Chương 6- Nguy Hiểm
⚠ Cảnh Báo ⚠
- Truyện Viết Theo Chiều Hướng Tiêu Cực
- Văn Phong Của Đứa Chưa Lên Cấp 3
- Truyện Có Yếu Tố Bạo Hành, Bạo Lực, Không Dành Cho Trẻ Dưới 12...
- Chiếm hữu cao, ai cũng có thể là kẻ theo dõi đừng tin ai cả=)
- Bẻ lái bất ngờ, đề nghị mang nón vào
- Chúc Đọc Không Quạo^^
______________________________
Người giống người,tôi và tên Đông Lào đơ người một lúc lâu. Rồi anh ta mới cất tiếng
- Ai đây? Bản Sao Copy của em à?- Đông Lào khó hiểu nói, tay chỉ vào cậu
- Không, là Việt Nam em trai út của chúng ta đấy. Người giống thôi mà- Mặt Trận nhún vai bảo.
Tôi khó chịu nhìn Đông Lào với ánh mắt chả mấy thân thiện,chắc anh nghĩ tôi không nghĩ anh là bản Photocopy của tôi chắc? Nể anh là lớn hơn tôi đôi tuổi nên tôi mới không lỡ lời, chứ tôi là muốn chửi anh lắm rồi đấy nhé.
- Em xin phép lên phòng trước- Tôi cười trừ nói, ở đây riết chắc tôi điên quá.
- Kìa Việt Nam! Em đợi anh với- Phillippines gọi với theo, nhanh chân bước theo tôi.
Không gian im lặng giữa chúng tôi thật đáng sợ, cơ bản là không biết nói gì phá bầu không khí này, tôi cứ thế bước về phòng mình với hy vọng được một mình. Chậc, anh ta thiệt tình là chưa từ bỏ việc bám theo tôi. Đến trước cửa phòng rồi, làm ơn anh đừng theo tôi nữa.
- Việt Nam...- Phillippines
- Sao vậy... Anh ạ? Em cần. À không em muốn ở một mình, có chuyện gì sao ạ..-
- Thì.. Em có muốn đi mua bánh cùng anh không?- Phillippines ngại ngùng đề nghị.
- Vì sao.. Vậy ạ?-
- Anh đi với em cảm giác an toàn hơn... Không phải là anh bắt em phải bảo vệ anh hay gì đâu. Chỉ là anh nghĩ nếu có em thì họ sẽ không bám anh nữa thôi...- Phillippines
- Họ? À mà thôi, vâng ạ nếu anh muốn..- Tôi nhún vai, anh ta luôn bị đeo bám. Tôi biết... Nhưng giờ từ chối cũng không có ích lợi gì cho bản thân, ích ra thì ra ngoài hoạt động tí thì có sao?
Thế là tôi và anh Phillippines cùng nhau ra ngoài, anh ta đề nghị với quản gia là không đi theo bọn họ. Để hai chúng tôi cùng nhau đến tiệm bánh, tại sao chỉ hai chúng tôi? Không phải anh ta bảo là sẽ có người cùng đi sao? Suy nghĩ quanh quẩn của tôi bị xua đi khi tôi chú ý đến những chiếc bánh ngọt trước mắt. Quao, tôi đã đến tiệm bánh rồi nè... Sao trông ngon vậy? Aha.. Có lẽ những chiếc bánh này khiến tâm trạng tôi tốt lên rất nhiều... Ngon thật mà.. Tôi suy nghĩ lại rồi, lần sau theo anh ta ra ngoài mua bánh, bánh này mà uống cùng trà mỗi sáng là ngon nhứt luôn.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
..
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
...Lần đầu tiên, lần đầu tiên anh thấy cậu em út của anh cười như này.. Trẻ con nhỉ? May quá, hóa ra em trai Việt Nam bé nhỏ của anh vẫn có nét ngây ngô như một đứa trẻ. Nhưng anh đâu biết, rằng cậu em trai này có suy nghĩ già nua là uống trà mỗi sáng như những người từng trải sự đời?
.
.
.
.
.
.
.
...
.
.
.
.
.
.
.
.
.
..
.
.
.
.
Anh ta bị dở à, nhìn gì tôi vậy? Tôi khó chịu, vẫy vẫy tay trước mặt anh ta. Ê tỉnh lại đi... Mua bánh cho tôi kìa.
- Anh..Phillippines! ANH PHILLIPPINES!-
- A..a anh đây, có chuyện gì sao?- Phillippines giật nảy mình, cười trừ nói
- Phillippines? A, hóa ra em ở đây~ Cục cưng~-
Giọng nói này khiến tôi sởn hết gai góc, thấy gớm đấy anh trai... Tôi ngước nhìn con người cao ráo kia, mắc gì cao vậy? Lớn hơn anh Phillippines nhỉ? Là một anh trai với vóc dáng chuẩn, mái tóc màu trắng tuyết, sọc nhẹ vài chỗ màu xanh và đỏ. Cái này là nhan sắc tuyệt trần rồi, điều khiến anh ta trở nên ngầu hơn là anh ta có đeo một cái kính râm. A, anh ta không đi một mình đằng sau kia còn có một anh chàng có mái tóc đỏ và trắng anh ta có đội một cái mũ có đuôi hải ly? Quao tôi thích anh tóc đỏ này hơn anh tóc trắng kia... Anh này trông điềm tĩnh ít nói hơn anh chàng kia nhiều.
- Hoa Kỳ... Anh gọi tên tôi đàng hoàng được không?- Phillippines đề nghị
- Không gọi đàng hoàng có được không nhỉ? Cục cưng~- Hoa Kỳ
- Anh ấy không thích thì đừng gọi anh ấy như vậy nữa- Tôi đứng ra bảo vệ anh Phillippines, cái kiểu vênh váo này tôi chúa ghét đấy nhé. Đừng tưởng anh to anh làm gì anh làm, lụm liêm sỉ lên dùm tôi. Đến đây chỉ để mua bánh chứ không phải cãi nhau với anh đâu.
- Chà, cậu nhóc nào đây? Dễ thương nhỉ? Nhưng tránh ra nào cậu nhóc. Anh trai của em sẽ phải đi với bọn anh- USA cúi xuống nói.
- Có lý do gì để anh Phillippines đi với các anh?- Tôi nghi hoặc dò xét anh ta.
- Bọn anh sẽ cùng Phillippines đi học nhóm, Phillippines cậu quên à?-
Ủa học nhóm? Anh ta không nhớ à? Thế thì dẫn tôi đi mua bánh làm gì..
- A Canada tớ xin lỗi... Tớ quên. Xin lỗi em nhé Việt Nam, đây tiền nè em nhớ mua bánh em thích xong rồi về nhà nhé. Anh thật xin lỗi em Việt Nam..- Phillippines khó nói, bỏ tôi lại một mình mà đi theo hai người kia.
Anh bỏ tôi một mình à.. Thiệt luôn ghét anh rồi, ai nỡ bỏ trẻ em ở lại một mình chứ? Tôi mua chút bánh xong rồi đi về ngay. Tính ra giờ này là giờ ăn tối rồi, tôi lại nhờ cô Marie mang đồ ăn lên lầu của mình. Ăn xong phần bữa tối, tôi ngâm mình trong làn nước ấm. Nghĩ về lý do tại sao, cha Asean lại cho tôi đi xét nghiệm..
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
..
.
.
.
.
.
.
.
- Có kết quả rồi chứ? Việt Nam?- Asean hỏi tôi.
Tôi hiện đang ở trong viện xét nghiệm cùng Asean, tờ kết quả khiến tôi bối rối vô cùng. Omega, viết kì này thì ông ta nở mày nở mặt.. Nhưng tôi tưởng Omega chỉ có nữ? Kì vậy sao.. Bác sĩ xét nghiệm cho tôi mời ông ta đi với cô ấy rồi, để tôi hoang mang một mình....
.
.
.
.
.
.
.
.
...
.
.
.
.
....
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
- Cô bác sĩ? Cô mời tôi ra đây? Chuyện gì với thằng bé sao?- Asean
- Vâng ạ.. Thật sự thì cậu Việt Nam là Omega.. Nhưng đáng lẽ sẽ không sao đâu ạ, nếu như không phải là do cậu Việt Nam có một lượng máu Abron ạ... Tôi nghĩ nguy cơ này sẽ khiến cậu ấy bị chuyển hóa sang loài Mecaton ạ...- < NVP>
- Vậy sao? Vậy cô cứ kê thuốc cho thằng bé, mỗi tháng tôi sẽ đưa đến đây một lần..- Asean nhăn mặt nói, nguy hiểm đây. Có lẽ là bệnh bẩm sinh rồi...
Thằng bé này rắc rối hơn ông nghĩ....
_______________________________
Máu Abron- là một loại máu hiếm, chỉ có người có nguy cơ bị rối loạn thần kinh mới có nhóm máu này, nhón máu này ban cho bạn vô vàn tài năng nhưng trả lại thì bạn sẽ phải mắc một loại bệnh thập tử nhất sinh. Nếu không chịu đựng được thì bạn sẽ chết
Mecaton- Mở Khóa Sau...
__________________________
Ngày đăng: 10-09-2022- 17:36
Queo, tuần đầu tiên đi học không khả thi lắm... Kiến thức mới đè nặng đầu tôi quá... Nên có vẻ chương này vẫn hơi ngắn... Chúc Các Bạn Học Tốt nhé❤️
{_ Mini Fact_}
- USA thật ra từng tính ném hoa hồng vào Mặt France nhưng anh ta đã phải dừng lại khi thấy France tự úp mặt vào đống hoa hồng. ( USA: anh ta thật sự bị khùng!)
- Canada thích thầm Mặt Trận chứ không phải Phillippines.
- Indonesia ghét mèo, chỉ vì Phillippines thích mèo. ( Việt Nam: đề nghị anh ta tránh xa Kim Quốc ra!)
- Đông Lào thích chơi gấu bông... ( Đ.L: Gì? Vui mà chơi cùng tôi đi)
Hạnh phúc của tôi là Comment và Vote của các bạn<3
Nhớ nhé, vì nó là động lực viết truyện của tôi đấy^^
Cám Ơn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com