự không biết có nên gọi hay không. Cuối cùng, cậu gọi đi.

Một hồi tiếng bíp dài trong vô vọng. Yoongi, gã không nghe điện thoại. Cậu gọi cho Hoseok, thật may anh đã nghe.

"Ai vậy? Cho hỏi ai đang gọi vậy? Đang trêu đùa tôi sao? Tên điê---"

"H- Hoseok l- là em."

Giọng cậu run rẩy, Hoseok cũng im lặng. Taehyung mở to mắt nhìn màn hình, cậu cứ tưởng anh đã tắt máy đi.

"H-Hoseok... Yoongi anh ấy...?"

"Anh ấy đang cấp cứu. Hy vọng sống rất mong manh."

Hoseok trả lời cậu, giọng anh bình tĩnh đến lạ thường. Nhưng có ai biết được, lòng anh đang cuộn trào sóng vỗ chứ. Có biết bao điều anh muốn hỏi cậu, có biết bao từ ngữ nhớ nhung muốn cậu nghe thấy, có nhiều thứ lắm, nhiều cảm xúc xô dạt lên nhau lắm.

"Em xin lỗi... hức... đều là tại em... là em không tốt... hức..."

Taehyung run rẩy khóc nấc lên, đều là tại cậu. Vốn dĩ ngay từ đầu cậu nên chọn quên đi thù hận mà ở bên họ, như vậy chắc chắn khổ đau sẽ không đến với họ. Hoặc nếu hơn nữa, cậu thực không đáng ở bên họ, cậu không nên xuất hiện, họ đáng lẽ sẽ có cuộc sống tốt đến nhường nào.

"Taehyungie đừng khóc. Bọn anh chưa từng hối hận vì gặp em. Nếu đem tất cả thành công bao năm bọn anh có được đổi lại những ngày êm đềm bên em thì bọn anh chắc chắn sẽ chọn bên em. Mọi việc xảy ra vốn đã là định mệnh, chúng ta không đoán trước được, không xoay chuyển được, chi bằng cứ xuôi theo nó. Không phải lỗi tại em, Taehyungie thương bọn anh mà, đúng chứ? Sao có thể hại bọn anh? Ngoan, anh không thể bên em để lau đi nước mắt, tự mạnh mẽ và ngưng khóc nào. Về bên bọn anh, chúng ta cùng ở bên nhau vượt qua sóng gió thử thách của định mệnh nhé."

Lời anh nói tựa sát muối vào vết thương của cậu. Anh nào biết, mọi chuyện là do cậu. Nhưng, cho cậu xin anh một lần dung túng này thôi, cho cậu về bên họ, về sau ngàn vạn lần không làm điều sai trái.

"Cốc cốc cốc"

Tiếng gõ cửa kéo cậu khỏi dòng suy nghĩ. Taehyung lau đi dòng nước mắt, mở cửa ra. Cậu đinh ninh đó là Bogum nhưng không, là Kelvin. Gã ta bước từng bước về phía cậu, gã tiến một bước cậu lùi một bước. Gã đưa tay ra vuốt ve mặt cậu, cậu liền quay mặt né tránh. Gã nhếch môi mỏng cười, dừng lại đứng đối mặt với cậu.

"Taehyungie, em hài lòng với những gì tôi làm cho em chứ?"

"T- tất cả là do anh làm sao?"

"Một món quà nhỏ tặng em."

"Chát"

"Tên khốn, anh đã làm cái gì vậy chứ? Anh có quyền gì mà làm những điều tệ hại đó với họ chứ?"

Taehyung tát Kelvin, mặt gã lệch về một phía. Kelvin liền như thú dữ, lao về phía cậu. Bàn tay gã dùng lực tựa muốn bóp nát cằm cậu. Mặc cậu đau đớn vùng vậy, gã cúi xuống cắn lên môi cậu khiến cánh môi hồng liền đỏ lên muốn bật máu.

"Đừng dùng miệng em lo lắng cho lũ người đó, em còn chưa lo nổi thân mình nữa mà."

"Bỉ ổi."

Cậu muốn chửi gã, dù có chết cũng phải chửi tên súc sinh ấy. Gã tăng lực bóp cằm cậu lên, một đường cúi xuống hôn cậu đầy mạnh bạo. Cánh môi hồng bị chà sát với lực lớn mà đau đớn, bật máu. Cái lưỡi gã khuấy đảo trong miệng cậu, hơi thở mạnh mẽ mang đầy mùi vị nguy hiểm, vương trong đó là mùi thuốc ngà ngà, tất cả tạo thứ tạp chất khiến cậu buồn nôn.

Gã rời môi cậu, phun lời lạnh lùng.

" Em là người của tôi. Việc em nghĩ đến người khác tôi thực không hài lòng. "

"Con mẹ nó, anh tự cho mình quyền sở hữu tôi sao? Xin lỗi nhưng anh chẳng có cái gì hết, thân thể và trái tim tôi đều là của họ."

"Tôi ghét nhất việc ai cướp đi đồ của mình. Bọn họ chết đi cũng đáng."

Gã kéo cậu vào lồng ngực vững chắc, liếm láp phần gáy cùng tai cậu. Taehyung run rẩy trong đau đớn, trái tim cậu bị chính câu nói vừa rồi của gã bóp nghẹt. Họ... sẽ chết sao?

"Tôi cho em hai lựa chọn. Một là tự nguyện trở thành người của tôi, bọn họ sẽ được tha. Hai là lũ người đó chết, em vẫn bị ép buộc thành người của tôi."

Taehyung thật sự chẳng thể đem hai ý lựa chọn ra để cân đo đong đếm xem bên nào lợi, hại hơn. Tự nguyện thành người của gã sao, có tự nguyện được sao? Tự nguyện như vậy chi bằng cậu chết đi cho rồi. Nếu họ chết, cậu cũng xem như sống trên đời này làm gì nữa. Ý thứ hai nghe chừng cậu sẽ mãn nguyện hơn ý thứ nhất, nhưng sự thực lại ích kỷ muôn phần. Có ai muốn người mình yêu chết chứ, có ai muốn chuyện tình của mình kết thúc trong sự ra đi của cả hai chứ.

Yêu, phải giữ được lý trí.

Mải cuồng nhiệt trong men say của tình ai nhân gian mà không biết chơi đùa với Tử thần, tình yêu không được chấp thuận có mạnh mẽ hơn thì kết quả thu lại được gì chứ? Như Romeo và Juliet sao?

"Tha cho họ... Tôi thuộc về anh."

Gã hài lòng với câu trả lời của cậu, kéo cậu sát bên mình, đặt nụ hôn trên đỉnh đầu cậu.

--------

Hai người rời khỏi phòng. Bên ngoài Bogum cùng Jennie đang bị người giữ chặt. Taehyung vốn định chạy về phía họ nhưng bị gã giữ lại.

"Kelvin, tên khốn. Đáng lẽ ngay từ đầu tôi không nên tin cậu."

"Vốn dĩ ban đầu tôi không muốn hợp tác với anh, bất đắc dĩ nhận lời vì nể bạn bè cũ. Sau cùng thực cảm ơn anh đã đem tặng tôi cực phẩm, Taehyungie."

Nghe gã gọi mình tiếng Taehyungie câu thực sự cảm thấy đau đớn hơn, ngọt ngào chỗ nào, yêu thương chỗ nào, cậu thấy cổ họng mình đắng ngắt.

"Sắp tới, đám cưới của chúng tôi nhớ đến dự nhé, bạn tốt."

Bogum tự mắng chửi mình. Ngu ngốc, ngu ngốc biết chừng nào mà đơn thuần tin tưởng lời một con sói. Trong khi gã chẳng xem anh là cái thá gì mà anh lại một mực tin vào tình bạn của cả hai, cừu và sói làm bạn được sao? Bên ngoài tưởng chừng vui vẻ đấy, có ai biết con sói chỉ đang từng ngày thân thiết với con cừu để thu lại cả đám cừu béo bổ bên cạnh con cừu ngu ngốc kia chứ.

---------

Kelvin đưa cậu về biệt thự của gã.

Ngay đêm đó gã liền ham muốn cậu nhưng cậu đã nói muốn chờ bốn người kia sống ổn đã. Kelvin thực sự chătng muốn quan tâm, gã chẳng khó khăn gì để có thể đè cậu ra và thỏa mãn dục vọng cả, điều gã không ngờ là cậu có vũ khí trong người.

Taehyung đem con dao sắc bén kề sát cổ mình đe dọa gã.

"Biến hoặc anh sẽ thấy tôi chết ngay trước mặt anh."

Kelvin nhún vai, không do dự rời đi. Taehyung đã ở trong tay gã rồi còn sợ không chiếm được hay sao. Chờ bọn họ hồi phục cũng được, gã sẽ dành thời gian này chiếm trọn trái tim cậu. Bọn họ trong mắt gã không có giá trị gì nữa, dù họ có hồi phục cũng chỉ cầm gã phủi tay cái liền có thể bị đánh bại, mức độ nguy hiểm của họ bằng không.

---------

Seoul, Hàn Quốc.

Yoongi qua cơn nguy kịch. Từ khi tỉnh dậy anh một lời cũng không nói, phối hợp điều trị với bệnh viện, chăm chăm nhìn máy tính làm việc, một giây một phút cũng không muốn nghỉ ngơi.

Jimin trở về từ Mỹ, bang phái bên đó tạm thời không xảy ra việc gì.

Tất cả bọn họ cùng cố gắng, vực lại Minh thị cùng Minh phái. Dù không ai nói với ai câu nào nhưng họ đều biết, đối thủ họ đang đấu với quá lớn mạnh, họ phải mạnh mẽ hơn nữa, trừ diệt kẻ thù, tự ép mình phải tốt nhất để có thể che chở Taehyung của họ. Bọn họ là con ếch dưới đáy giếng, nhưng một khi ra khỏi miệng giếng họ sẽ cố gắng để biến thế giới rộng lớn kia giống cái giếng mới của họ, họ trở thành con ếch oai phong ở chốn mới.

Kim Taehyung, họ vì em bước ra khỏi đế chế hùng mạnh của mình để đến nơi khác, nơi mà họ yếu thế. Họ sẽ tiếp tục vì em, lập lại đế chế của mình ở nơi mới. Để bảo vệ em, để dung túng cho em.

-------

Tiểu kịch trường

Taehyung : Em hi sinh quá nhiều, em nhận lại được bao nhiêu???

Bốn người : Là ai bỏ trốn để gây ra sự việc này ?

....

Taehyung : Em ứ yêu mấy con ếch xanh lè đâu

Bốn người : Em đang ở trong miệng giếng của chúng tôi, yêu hay không yêu nói một lời?

Taehyung : ... Yêu

------

Uhu, gạch đá gì cứ ném hết đi, tui nhận hếttt TT^TT

Xót tình yêu đôi trẻ quá TT^TT


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com