Chương 21
Taehyung ngồi bên cửa sổ, đưa mắt nhìn về hướng vô định. Dạo này cậu hay ngồi như vậy, nhớ lại từng chuyện đã xảy ra, có khi tự mình bật cười, có khi lại chảy dài nước mắt. Kelvin bận rộn quản lý ban phái, nắm trong tay cả bang lớn như vậy gã đương không thể rảnh rỗi mà ngồi hưởng thụ rồi. Dù là bang lớn khiến bang khác nể sợ thì chuyện trong bang cần quản lý xếp thành hàng dài vô tận, gã cũng không chỉ ngồi đó ra lệnh người làm mà nhiều khi còn phải tự mình tham gia. Taehyung nhớ lại mình khi xưa cũng quản lý Kim phái, bang không lớn, thành viên trong bang cũng ít hơn so với các bang khác rất nhiều, nếu không phải trong bang coi nhau như gia đình, người này giúp người nọ thì có phải cậu thực sự bị mệt chết đi không. Càng nghĩ cậu càng thấy bản thân thực chẳng có gì tài giỏi, chẳng có gì để mà tự tin, tự cho mình ở trên người khác. Đúng như SeokJin hay NamJoon từng trách cậu, tài giỏi hơn ai mà không nhận sự giúp đỡ của họ, một lời khuyên cũng không chịu nghe, một mực bảo họ đừng bận tâm đến mình. Rồi cả trước đây cậu trước đây từng nghĩ bốn người kia sao xứng với cậu, đến giờ mới rõ là cậu không xứng với họ.
Có phải nếu cậu không ngu ngốc, không tự mình tự cao thì mọi chuyện tồi tệ sẽ không xảy đến?
Cậu nghe tiếng mấy con chó dữ trong biệt thự sủa, sau đó là tiếng chúng kêu đau đớn tựa như bị ai đó đánh, rồi đến tiếng đập cửa cái rầm. Chắc hẳn Kelvin đã về và tâm trạng của gã hôm nay không được tốt lắm.
Cửa phòng mở, gã bước vào trong phòng đem theo mùi máu tanh. Gã mạnh bạo ôm lấy cậu từ phía sau. Thứ chất lỏng đỏ tanh tưởi từ người gã dính lên người cậu, vệt đỏ chói mắt in trên nền trắng tinh. Taehyung khó chịu muốn đẩy ra thì nhận lại là vòng tay ôm siết chặt hơn từ gã. Cậu nghe tiếng gã thở dốc, nghe từ nơi ngực trái của gã đang đập dồn dập.
"Taehyung... tôi rất ghét chiến đấu. Tôi ghét thứ máu bẩn thỉu của người khác dính lên người mình. Tôi ghét bộ dạng thê thảm của những kẻ bị tôi giết. Tôi thực chỉ ước được bên em, an an bình bình sống đến trọn đời."
Taehyung im lặng không đáp. Cậu hiểu ý gã nói. Để vươn lên vị trí bây giờ gã đã phải giết bao nhiêu người rồi chứ, gã đã phải trải qua bao lần vào sinh ra tử chứ. Gã độc ác tàn bạo mà gã cũng đáng thương vô cùng. Cái khắc nghiệt của cuộc sống này đã tạo nên con người gã, đã tạo nên những kẻ xấu, những kẻ coi mạng người như cỏ rác, coi việc giết người như trò đùa, lòng tham không đáy, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Nhưng khi trở thành người đáng ghét như vậy họ đã từng hoặc đang có khoảng thời gian đáng thương. Họ gặp những cơn ác mộng về kẻ mình giết về đòi mạng. Họ sống trong sự cắn dứt của lương tâm. Họ lo sợ vì cái chết. Họ lo sợ mình bị lật đổ, mình sẽ trở thành cái xác đáng thương dưới nòng súng kẻ khác. Taehyung biết điều đó vì ba cậu từng như thế. Cậu nhớ biết bao ngày ba trở về nhà ôm chặt lấy cậu, miệng lẩm bẩm câu cầu nguyện, lẩm bẩm câu giá như.
"Đừng sợ... "
Taehyung nói, cậu chẳng biết phải nói gì làm gì nữa, cậu chỉ biết đứng im để mặc gã ôm. Khi hoảng sợ giữa bùn nhầy sâu thăm thẳm, mỗi chúng ta cần nhất chính là nắm tay vững chắc kéo ta lên, làm chỗ dựa cho ta.
--------
Ở chung với Kelvin khiến Taehyung nhận ra, gã không xấu xa đáng ghét lắm như cậu nghĩ. Nhưng chẳng hiểu sao, nhìn gã cậu lại chỉ nhớ đến họ. Bất kể gã làm gì cũng khiến hình ảnh họ hiện về trong cậu.
Gã nghiêm nghị cậu nhớ đến Yoongi. Gã cười, bày trò đùa vui cậu liền nhớ đến Hoseok. Gã cưng nựng yêu chiều cậu, cậu nhớ đến Jimin. Gã yêu cầu đòi hỏi từ cậu, lập tức hình ảnh Jungkook xuất hiện trong tâm trí cậu.
Cậu yêu bốn người, mỗi người một vẻ chẳng ai giống ai, có lẽ vì vậy dù bất kì ai làm gì cũng đều có phần giống một trong họ, chỉ vậy cũng khiến cậu nhớ về họ, càng nhớ càng không dứt được ra.
Kelvin thấy cậu ngày càng nhìn gã lâu hơn, thỉnh thoảng sẽ lại cười với gã, thực khiến gã có phần ảo tưởng về vị trí mình trong tim cậu.
Rồi bỗng một ngày, gã ngỏ lời muốn cùng cậu đi du lịch. Ra ngoài hít thở không khí, điều đó cũng tốt.
---------
Seoul Hàn Quốc
Sự cố gắng hết mình của cả bốn người chẳng khó để vươn lại tập đoàn của mình, thậm chí còn vươn cao hơn. Người ta nói, bốn người họ đã ngày đêm làm việc, lúc nào cũng là công việc, họ làm đến mức người khác nhìn cũng sợ phát điên, làm tựa như không muốn quan tâm bất cứ thứ gì nữa.
Rồi họ nhận được một cuộc hẹn, từ Park Bo Gum.
Bốn người ngồi đối diện ba người. Hai người còn lại ngoài Bogum là NamJoon và SeokJin.
"Chúng ta hợp tác để cứu Taehyung."
"Taehyung yêu bốn người, em ấy đã chọn ở bên Kelvin để đổi lại bình an cho các anh."
"Hơn ai hết, tôi hiểu bốn người muốn cứu em ấy ra nhất. Nhưng dù bây giờ bốn người có cố gắng thế nào cũng chưa thể đem thế lực mạnh hơn FL được. Cái chúng ta cần chỉ là một phần sức mạnh và thủ đoạn."
Bốn người lắng nghe ba người kia lần lượt nói, miễn cho ý kiến. SeokJin nói đúng, họ đang cố gắng để đánh bại FL, đánh bại Kelvin nhưng thật khó, họ tiến một bước, FL cũng tiến một bước, khoảng cách chẳng thể thu ngắn. Họ làm việc nhiều một phần để đem Minh phái ngang tầm FL, một phần để vơi đi nỗi nhớ cậu. Chỉ cần đầu óc thảnh thơi một chút hình bóng cậu liền hiện lên trong họ, nhớ nhung, đau khổ đến chừng nào.
"Thời gian không còn dài. Chúng ta chỉ có duy nhất cơ hội lần này, nắm bắt hay không là quyền của bốn người."
"Chúng tôi đồng ý."
---------
Taehyung cùng Kelvin đứng trên du thuyền sa hoa.
Cậu nhắm mắt, dang hai tay hít thở không khí trong lành của biển khơi. Cậu thích biển lắm, nó đem lại cho cậu cảm giác tự do, đem lại cho cậu cái gì đấy gọi là hy vọng.
"Tách"
"Taehyungie, so beautiful !"
Kelvin chụp hình cậu, ánh mắt gã nhìn cậu chứa bao ôn nhu.
Kelvin chưa từng nghĩ trong thế giới đen thẳm của mình sẽ có thể xuất hiện tình yêu. Từ bé gã đã bị chứng kiến người cha của mình chính tay giết mẹ của gã, vì mẹ gã dung túng cho gã đi chơi. Gã bị cha bắt ép tham gia đợt huấn luyện khắt khe vốn không dành cho đứa trẻ như gã. Cha khắt khe, chẳng chút quan tâm gã. Sống trong thể giới thiếu thốn tình thương, thêm cái quy luật sống còn trong nơi huấn luyện, gã sớm đã trở nên độc ác tàn bạo. Sau huấn luyện trở về, gã trở về làm người điều khiển bang dưới quyền cha. Gã vừa đi học cho đúng tuổi, vừa quản lý bang. Cho đến một ngày, chính gã tự tay giết người cha của mình để thay ông ấy lên nắm quyền FL. Gã từng nghĩ cứ sống mãi vậy, nắm uy quyền trong tay, hưởng thụ cuộc sống, sẽ chẳng ai yêu thương gã, sẽ chẳng ai xứng đáng để gã động tâm. Nhưng, Taehyung đã xuất hiện. Ngay từ lần đầu thấy cậu gã đã thấy thứ ánh sáng gọi là hy vọng, thứ hơi ấm gọi là tình thương, thứ ham muốn gọi là tình dục. Gã muốn cậu là của mình. Khi biết cậu đem lòng yêu người khác, gã chẳng chút để tâm, không ai có thể tranh đồ của gã, đây là thế giới của gã, người nắm quyền là gã.
Ngày ngày ở bên cậu, chút để ý của cậu, chút cong cong môi cười của cậu cũng khiến gã ấm áp lòng. Gã thực sự say mê cậu.
Gã muốn nhân ngày hôm nay, bày tỏ cho cậu tấm chân tình của mình. Về sau, gã nhất định sẽ hảo hảo bảo vệ cậu, nguyện trọn đời vì cậu dung túng. Chỉ cần cậu vui, gã nguyện ý.
"Taehyungie, will you marry me?"
Taehyung nhìn gã quỳ gối trước mình, trong lòng nổi sóng dữ dội. Taehyung không yêu gã, không muốn đồng ý, nhưng như vậy thì sao, cậu cũng có thoát khỏi gã đâu, cả đời này chính là không thỏa lòng nhưng cũng bị ép buộc bên gã.
"Điều ấy có quan trọng sao ..."
Gã có chút thất vọng, thì ra cậu không yêu gã.
Vậy thì sao, sớm muộn cũng yêu gã. Cả đời này cột chặt bên gã, cậu còn có thể nói không yêu?
"Đoàng" "Đoàng" " Đoàng"
Một loạt đạn được bắn sang. Từ khi nào đối diện với họ đã là một tàu chiến, người đứng trên tàu là... Yoongi.
Hai bên du thuyền truyền đến tiếng va chạm, họ bị kẹp bởi hai thuyền chiến khác. Là Jimin và Jungkook.
Từ trên cao là hai chiếc phi cơ, khỏi phải nói người điều khiển chính là Hoseok, bên cạnh còn có Bogum, chiếc còn lại là NamJoon và SeokJin.
Du thuyền của Kelvin bị chặn đủ phía.
Taehyung dưng dưng nước mắt nhìn bọn họ. Họ đến để cứu cậu.
Chợt, Kelvin kéo tay cậu chạy xuống phòng điều khiển phi thuyền.
--------
Hí hí, cắtttt
Chương sau có vẻ gay nhỉ? Liệu bốn hoàng tử có thể dễ dàng cứu được mỹ nhân?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com