Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thơ và người lữ khách (7- Kazuha)

* bối cảnh chap: nhiệm vụ Đấu Võ Nam Thập Tự

Beidou vỗ tay tán thưởng. Aether thắng trận đấu đầu tiên một cách áp đảo. Cậu ngại ngùng gãi đầu còn Paimon cứ hất mặt lên trời. Con bé nói nhiều tới nỗi mũi sắp dài ra luôn rồi.

Được đặc cách đến vòng cuối luôn nên Aether tranh thủ đi nhặt ít ốc sao và đào chút khoáng thạch. Không ngờ thời gian chờ đợi kéo dài lâu vậy.

Aether trở về trời đã tối, các hiệp đấu vẫn chưa xong đành phải nghỉ tới mai mới đấu tiếp.

Ăn tối xong, Aether đi dạo một chút. Cậu đi dọc bờ biển hóng gió. Chợt cậu nhìn thấy một bóng người đang đứng trầm ngâm bên bờ biển. Aether không muốn làm phiền người ta, định rời đi thì bỗng người kia lên tiếng:

- Nhà Lữ Hành phải không ?

Là giọng Kazuha. Aether gãi gãi đầu hỏi:

- Sao anh biết hay vậy... xin lỗi, tôi không có ý định làm phiền anh ngắm cảnh... tôi rời đi ngay ấy mà.

Kazuha cười nhẹ, anh ta vời vời Aether.

- Không phiền thì cậu có thể ngắm cảnh cùng tôi được không ?

- Tất nhiên rồi !

Aether vui vẻ lại gần, ngồi xuống cành cây lớn bên cạnh Kazuha. Kazuha thấy Aether ngồi cũng ngồi xuống cạnh cậu. Cả hai trầm ngâm chẳng nói gì. Hai ánh mắt hướng ra ngoài biển xa xa, mặt nước dưới trăng gợn sóng lấp lánh khiến cho con người ta có cảm giác dịu êm trong lòng...

Kazuha ngắm một hồi lâu, anh quay sang nhìn người bên cạnh. Aether chống cằm, tay còn lại dùng cành cây vẽ những hình linh tinh trên cát, ánh mắt vô định như đang suy nghĩ điều gì đó.

- Cậu chán sao?

Aether ngẩng đầu lên, ánh mắt u tối ban nãy biến mất, cậu híp mắt cười:

- Không chán. Ngồi với anh không chán chút nào. Cảnh cũng rất đẹp nữa mà.

Aether thấy Kazuha nhìn mấy hình dưới cát thì liền lấy cây gậy xoá đi. Hai má còn hơi ửng hồng.

-... hì hì, tôi vẽ hơi xấu nhỉ...

- Dễ thương mà. Cậu vẽ cô bé lơ lửng đi cùng cậu phải không ? Và người còn lại là ai thế ?

- Là em gái tôi...

Kazuha chỉ ồ một tiếng. Anh không hỏi gì thêm, chỉ ngửa người ra đằng sau một chút. Không cần hỏi chuyện làm gì... vì khi cần tự khắc họ sẽ nói ra. Nhắc tới có khi sẽ khiến họ nhớ lại và đau buồn hơn... Giống như anh vậy.

Hiệp 1 BẮT ĐẦU!!!!!

Tiếng hô vừa vang lên, Rongshi đã áp sát Aether. Đối thủ khá mạnh, Aether lúc đầu hơi bất ngờ chút nhưng vì đã dự đoán trước, cậu bắt đầu tự tin cầm chắc chuôi kiếm vung nhưng đường quyền sắc sảo, mạnh bạo.

Người xem được một phen thích thú vì đối thủ lần này không 1 phát gục luôn như đối thủ trước của Aether. Đám đông phấn khích hô hào.

Nắng sớm bị mây che bắt đầu chiếu xuống. Kazuha ngắm nhìn những đường kiếm của Aether bỗng mở lớn hai mắt.

Aether dời ánh mắt, nhìn thẳng Kazuha. Nắng ánh lên trong đôi mắt nâu sáng ngời tự tin sâu trong đôi mắt ấy có phải chăng là điều mà lâu nay Kazuha luôn kiếm tìm. Cảm giác... được sống lại trong ánh mắt ấy. Một khoảnh khắc ấy bỗng đánh thức trong Kazuha điều gì đó...

Nắng... và Nhà Lữ Hành... và... niềm tin.

Từng đường kiếm nhà lữ hành vung lên mạng theo những cơn gió nhẹ làm đung đưa mái tóc Kazuha. Cậu ta đứng ngẩn người ngắm nhìn cảnh đẹp trước mặt.

Hương của gió... hương của đất... hương của bầu trời lục địa Teyvat rộng lớn như được in hết lên người kia.

Mái tóc ánh lên dưới nắng như những sợi vàng sáng chói đung đưa theo từng động tác.

Lưỡi kiếm đã trải qua hàng ngàn hàng vạn trận chiến vung lên lại hạ xuống thật mạnh.

Từng bước chân thận trọng nhưng dứt khoát khiến đất bụi theo động tác cũng nảy lên, bay theo, quyện cùng lá rơi tạo ra một hiệu ứng tuyệt đẹp. Mọi thứ như tua chậm trước mắt Kazuha.

Âm thanh này, mùi hương này, cảnh sắc này nếu bỏ lỡ thì thật uổng phí.

Lòng Kazuha run lên từng hồi. Cậu ta cảm thấy một cảm giác... thật tuyệt vời. Phải chăng Aether sẽ là người thay đổi anh ta, cứu vớt anh ta khỏi mớ hỗn độn này...?

Ý thơ cứ dâng trào trong Kazuha. Cậu ta bất giác ngâm ra một bài thơ...

Kiếm giương, gió thoảng, lá lìa cành,
Lá quyện đất bụi chạm ánh mắt
Động quyền mang hương mây cùng gió.
Nhành mai trước nắng nặng lòng ai ?

Trận đấu đã ngừng, Kazuha nhìn người đang đứng trước mặt mình hỏi về đối thủ tiếp theo. Kazuha biểu cảm vẫn như bình thường, bình tĩnh nói ra mọi thứ nhưng trong lòng anh đã bắt đầu nảy sinh ra một loại cảm giác kỳ lạ. Anh muốn ở gần người này một chút. Chỉ một chút thôi. Nếu ở gần người này, biết đâu anh sẽ tìm được thứ mình muốn tìm...

Kazuha hẹn Aether tới một chỗ vắng vẻ nói chuyện. Được một lúc đi về thì mãi không thấy đối thủ vòng chung kết của Aether. Kiểm tra hộp quà thì chiếc Vision không chủ đã biến mất từ lâu.

Tìm được thủ phạm, đánh hắn ta một trận trên trời dưới đất, lấy lại được chiếc Vision. Kazuha đưa chiếc Vision cho Aether chạm. Anh mong mỏi một điều gì đó sẽ xảy ra... Nhà Lữ Hành... liệu cậu ấy có thể giải đáp câu trả lời trong anh...?

Chẳng có gì xảy ra. Kazuha dù đoán trước nhưng trong lòng hụt hẫng không ít. Nhìn vào mắt người đối diện. Là một đôi mắt tràn ngập lo lắng.

- Vì sao anh lại cố chấp với chiếc Vision này như vậy?

Paimon cũng chắp tay ra sau lưng, nghiêng đầu hỏi:

- Có lai lịch gì đặc biệt sao?

Kazuha nhìn Paimon rồi nhìn vào đôi mắt nâu người đối diện, anh thở dài... cũng không muốn giấu người này. Kazuha kể về lai lịch chiếc Vision. Về một người bạn cũ của mình. Kể xong. Kazuha nắm chắc chiếc Vision trong tay, hướng mắt về ngoài biển xa vô tận.

- Được rồi, đến lúc trở về rồi.

Kazuha cười, nhìn Aether.

-... Ta tản bộ một chút nhé?

- Cảm ơn cậu đã quan tâm tới tôi... nhưng không cần đâu, để tôi lại một mình một chút là được rồi.

Aether rời đi, quay mặt lại nhìn Kazuha. Anh ta vẫn nhìn cậu. Chợt Kazuha giang tay, nở một nụ cười u buồn:

- Cậu... có thể ôm tôi chút được không...?

Aether liền quay lại, nhẹ nhàng ôm lấy Kazuha. Kazuha ôm chặt Aether, vùi mặt vào vai cậu. Aether cũng gục đầu vào vai Kazuha, vỗ nhẹ đầu anh ta an ủi...

Kazuha ngắm nhìn bóng lưng Aether rời đi. Bên cạnh Aether, thơ trong Kazuha cứ trào dâng bất tận. Anh ta lẩm bẩm một câu.

- Mong được cảm nhận lại mùi gió trên người cậu... Nhà Lữ Hành... nàng thơ của tôi.



*tại hạ viết thơ lần đầu :,) câu cú vẫn chưa ra sao lắm mong các anh chị em thông cảm.💐 ❤️‍🩹 :,) mé bày đặt viết thơ đồ.

Thông báo là :^ có thể chương sau sẽ có H của một cặp nào đó ngẫu nhiên.
*meomeo có thể thôi zì mỳk sợ mỳk sẽ bị đứng tym khi viết. Trái tym nhỏ bé không cầm nổi kích thích lày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com